Chương 27: Mô Hình Nhân Loại (2)

Vì nhiều lý do, cô và Tô Niệm Khâm không phải lúc nào cũng dính lấy nhau, thậm chí có khi hai ba ngày không thấy mặt.

Nơi hai người gặp nhau nhiều nhất là ở nhà của Tô Niệm Khâm.

Cô thích nằm bên cạnh và xem Tô Niệm Khâm chơi piano. Thật là một cảm giác rất thú vị khi nhìn thấy những ngón tay của anh ấy trượt trên phím đàn, nhẹ nhàng và dịu dàng hoặc đam mê và kiêu ngạo.

Cô khó có thể tưởng tượng được, anh thật sự lớn lên trong cô nhi viện, các thầy cô và các dì trong cô nhi viện như thế nào lại dạy dỗ anh tốt như vậy.

"Anh học đàn từ khi nào vậy?"

"Bảy tuổi."

"Có dễ học không?"

"Không dễ học."

"Họ có đối xử tốt với anh không?" Tang Vô Yên đột nhiên hỏi, "Ý em là những người dì chăm sóc anh đó.”

Tô Niệm Khâm nói rất bình tĩnh: "Chưa nói đến là tốt hay không tốt. Chăm sóc trẻ mồ côi là công việc của họ, không xuất phát từ tình yêu hay bất kỳ tình cảm nào khác. Tất nhiên họ sẽ có khuynh hướng thích vài đứa trẻ hơn. Hơn nữa, có lúc anh cũng không quá nhớ những chuyện khác nữa.”

“Tại sao?”

“Anh chỉ ở lại đến bảy tuổi.”

“Tại sao?”

Anh dừng lại và nhàn nhạt nói, “Anh không muốn tiếp tục chủ đề này.”

Tang Vô Yên khẽ run, nghĩ lại không chịu nổi sao?

Lúc này, điện thoại di động của Tang Vô Yên vang lên.

“Vô Yên, tại sao con không ở nhà?” Là Mẹ Tang.

Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Khâm, rồi cùng mẹ quanh co ứng phó đi ra khỏi phòng.

“Cuối tháng con quay về một chuyến. Mẹ và bố con đã liên hệ với một trường trung học. Mặc dù họ đã đăng ký tuyển dụng đợt mới vào tháng 11 năm ngoái, nhưng bây giờ họ có thể 1 chỉ tiêu cho con."

“Mẹ-”

“Mang sơ yếu lí lịch, còn có chứng minh thư của con về. Chính con cũng phải chuẩn bị trước một chút, trường học người ta vẫn là phải phỏng vấn.”

Tang Vô Yên thở dài: "Hiện tại, con không có cách nào thảo luận với mẹ về vấn đề này, con trở về rồi nói."

“Cái gì gọi là không có cách nào? Con không phải đảng ngầm, sao dạo này cứ lén lén lút lút."Mẹ Tang lầm bầm cúp điện thoại.

Tang Vô Yên nhếch mép cười, cô có thể không phải đảng ngầm. Nhưng nếu gia đình biết chuyện của cô và Tô Niệm Khâm, nhất định sẽ không xong.

Khi cô trở lại phòng, Tô Niệm Khâm hỏi, "Điện thoại của ai vậy?"

"Mẹ em, cùng em nói về công việc.”

“Ừ.” Anh không hỏi chuyện đại học cùng thực tập của Tang Vô Yên, thậm chí có lúc Tang Vô Yên nghi ngờ, anh căn bản không biết cô học trường nào.

Vào buổi chiều, thời tiết đột nhiên trong lành. Nắng rải sắc vàng xuống mặt đất ngoài sân thật mê người. Tang Vô Yên kéo Tô Niệm Khâm đi công viên.

Thời tiết tốt, có không ít người đến phơi nắng.

Tang Vô Yên đang nằm trên bãi cỏ, đầu gối lên đùi Tô Niệm Khâm. Anh đang ngồi dựa vào một thân cây, mắt lim dim, nghe đài bằng tai nghe.

Thỉnh thoảng vuốt tóc Tang Vô Yên, tóc cô nhỏ lại dày, sờ rất mượt, hơn nữa cô còn có mái tóc ngắn, bồng bềnh và có cảm giác như lông mèo.

Nghĩ đến từ "lông mèo", Tô Niệm Khâm không khỏi nhếch khóe miệng, lông mi khẽ động.

“Cười ngây ngô gì đấy?" Tang Vô Yên hỏi. Cô đang nằm ngửa nên có thể nhìn thấy vẻ mặt của anh từ bên dưới.

Cô là người duy nhất trên thế giới này có thể gọi kiểu cười này là nụ cười ngây ngô.

“Đang kể chuyện cười.” Anh tháo nút bịt tai ra.

“Anh nghe kênh nào?” Cô phát hiện ra rằng nếu anh không đọc sách hay chơi piano, thì cách để gϊếŧ thời gian là nghe tin tức trên TV hoặc đài phát thanh.



“Nói về bình sách.”

“Tại sao anh không nghe nữa?”

“Quảng cáo.”

“Anh có nghe đài của bọn em không?”

“Thỉnh thoảng cũng nghe.”

Anh mở mắt và ngẩng mặt lên, nhìn về phía mặt trời.

“Anh có thể nhìn thấy ánh sáng không?”

“Rất yếu.”

“Không trị hết sao?” Có quá nhiều điều bí ẩn và chưa biết về anh, cô thực sự muốn biết.

“Không chữa được.” Anh nhàn nhạt nói, “Có vấn đề với hệ thống thần kinh trung ương thị giác, bẩm sinh.” Giọng anh bình thản khác thường, nhưng Tang Vô Yên vẫn cảm nhận được vẻ khổ sở nhàn nhạt thoáng qua trên mặt anh.

“Anh mang theo sách đến đọc sao?” Tang Vô Yên đổi đề tài.

“Ừ. Sao vậy?”

“Sau này anh muốn xem sách gì em giúp anh đọc nha, bớt phiền toái.”

Tô Niệm Khâm ngẫm nghĩ, đem sách đưa cho cô: “Em đọc đi."

"...Quyển này không được, Em lại không hiểu chữ nổi."

Lúc này, một giọng hát truyền đến từ cách đó không xa, vừa vặn là đang hát bài "Libya Shell". Tang Vô Yên nhíu mày: “Lời bài hát lẫn lộn, câu này nằm ở đoạn thứ hai.”

Tô Niệm Khâm nhướng mày: “Em cũng biết sao?”

“Đương nhiên.” Tang Vô Yên ngẩng đầu lên, “Anh có muốn em hát cho nghe một chút không?”

"Đừng!" Tô Niệm Khâm vội vàng nói, "Đừng."

"Anh coi thường em? Anh chê em hát nghe không hay?"

Tô Niệm Khâm không nói, rõ ràng là vì anh không không muốn làm tổn thương cô.

Tang Vô Yên vội vàng: "Tô Niệm Khâm, em nói cho anh biết mọi người đều nói giọng em hay, nếu không họ sẽ không chọn em làm phát thanh viên."

“Cái này…” anh dừng một chút, “Anh vẫn giữ nguyên ý kiến.”

Tang Vô Yên trở về ký túc xá trường học lấy đồ, trên đường gặp Hứa Xuyến. Hứa Xuyến gọi cô lại.

“Nghe nói cậu đang yêu đương.”

“Đúng vậy, cậu rốt cục có thể yên tâm.” Tang Vô Yên ngượng ngùng nói.

"Tôi và Ngụy Hạo tìm được một công việc ở thành phố B, đã ký hợp đồng, tháng sáu sẽ về."

“Chúc mừng.”

Hứa Xuyến lắc đầu: "Tang Vô Yên, khi nào cậu mới có thể trưởng thành đây?”

“Cứ như vậy cũng tốt. Nếu không các cậu làm sao có thể lừa tôi liếc mắt đưa tình nhiều năm như vậy, tôi cũng không biết gì." Tang Vô Yên nói, "Tôi sẽ không tha thứ cho các cậu."

"Cậu..." Hứa Xuyến cười khổ.

"Điều quan trọng nhất để trở thành một người bạn là phải trung thực. Các cậu dựa vào cái gì lừa dối tôi?"

Ngày hôm sau, Tang Vô Yên nằm trong vòng tay của Tô Niệm Khâm kể lại chuyện gặp Hứa Xuyến ngày hôm qua. Cô không thể giữ được miệng của mình, có bất kì động tĩnh gì cũng kịp thời nói ra, nếu không cô sẽ cảm thấy khó chịu.

"Nếu anh có chuyện lừa dối em, em cũng sẽ không tha thứ cho anh." Tang Vô Yên oán hận nói.

Bàn tay của Tô Niệm Khâm đang vuốt tóc cô, vừa nghe cô nói như vậy liền hơi chậm lại.



Ngay khi Tang Vô Yên từ chỗ của Tô Niệm Khâm trở về, Trình Nhân đã nói: "Mẹ của cậu đã gọi đến, kêu cậu bắt buộc phải trở về."

"Ồ." Tang Vô Yên đột nhiên giống như một quả bóng xì hơi, vẻ mặt của cô ngay lập tức tối sầm lại.

"Cậu cũng nên nói chuyện đàng hoàng với mẹ cậu, dù sao cũng là vì tốt cho cậu."

“Nhưng mà bọn họ cũng không có quyền quyết định tương lai của mình. Mình muốn làm gì, có tiếp tục học hành tiếp không, đều nên do mình quyết định.”

Vừa nói chuyện, điện thoại lại vang lên. Trình Nhân cho cô một cái ánh mắt "Nhất định là tìm cậu"."Cậu dứt khoát nhận đi, nếu không mình sẽ phát điên mất."

Quả nhiên là mẹ Tang.

"Mẹ, con thật sự muốn ở lại, con sẽ không quay về, con đã ở đây bốn năm rồi, con thích nơi này."

“Bố mẹ sẽ hại con sao? Còn không phải vì tốt cho con, con xem bố con tức thành cái dạng gì rồi. Trong học viện bao nhiêu người muốn vào học cũng không được, đặc cách cho con con còn không muốn, con mới ra ngoài bốn năm liền buông thả, lúc trước không nên cho con đến nơi khác." Mẹ Tang nói một tràng tiếng địa phương, tốc độ cực nhanh quở trách Tang Vô Yên, tận tình khuyên bảo.

"Con không trở về."

“Vô Yên” Mẹ Tang ngừng lại, “Con có chuyện gì giấu mẹ à.” Bà cảm thấy gần đây con gái có gì đó không đúng, đêm khuya gọi điện thoại bàn đều không ở nhà.

"Mẹ...con..." Cô suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Con có bạn trai."

“Bạn trai? Quen nhau từ lúc nào? Bao nhiêu tuổi? Nhà ở đâu? Học cùng trường? Sao không nói cho mẹ sớm hơn để mẹ xem một chút?"

Tang Vô Yên chỉ có thể lấy hết can đảm báo cáo đầy đủ, nhưng khi nói đến tình trạng khiếm thị của Tô Niệm Khâm, mẹ Tang đột nhiên im lặng một lúc lâu ở đầu dây bên kia. Sau khi để lại một câu "Ngày mai mẹ sẽ bay đến đó", rồi cúp máy.

Thứ đến không phải là một cơn mưa xối xả mà là một cơn mưa phùn nhè nhẹ.

Theo tính cách của mẹ, những tưởng vừa đến bà sẽ mắng cho cô đầu đầy máu, nhưng mẹ Tang lại không. Từ sân bay về nhà trên xe taxi, mẹ Tang vẫn không nói gì về Tô Niệm Khâm.

Trên đường đi, vừa hay nhận được điện thoại từ Tô Niệm Khâm.

“Ăn cơm chưa?”

“Vẫn chưa.” Mỗi lần Tang Vô Yên thốt ra một chữ đều run rẩy, sợ mẹ phát hiện ra đầu mối.

"Vô Yên, em hình như rất khẩn trương." Tô Niệm Khâm cực kỳ nhạy cảm.

"Không, em sẽ gọi cho anh sau." Cô nhanh chóng cúp điện thoại, sau đó gửi tin nhắn cho Dư Tiểu Lộ, bảo cô ấy chuẩn bị sẵn sàng cho Tô Niệm Khâm, có thể dẫn một người đến gặp anh.

Vừa về đến nhà, việc đầu tiên mẹ Tang làm là thu dọn hành lý cho Tang Vô Yên.

“Ngày mai cùng mẹ trở về.”

“Mẹ—“

“Nếu con muốn ở lại đây vì người đó, thì mẹ không muốn con ở đây dù chỉ một phút, ở trường đương nhiên bố con sẽ xin nghỉ cho con. Con phải cùng mẹ về.”

“Ít nhất mẹ cũng nên gặp anh ấy trước khi đưa ra kết luận, được không mẹ?”

“Gia đình chúng ta sẽ không chấp nhận mối quan hệ của cậu ấy với con, có cái gì tốt mà gặp?”

“Mẹ—“

“Nhân lúc các con còn trẻ chưa làm chuyện gì khiến người ta phải hối hận, kết thúc sớm đi.” Mẹ Tang thật sự có ám chỉ.

"Chúng con thật lòng, tại sao mọi người lại phản đối, chỉ vì đôi mắt của anh ấy?”

“Chỉ vì? Con thật sự cho đây là chỉ vì? Con là một tiểu cô nương, chưa niếm qua dầu muối tương giấm cũng không biết chua ngọt đắng cay. Mẹ không phản đối con tin tưởng tình yêu nhưng thực tế không như con tưởng tượng. Con từ nhỏ ở nhà đều là được ngâm trong mật đường bố con nuông chiều con đến mức giữ trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Con trải qua cái gì? Con có thể trải qua cái gì chứ?"

“Con sẽ học, con sẽ học nấu ăn, học kiếm tiền, học cách chăm sóc con và anh ấy. Hơn nữa Tô Niệm Khâm hoàn toàn không cần con chăm sóc anh ấy."

“Mẹ nuôi con lớn như này, không phải muốn con dùng thời gian hơn nửa đời người chăm sóc cho một người như thế. Huống chi cậu ấy còn là một cô nhi.”

"Không phải, không phải vậy, anh ấy có người thân xung quanh, anh ấy không phải là trẻ mồ côi." Tang Vô Yên nói, "Mẹ ... mẹ nên gặp Niệm Khâm một lần, anh ấy là một người đàn ông xuất sắc, hơn nữa anh ấy rất yêu con."

"Mẹ đã nói với con rồi, tình yêu không chỉ đơn thuần là một loại rung động, mà còn là cảm giác an toàn và trách nhiệm. Đối với một người tàn tật không rõ lai lịch như vậy, cậu ta thậm chí còn không nói cho con biết về bất kỳ ai trong gia đình mình, đó có thể được gọi là yêu?!”

“Con có thể gọi điện hỏi anh ấy ngay, nếu mẹ chỉ lo chuyện này, con có thể hỏi anh ấy ngay.” Tang Vô Yên rơi nước mắt.

"Vô Yên, không cần. Mẹ không cần biết cậu ta có gia thế như thế nào. Nếu nhà cậu ta giàu có quyền thế, thì nhà họ Tang của chúng ta không leo cao đến ngưỡng cửa như vậy. Nếu cậu ta nghèo, mẹ chỉ càng ghét bỏ cậu ta hơn."