Vào một ngày cuối tháng 3, Tang Vô Yên bị sốt cao, ban đầu cô chỉ nghĩ rằng đó chỉ là một cơn cảm lạnh nhẹ nên lơ đễnh.
Sáng nay ngủ dậy thấy trên tay có mấy nốt mẩn đỏ.
Khi đến bệnh viện, trên mặt, cổ và tay chân đã nổi cả vùng, bác sĩ cho biết đó là bệnh sởi.
Cô từ nhỏ đến lớn thân thể đều khỏe mạnh, cũng không bị bệnh gì nặng. Bác sĩ nói rằng căn bệnh này rất dễ lây, cũng may là Trình Nhân không có ở đây, vì vậy cô đã ngủ thϊếp đi sau khi uống thuốc.
Rèm cửa được kéo ra, không biết từ lúc nào, điện thoại reo.
Cô lau mũi rồi đi nhận, đó là một cuộc gọi đường dài từ nhà.
Mẹ dường như có linh cảm, nói mẹ luôn cảm thấy có điều gì đó không yên tâm. Tang Vô Yên cũng không muốn làm bà phải lo lắng, nói lung tung mấy câu rồi không nhịn được, vội vàng nói có chuyện rồi cúp điện thoại.
Vừa đặt điện thoại xuống, cô có chút muốn khóc.
Thực sự khó chịu.
Sau khi chìm vào giấc ngủ và thức dậy thì trời đã khuya nhưng cơ thể lại càng khó chịu hơn. Cô ma xui quỷ khiến thế nào lại bấm số của Tô Niệm Khâm.
Vốn định nghe nó đổ chuông vài lần rồi tắt máy, kết quả chỉ đổ chuông một lần, nó đã được kết nối.
“Alo—” Giọng nói trầm và đều đều của anh phát ra từ đầu dây bên kia.
Trong một lúc cô không biết phải nói như thế nào.
“Nói đi.” Nam nhân vẫn là nghiêm túc không kiên nhẫn, ngữ khí nghiêm nghị.
"Tang Vô Yên, lên tiếng đi." Tô Niệm Khâm đột nhiên nói.
Tang Vô Yên kinh ngạc ngăn nước mắt: “Làm sao ngươi biết?” Nàng hỏi. Cho dù cô gọi di động cho anh, cho dù anh không mù hoàn toàn, cũng không nhìn thấy cuộc gọi đến trên màn hình.
Người đàn ông này luôn thần kì như vậy.
“Cô có chuyện?” Một câu hỏi có ba chữ, cuối cùng thanh âm có chút tăng lên.
Xét từ giọng điệu cô đọng của anh ta, nếu như Tang Vô Yên lúc này lấy lệ, nói đó là do cô vô tình bấm nhầm số, điều đó nhất định sẽ khiến anh tức giận.
“Tôi bị sởi, khó chịu quá.” Tang Vô Yên rụt rè nói. Vừa thốt ra hai chữ “khó chịu quá”, hàng phòng ngự cuối cùng trong lòng dường như bị đánh bại, nước mắt rốt cuộc không kìm được rơi xuống.
Tô Niệm Khâm im lặng một lúc, chậm rãi hỏi: "Cô ở đâu?"
“Anh không cần đến, tôi chẳng qua ở đây không có người quen, muốn nói chuyện thôi, Tôi sẽ lây cho anh.”
“Tôi từng bị bệnh sởi, vì vậy không lây." Giọng anh hòa hoãn hơn một chút so với vừa rôi.
Nửa giờ sau, Tô Niệm Khâm xuất hiện tại nhà của Tang Vô Yên, bên cạnh anh là cô gái xinh đẹp luôn dẫn đường cà lái xe cho anh.
Cô ấy cười với Tang Vô Yên: "Tôi tên là Dư Tiểu Lộ." Đây vừa là lời chào vừa là lời tạm biệt, rõ ràng cô ấy muốn để Tô Niệm Khâm ở đây và rời đi. Cô ấy cũng không hỏi Tô Niệm Khâm "Có cần tôi ở lại giúp không?".
Có lẽ cô ấy đã hiểu từ lâu, có hỏi cũng chỉ vô ích, điều này chỉ khiến anh lạnh nhạt từ chối.
Sau khi đóng cửa, Tang Vô Yên nói: "Chẳng lẽ cô ấy là tài xế của anh?" Không cùng họ, không phải là em gái.
Tô Niệm Khâm vẫn không trả lời.
Người mù chăm sóc bệnh nhân sởi quả thật không dễ, nhất là khi người mù chưa quen thuộc nơi này.
Trong môi trường xa lạ, mấy lần va va chạm chạm. Anh chỉ mới bước vào phòng vài phút trước khi vô tình làm vỡ chiếc bình hoa của Trình Nhân.
Anh đưa tay sờ lên vầng trán nóng hổi của cô: “Hay là đến nhà tôi đi.”
Sau đó anh gọi điện thoại cho Dư Tiểu Lộ.
“Tôi đưa cô ấy về.”
“Cô không cần đón chúng tôi.”
“Đi siêu thị mua chút đồ về nhà ăn.”
“Mấy ngày nay cô cũng không cần về nhà.”
Tang Vô Yên rất vui khi nghe điều đó. Bất kể Dư Tiểu Lộ đó là bạn gái, em gái hay tài xế của anh, vì chăm sóc cô, Tô Niệm Khâm không muốn cô ấy về nhà.
Nhưng Tang Vô Yên vẫn cố nén niềm vui của mình, và cố tình hỏi: "Như vậy không tốt đâu, Dư tiểu thư một cô gái làm thế nào?"
"Cô ấy chưa bao giờ mắc bệnh sởi, cô ấy có thể dễ bị lây."
Tô Niệm Khâm không lạnh không nhạt nói một câu đem tâm tình vui sướиɠ vừa rồi của Tang Vô Yên tạt một gáo nước lạnh.
Một lúc lâu sau, đầu óc choáng váng của Tang Vô Yên đột nhiên có một phát hiện lớn: “Chờ một chút!” Cô vỗ trán, cố gắng thiết lập lại logic trong đầu, “Tại sao cô ấy lại ở nhà anh?!”
Tô Niệm Khâm dò dẫm xung quanh, anh lấy một chiếc chăn từ trong phòng ngủ và quấn chặt lấy Tang Vô Yên.
“Tôi đã rất nóng rồi.”
“Không nóng, là sốt.” Sau khi sửa sai cho cô, anh ôm ngang cô.
Cô kinh ngạc: “Tại sao phải ôm tôi?”
“Cô nghĩ cô có thể xuống lầu sao?” Anh hỏi ngược lại.
"Nhưng anh là. . . Tôi. . . Chúng ta..." Tang Vô Yên nhịn một chút không nói.
“Cô chỉ cần bảo tôi lúc nào rẽ đi xuống lầu là được.” Tô Niệm Khâm mơ hồ hiểu ý của nàng.
Đó là một cái nhìn rất kiên quyết. Tang Vô Yên đột nhiên cảm thấy yên tâm và ổn định từ cánh tay không quá cường tráng của người đàn ông này, cô mỉm cười nhẹ: "Được." Hai tay cô tự nhiên vòng qua cổ Tô Niệm Khâm.
Lúc này, khuôn mặt bình thường hờ hững của Tô Niệm Khâm đỏ bừng.
Khi đi xuống bậc thang đầu tiên, hành động của Tô Niệm Khâm có chút thận trọng. Rõ ràng là anh không quen với độ cao của các bậc thang, vì vậy anh ta bước lên một bước trước khi từ từ hạ xuống.
"Là chín bậc cầu thang, sau đó rẽ phải."
Tô Niệm Khâm thận trọng bước đi dưới sự hướng dẫn của người trong lòng, Tang Vô Yên bỗng nhiên "ah" một tiếng.
Anh biết, đèn đã tắt.
“Đèn tắt.” Tang Vô Yên kêu vang một tiếng vào đèn kích hoạt bằng giọng nói, nhưng vẫn không có phản hồi.
“Có đèn hay không cũng không cản trở tôi.” Anh nói, sau đó trong lòng tiếp tục âm thầm đếm bậc thang, bảy, sáu, năm…
“Nhưng tôi sợ, nếu như là tôi buổi tối cũng không dám lên lầu, chỉ đành nhờ Trình Nhân xuống đón.” Vừa nói, cô ôm chặt cổ Tô Niệm Khâm, rụt lại trong lòng anh.
Hai gò má nóng bừng vì phát ban, xuyên qua lớp áo sơ mi mỏng dính vào xương quai xanh của Tô Niệm Khâm, Tô Niệm Khâm đã bị phân tâm trong giây lát. Hoảng hốt, chợt nhớ ra mình đã quên đếm bao nhiêu lần, nên vừa bước một bước thì bất ngờ chạm đất, trượt về phía bức tường bên tay phải.
Tang Vô Yên giật mình, nhưng nhìn thấy Tô Niệm Khâm ở bên cạnh ôm cô vào lòng, để cánh tay anh đập vào tường.
“Không sao chứ?”
“Không sao chứ?”
Hai người đồng thời hỏi sau khi gặp nạn.
Chiếc taxi đi vào khu dân cư ven Tây Hồ, rồi dừng lại trước một biệt thự hai tầng.
“Nhà anh?” Tang Vô Yên trợn to hai mắt, ở khu vực này một căn nhà như vậy, có chút quá xa xỉ.
"Không hẳn."