Chương 30: Mô Hình Nhân Loại (5)

"À—Tiểu Lộ, tôi cho giấm vào nước tương nha."

"Không sao, tôi sẽ nêm lại gia vị sau." Dư Tiểu Lộ lập tức đến thu dọn những gì lộn xộn Tang Vô Yên để lại phía sau. Cô khéo léo đập một quả trứng, sau đó thêm chút muối, dùng đũa khuấy đều. Sau đó, nếm thử món canh cà rốt mà Tang Vô Yên vừa nấu, có lẽ nó quá mặn, vì vậy cô ấy cho thêm nước vào nấu lại.

Vốn dĩ phòng bếp tương đối lớn, nhưng đáng tiếc Tang Vô Yên đừng ở đó, thật sự cảm thấy mình không có chỗ, tất cả đều là thừa thãi. Không thể làm gì khác đành thu mình ngồi vào một góc nói chuyện phiếm với Dư Tiểu Lộ.

“Tô Niệm Khâm đi đâu vậy?” Khi cô quay lại đã không thấy người đàn ông này đâu.

“Trong nhà có chuyện, có người tới đón cậu ấy trở về.” Dư Tiểu Lộ thản nhiên nói, như thường lệ.

"Nhà? Anh ấy có nhà sao?" Tang Vô Yên ngơ ngác nhìn.

"Tại sao không có nhà? Sư Sơn Tô gia còn có thể tự nhiên biến mất sao. Cậu ấy không nói với cô sao?" Dư Tiểu Lộ vừa bê đồ ăn vừa hỏi có chút khó hiểu.

"Sư Sơn? Tô Gia?" Tang Vô Yên khó hiểu.

Lúc này, Dư Tiểu Lộ dừng việc đang làm, nhìn Tang Vô Yên, ngập ngừng nói: "Nếu trước đó câu ấy không nói với cô, vậy là tôi nói nhiều rồi. Chắc là Niệm Khâm tự có suy nghĩ của riêng mình, tôi sẽ không nói chuyện này sau lưng cậu ấy nữa."

"Vậy chuyện của bản thân cô có thể nói không?" Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy mình không nên bị động như vậy nữa.

“Xem là chuyện gì nữa?” Dư Tiểu Lộ nói.

Không biết cô ấy và Tô Niệm Khâm là ai đã ảnh hưởng đến ai, nhưng một cái rất giống nhau, hoặc có thể đây là bản tính của gia đình họ.

“Cô và Tô Niệm Khâm là họ hàng sao?”

“Chắc vậy.”

“Anh ấy nói anh ấy lớn lên ở cô nhi viện, đã có gia đình vì sao lại bị đưa vào cô nhi viện?”

“Uh—vấn đề này tương đối phức tạp, nói ra rất dài, cô đổi một câu đơn giản hơn đi.

“Anh ấy nói mẹ anh ấy qua đời rồi. Vậy ba anh ấy còn khỏe mạnh sao?”

“Đương nhiên rồi.” Dư Tiểu Lộ gật đầu, “Nhưng mà, tôi chỉ trả lời những gì liên quan đến tôi, cái này cũng là phạm quy rồi. Bỏ đi, coi như là tôi tặng cho cô.

“Cô cùng anh ấy là quan hệ như thế nào?” Câu hỏi như vậy nói ra, Tang Vô Yên lại cảm thấy ngại, cảm giác giống như đang tra hỏi cùng tình địch.

“Dì nhỏ.” Dư Tiểu Lộ cũng không coi trọng, rất đơn giản trả lời.

“Dì nhỏ?!”

“Dì không có quan hệ huyết thống.”

Tang Vô Yên đầu dừng ở chữ “dì”, hồi lâu không có đáp lại.

“Chị gái tôi là mẹ kế của cậu ấy.”



Tang Vô Yên ngây ngốc tại chỗ.

Giờ phút này, một chiếc Bentley màu đỏ rượu đang đậu ở góc đường cách nhà 100 mét, tài xế nghe thấy Tô Niệm Khâm nói từ hàng ghế sau: “Dừng tại đây đi, không cần lái xe qua.”

Tài xề có hơi khó xử nhìn qua Dư Vi Lan cũng ngồi ở hàng ghế sau.

Dư Vi Lan gật đầu một cái.

Khi xe chậm rãi dừng lại, Dư Vi Lan nói: "Bố của cậu không được khỏe, thường xuyên nhớ đến cậu. Về thăm ông ấy thường xuyên hơn một chút."

Tô Niệm Khâm im lặng.

"Tôi nghe Tiểu Lộ nói rằng cô gái mà cậu thích rất dễ thương, hãy đối xử tốt với cô ấy." Cô ấy chỉ lớn hơn Tô Niệm Khâm vài tuổi, nhưng cô ấy nói chuyện như dáng vẻ một trưởng bối, thậm chí còn vỗ vào bàn tay đặt trên đầu gối của Tô Niệm Khâm.

"Không cần cô nói, tôi sẽ quý trọng." Tô Niệm Khâm thu tay lại, sau đó xuống xe rời đi.

"Thiếu gia." Người lái xe định tiễn anh, nhưng Dư Vi Lan đã ngăn anh ta lại.

“Bỏ đi, cậu ấy có thể tự làm được.”

Tang Vô Yên qua kính thủy tinh trong phòng bếp vừa vặn nhìn thấy Tô Niệm Khâm đang đẩy hàng rào đi vào khu vườn nhỏ.

Cô chợt hoang mang, bao điều không biết khiến cô không biết phải làm sao.

“Gia đình họ có mối quan hệ rất phức tạp.” Trong quán cà phê, Trình Nhân nói.

Người phục vụ đi đến.

"Tôi muốn một ly sữa lắc dâu tây. Trình Nhân, cậu muốn uống gì?"

"Nước mận chua đá."

Người phục vụ ghi lại: "Một ly sữa lắc dâu tây hết rồi à?" Rõ ràng là yêu cầu của Trình Nhân hình như chưa được nghe thấy.

“Còn có nước mận chua.” Tang Vô Yên nói thêm.

“Anh ta còn rất có bối cảnh.” Trình Ngân tiếp tục phân tích. Người có thể được xe Bentley đến đón gia cảnh hẳn cũng không tệ. "Liên hệ lại với nhau thì không còn nghi ngờ gì nữa. Chồng già vợ trẻ là chuyện rất phổ biến trong giới nhà giàu. Dư Tiểu Lộ không cần phải nói dối cậu. Vấn đề bây giờ là: Tại sao Tô Niệm Khâm lại giấu cậu? Đối với con gái hiện đại như chúng ta, nhà có tiền cũng là chuyện tốt mà, sao không nói thật?"

"Mình có chút tức giận, chẳng lẽ mình không đủ tư cách để cho anh ấy nói sự thật sao? Anh ấy muốn kiểm tra xem mình có phải kiểu con gái đào mỏ không à? Trình Nghn, mình đột nhiên đối với tình yêu không có lòng tin." Tang Vô Yên vò đầu bứt tóc, " Mình thật phiền não "

"Đúng vậy, sau này nhiều tiền không có chỗ tiêu thật đúng là một chuyện phiền não. Chúng ta phải thảo luận cẩn thận một chút."

"Nói nhảm quá."

Tang Vô Yên vẻ mặt đau khổ, cảm thấy lo lắng trong lòng rằng không ai có thể giúp cô. Ban đầu, cô chỉ nghĩ rằng Nhất Kim là Tô Niệm Khâm, và Tô Niệm Khâm là Nhất Kim, đây đã là bí mật lớn nhất mà cô có thể tiếp nhận rồi.

Cô gọi điện thoại và nhờ Lý Lộ Lộ tra cứu "Sư Sơn Tô gia" trên Internet là gì. Xét từ giọng điệu của Dư Tiểu Lộ, hẳn phải có chút tiếng tăm, vậy nên có thể tra được.

Kết quả thật bất ngờ và kinh khủng.



Một gia tộc giàu có, có cả hãng mỹ phẩm RD nổi tiếng thế giới.

"Chủ yếu là mỹ phẩm?"

"Không phải, chẳng qua là cái chúng ta hiểu rõ nhất. Những thứ khác..." Lý Lộ Lộ di chuyển con chuột, "Còn có khai thác dầu mỏ."

"Dầu mỏ cái gì?

"Chắc là cái trò khai thác dầu mỏ. Đặc biệt bán cho người nước ngoài.

Đó là một thế giới mà Tang Vô Yên thậm chí không thể tưởng tượng nổi.

Lý Lộ Lộ hỏi: "Tang Vô Yên, chẳng nhẽ cậu không chuẩn bị tìm cồn việc, định thay đổi mục tiêu để câu rùa vàng (ý chỉ kiếm người giàu có để đào mỏ) sao?

Mẹ của Tô Niệm Khâm mất sớm anh ấy lớn lên trong cô nhi viện — đây là chuyện mà Tang Vô Yên luôn chấp nhận. Ở bên nhau phải chịu áp lực của gia đình, nhưng Tang Vô Yên luôn cảm thấy rằng Tô Niệm Khâm là vật sở hữu riêng và độc quyền của cô. Cô hiểu rõ về anh.

Nhưng chỉ trong vòng một ngày, cô bất ngờ phát hiện ra rằng Tô Niệm Khâm không phải như những gì cô biết. Anh không phải là một đứa trẻ mồ côi, cũng không phải một mình. Anh có bố, mẹ kế và thậm chí làcả một gia thế hiển hách. Gần như ngay lập tức, tất cả những nhận biết mà cô xây dựng đều sụp đổ.

Mấu chốt là người đầu tiên cho cô biết tất cả mọi thứ, không phải bản thân Tô Niệm Khâm!

Tang Vô Yên ngồi trong công viên và hồi hộp bấm số ở nhà, hy vọng rằng mẹ cô vẫn sẽ trả lời cô.

“A lô—”

“Mẹ, con là Yên Yên.”

Đầu bên kia điện thoại tạm dừng, chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của bên kia.

Thấy không có người trả lời, Tang Vô Yên nhất thời không biết nên nói cái gì: “Con… Con xem bố mẹ có đi tản bộ không?”

“Không, mẹ ở nhà một mình, đang muốn đi ra ngoài. "

Nghe thấy mẹ cô nói chuyện như trước, Tang Vô Yên thở phào nhẹ nhõm: "Bố vẫn đang ở trường à?"

"Phải, trường học đang tiến hành đánh giá giảng dạy và rất bận rộn."

"Mẹ ..." Tang Vô Yên nói, "Sau này không cần đến ngân hang chuyển tiền nữa, con kiếm tiền từ công việc làm thêm là đủ rồi"

“Kỳ thi tốt nghiệp nhất định phải nghiêm túc thi, lúc trao bằng nhờ chụp hình gửi về cho mẹ xem.” Mẹ lại khôi phục lại dáng vẻ vốn có, “Sinh hoạt phí cũng sẽ chuyển cho con đến lúc con tốt nghiệp, con đi làm được chút tiền đó đáng bao nhiêu. Con gái nhất định phải đọc lập, dung tiền của mình mới có thể ngẩng cao đầu.”

“Vâng.” Cô hiểu ý của mẹ cô. Những lời dạy ấy đã được ghi nhớ trong lòng từ thuở ấu thơ.

Mãi đến khi cúp điện thoại, cô mới nhận ra nỗi bất an của mình là gì. Mẹ từng nói, dù anh có giàu có, quyền thế đến mấy, chúng ta cũng không vọng tưởng trèo cao đến cửa nhà anh.

Mẹ cô từ khi còn nhỏ chỉ muốn cô được bình thường và hạnh phúc, nhưng bà đặc biệt nghiêm khắc trong học tập. Bà nói, việc học hành, đỗ đại học và tìm được một người chồng có địa vị và thu nhập không chênh lệch nhiều so với mình là tiêu chuẩn cơ bản của hạnh phúc.

Đối với một gia đình như Tô Niệm Khâm, cô chưa bao giờ nghĩ đến. Mà anh, tại sao anh lại giấu với cô?