Chương 21: Triết Lí Tình Yêu (1)

"Có nhiều loại khiếm thị. Cậu đã gặp anh ta rất nhiều lần cũng không nhận ra rằng anh ta không hoàn toàn mù?" Trình Nhân nói.

“Mình làm sao biết.” Cô chỉ cảm thấy anh có năng lực siêu mạnh thôi, có thể di chuyển rất nhiều nơi mà không cần dùng gậy mù.

"Tôi không hoàn toàn mù. Tôi có thể phân biệt chuyển động của các vật thể trong phạm vi ba thước." Trên xe ngựa, mặc dù vẻ mặt của Tô Niệm Khâm vẫn như cũ khi nói những lời này, nhưng Tang Vô Yên dám đánh cược rằng anh thật sự muốn cười.

Đương nhiên, Tang Vô Yên thuộc loại "vật thể trong phạm vi ba thước" cho nên...

Cô chỉ muốn đào một cái lỗ để chui xuống.

Như vậy, trước kia cô làm nhiều hành động nhỏ ở trước mắt anh, nói không chừng anh cũng đã phát hiện.

Trình Nhân nói tiếp: “Anh ta nhất định là cố ý, nếu không tại sao anh ta không ngăn cản cậu trước, mà sau khi cậu dừng lại mới mở miệng, cho rằng mục đích đã đạt được.

“Đúng vậy, thật gian trá! Thật gian trá! Thật – Gian – Trá –” Tang Vô Yên giận đến mức ở trong phòng vung tay hét to, sau đó hung hăng đấm mạnh vào mũi con mèo màu cà phê to lớn, "Anh ta chỉ muốn nhìn thấy mình tự làm trò cười."

Người đàn ông nhỏ mọn, cô cùng lắm chỉ nói anh là cha của đứa trẻ, anh lại đợi đến cùng, lại dùng thủ đoạn như vậy để bắt nạt cô.

Tô Niệm Khâm ở phía bên kia Thành phố A đang chơi "Croatian Rhapsody" trên cây đàn piano của mình. Dư Tiểu Lộ ngồi trên sô pha quay lưng về phía anh, đắp mặt nạ rồi vỗ nhẹ lên mặt. Có vẻ như người này đang có tâm trạng tốt sau khi ra ngoài một chuyến, nhịp điệu của "Croatian Rhapsody" rõ ràng và dồn dập, ở đoạn cao trào, các ngón tay gần như di chuyển nhanh trên phím đàn khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Vì vậy, bất cứ khi nào Tô Niệm Khâm có tâm trạng tốt, đều thích chơi bản nhạc này.



“Anh ra ngoài gặp chuyện tốt gì?” Dư Tiểu Lộ che mặt, khóe miệng không nhúc nhích được mơ hồ hỏi.

“Không có gì.” Anh tiếp tục chơi piano.

"Anh không muốn tôi đưa, cũng không cần đón.” Dư Tiểu Lộ dừng lại, liều chết hỏi, "Anh không phải đi hẹn hò đấy chứ?"

Tô Niệm Khâm không sau khi nghe điều này không tức giận, rất bình tĩnh trả lời: "Không phải”.

Thái độ này khiến Dư Tiểu Lộ càng trở nên kỳ lạ hơn, cô ấy không thể không nhìn lại bóng lưng của Tô Niệm Khâm: "Cô gái nhỏ trong văn phòng của anh gần đây có làm phiền anh không?

Lần này anh không trả lời cô ấy, lại chơi lại bài hát lần thứ hai.

Dư Tiểu Lộ buồn chán, vào bếp rửa trái cây, đang rửa giữa chừng bỗng nghe thấy bài hát so với ban đầu lệch 2 lần. Cô ấy thò đầu ra ngoài thở dài: "Không thể nào, Tô Niệm Khâm. Anh đang nghĩ gì trong lòng vậy?.

Không tập trung hiệu xuất kém thành như vậy? Giai điệu cũng đàn sai rồi”

Tô Niệm Khâm sắc mặt trầm xuống, ngón tay ngừng một lát, tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại.

Thấy không ổn, Dư Tiểu Lộ vội vàng nói: "Tôi không nói gì nữa, anh tiếp tục đi."



Sáng sớm thứ Hai, Tang Vô Yên ra khỏi văn phòng để đổ rác, thì gặp mặt Tô Niệm Khâm.

Ánh mắt cô không nhịn được lướt qua môi anh, sau đó sắc mặt lập tức đỏ lên, cô vội rẽ vào một góc tránh anh rồi vội vàng rời đi. Tang Vô Yên thầm nghĩ, hành động của người đàn ông này đủ tàn nhẫn, cô từ đây không dám vượt qua lôi trì quấy rầy anh dù chỉ nửa bước, chẳng lẽ anh không sợ lúc đó nếu phạm sai lầm sẽ thật sự hôn một cái lên sao?

Trong vài ngày tới, ngay cả khi Tang Vô Yên đến trường, cô sẽ luôn vội vàng trở về để tránh xấu hổ khi gặp anh. Thật bất ngờ, chỉ mới giữa tháng, Trịnh lão sư, người từng dạy chữ nổi, đã trở lại sau thời gian nghỉ sinh. Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Tang Vô Yên thậm chí còn không nhìn thấy Tô Niệm Khâm thu dọn đồ đạc, chiếc bàn đối diện đã đổi chủ.

Trịnh lão sư mỉm cười chào hỏi Tang Vô Yên: "Cô là Tiểu Tang đang thực tập với Lý lão sư, tôi nghe nói bọn trẻ rất thích cô.”

" . . . ”

Tiểu Vương lão sư chen vào: “Trịnh lão sư, tất cả mọi người đều mong cô trở lại nha.”

"Thằng nhóc mập nhà cô sắp đầy tháng rồi cho chúng tôi gặp chút, khi nào mới mang nó đến trường cho chúng ta đùa giỡn?", một giáo viên khác nói.

"Hài, đừng nhắc tới, khóc cả ngày, giọng lớn như hát." Trịnh lão cười nói.

Ngay lập tức, bầu không khí trong văn phòng trở nên sôi nổi, hoàn toàn khác với bầu không khí khi Tô Niệm Khâm ở vị trí này. Không ai đề cập đến sự rời đi của Tô Niệm Khâm, rõ ràng là tất cả mọi người ngoại trừ cô đều biết về chuyện đó.

Tang Vô Yên cũng cười chào hỏi vài câu rồi rời đi, lúc đi ra ngoài, cô không khỏi quay đầu nhìn lại cái bàn kia một lần nữa, trong lòng có chút trống rỗng.

Anh liền rời đi mà không nói lời nào.