Chương 7: Có thời gian thì đi tìm bạn gái được đi

Sau khi Lâm Duyệt tan làm, cơm chưa kịp ăn trực tiếp đi đến trung tâm thương mại mua một chiếc cà vạt. Định mang về nhà học theo video cách thắt cà vạt.

Khi Tần Yên về nhà, thấy Lâm Duyệt đang ngồi trên tấm thảm ở trong phòng khách. Trên ghế đặt một trái bí ngô phần trên nhỏ dưới to. Mà điều buồn cười nhất đó là trên thân nó còn đang treo một chiếc cà vạt màu đen.

Tần Yên cầm lấy điện thoại rồi tiến lại gần, chụp ảnh thao tác của Lâm Duyệt. Khi nghe thấy có tiếng chụp ảnh, Lâm Duyệt ngẩng đầu lên: "Cậu đang làm gì thế?" Tần Yên vừa cười vừa xem hình mình chụp được: "Tớ chỉ là thấy khá là buồn cười, sao cậu lại xuống tay với nó, lại còn vẽ mắt mũi cho nó nữa chứ, hahaha."

Tần Yên mệt đến mức nằm ngã ra sofa sau đó giơ hình chụp về phía Lâm Duyệt nói: "Tớ có thể post hình lên trang cá nhân không?" Lâm Duyệt liếc mắt một cái, động tác đang thắt cà vạt của cô hơi khựng lại: "Có thể."

Tần Yên trực tiếp viết một dòng caption rồi đăng lên trang cá nhân.

Hahahaha,cười chết mất thôi,bàn về chuyện bạn cùng phòng có thể liền mạng thế nào để hoàn thành công việc。】

Sau khi post xong, Tần Yên kéo ống tay áo của Lâm Duyệt xuống: "Đúng rồi, cậu ăn cơm chưa?"

Lâm Duyệt lập tức lắc đầu: "Chưa, không đói." Tần Yên khụ khụ hai tiếng: "Đúng là bà cô liều mạng, tớ đi nấu cho cậu một bát mì."

"Không cần, không cần đâu." Lâm Duyệt nói liên hồi: "Cậu lên lớp cả một ngày trời đã đủ mệt rồi, cậu nên nghỉ ngơi đi. lát nữa tớ tự mình nấu."

Tần Yên bật dậy, nói: "Chỉ mất khoảng hơn chục phút thôi, không mệt. Cậu ngồi đây đợi đí. Phần rau xanh mới hôm trước mua vẫn ở trong tủ lạnh tiện thể nấu luôn cho cậu ăn không thì sẽ hỏng mất."

Lâm Duyệt thở dài một hơi: "Thôi được rồi, Cảm ơn cậu Yến Tử. Ngày mai sếp tớ không có lịch trình gì, có lẽ tớ có thể tan làm sớm. Lúc đó tớ mời cậu ăn cơm nhé."

"OK" Tần Yên vừa nói vừa đi xuống bếp. Lâm Duyệt ăn rất nhiều nhưng cô vẫn muốn duy trì được vóc dáng cân đối của mình. Cho nên mỗi ngày chỉ có thể ăn những món ăn nhạt mồm nhạt miệng cho qua bữa. Tần Yên cũng biết cô muốn giữ dáng nên đã gọt một ít dưa chuột rồi lại nấu miến khoai môn cùng với canh trần rau xanh. Thế là bữa tối đơn giản của hai người họ đã làm xong. Đúng lúc ăn cơm thì Thanh Tịnh về.

Tần Yên nhanh chóng chào hỏi: "Thanh Tịnh, cậu ăn cơm chưa, có muốn ăn chung không." Thanh Tịnh liếc nhìn những món ăn nhạt nhẽo không có mùi vị gì trên bàn, lắc đầu nói: "Không cần đâu." Cứng nhắc nói xong câu từ chối rồi đi thẳng về phòng đầu không ngoảnh lại.

Sau khi ăn cơm xong, Lâm Duyệt rửa bát xong lại quay về phòng khách tiếp tục học. Thực ra cô ấy đã biết cách thao tác nhưng mà vẫn chưa thành thạo và độ hoàn mỹ chưa cao.

Khi Thanh Tịnh ôm quần áo ra ngoài đi tắm thì Lâm Duyệt đúng lúc định quay về phòng. Nào có biết khi đi Thanh Tịnh ngang qua cô dừng lại nhìn cô một hồi, không nhịn được lên tiếng: "Cậu quay về phòng mình là tập, đeo cà vạt cho sếp thì giỏi lắm sao? Cậu ở đây ra vẻ ta đây gì chứ, cậu muốn thể hiện cho ai xem?"

Động tác tay của Lâm Duyệt dừng lại, cô mắt hai mắt lấy lại bình tỉnh trong khoảng hai giây sau đó lại mở mắt ra. Ném chiếc cà vạt trong tay xuống. Trái bí ngô vì động tác của cô quá mạnh mà rơi xuống nền nhà lăn lông lốc.

Lâm Duyệt đứng dậy nhìn chằm chằm vào Thanh Tịnh trực tiếp hét lên: "Có bệnh thì mau đi viện khám đừng có ở chỗ tôi mà sủa bậy."

Lâm Duyệt không tin Thanh Tịnh không hiểu vị trí thư kí này, đặc biệt là còn là vị trí ở bên cạnh một sếp lớn như Hà Nguyên không chỉ phải trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, còn phải biết nữ công gia chánh, học rộng hiểu cao.

Nó là một vị trí có tính tổng hợp, tính phục vụ, tính bí mật và cả tính trung gian cho nên nó còn có thể là nhân viên quản lí và cũng có thể là nhân viên kinh doanh. Quan trọng nhấy là kinh nghiệm đều được đúc kết từ trong công việc.

Phải nhanh chóng xử lí được những chuyện vặt, hỗ trợ lãnh đạo nâng cao hiệu suất làm việc. Mà trong đời sống hằng ngày còn phải biết đến những chi tiết nhỏ nhặt như sếp thích ăn gì, không thích ăn gì, tình hình sức khỏe và có bị dị ứng với gì hay không. Trong đó cách thắt cà vạt cũng là một phần trong cuộc sống thường nhật. Cô không muốn vô duyên vô cớ bị người khác hiểu lầm, cũng không thích thái độ này của Thanh Tịnh.

Thanh Tịnh cười lạnh: "Không phải ngày trước cậu chịu đựng giỏi lắm sao? Sao giờ lại không nhịn tiếp đi? Sau khi làm thư kí của tổng giám đốc hà thì mồm mép nhanh nhạy ghê gớm hẳn nhỉ?"

Lâm Duyệt cũng cười lạnh đáp lễ: "Ngày trước tôi nhịn cậu hai phần vì tôi còn coi cậu là bạn nhưng hiện tại tôi phát hiện có người được voi đòi tiên, tại sao tôi phải nhịn tiếp? Là lỗi của tôi sao?"

Sắc mặt của Thanh Tịnh cực kì khó coi, cậu ta đã nghe người trong công ty nói Lâm Duyệt nhận được lời khen từ giám đốc Triệu của Đạt sáng. Đã theo Hà Nguyên kí kết được một hợp đồng mua bán với bên Đạt Sáng.

Mà còn cậu ta sống không bằng cả một thư kí. Sếp của cậu ta cả ngày chỉ bảo cậu ta làm những công việc của một bảo mẫu, không hề có bước tiến nào về chuyên môn.

Cha mẹ vì chuyện này mà có chút thất vọng với cậu ta. Năng lực của cậu ta rất tốt sao có thể can tâm để thua một người ngoài có chút nhan sắc ra thì không có gì để so sánh với người khác như Lâm Duyệt cơ chứ. Thanh Tịnh thậm chí còn có suy nghĩ ác độc trong lòng: Lâm Duyệt có thể làm được trợ lý của Hà Nguyên chắc không phải vì nhan sắc đẹp này thôi chứ?

Vì Tần Yên đeo tai nghe cho nên không hề nghe thấy động tĩnh bên ngoài.

Sau khi Lâm Duyệt nhặt trái bí ngô lên đem vào phòng bếp thì quay về phòng ngủ của mình. Cô ấy ấm ức ngồi ôm đùi thành một đống, cằm đặt lên phần đầu gối, bắt đầu lên mạng tìm nhà để thuê.

Căn nhà này cách trung tâm thành phố rất xa, là nhà của một người thân trong gia đình của Thanh Tịnh. Cô lúc đầu cảm thấy ngoài việc hằng ngày đi làm hơi xa ra thì không có vấn đề gì. Nhưng mà theo như tình hình hiện tại vẫn nên là nhanh chóng tìm nhà sẽ tốt hơn.

Đồng thời cùng ngay lúc này, trong một căn penhouse ở Lâm Giang , Hà Nguyên vừa lau tóc vừa đi đến bên cửa sổ sát đất.

Căn penhouse này nằm trên mảnh đất trong vành đai trọng điểm của khu trung tâm thành phố, chiếm ngay vị trí đắc địa. Phía Tây gần giáp với đường cao tốc Nam Bắc. phía Đông gần hệ thống tàu điện ngầm line 1, phía Bắc có tầm nhìn sang phía tòa nhà cao tầng nổi tiếng, phía Nam ngắm cảnh sông Hoàng Hà.

Cảnh đẹp của cả thành phố hình như đều có thể thu hết vào đáy mắt từ góc độ này. Đứng ở trên cao nhìn xuống, đủ loại ánh đèn giống như là từng chuỗi sao nối liền trên mặt đất.

Nhưng mà có vài người lại không có lòng dạ thưởng thức cảnh đẹp này, Hà Nguyên tiện tay cầm lấy điện thoại di động ở trên bàn trà mở ra xem. Khi thấy em trai Hà Lẫm bởi vì nộp giấy trắng mà bị mẹ phạt đứng trong nhóm bạn bè thì vui sướиɠ khi người gặp họa tiện tay còn like một cái. Nào có biết vì nút like này mà gặp họa.

Không quá một giây sau điện thoại của anh đổ chuông, Hà Nguyên bất lực nghe máy. Giọng mẹ anh cực kì tức giận ở đầu dây bên kia vọng lại. “Bảo bối lớn của ta, con còn có tâm trạng like cơ à, nếu rảnh quá thì có thể đi tìm bạn gái được không?"

"Con biết rồi." Hà Nguyên bất lực nói: "Mẹ, chúng ta thương lượng với nhau một chút. Mẹ có thể nào đổi cách xưng hô được không?"

"Lúc con chuyển ra ngoài thì có bàn với mẹ không? Hả? Mà khoan đã, có gì đó không đúng ở đây, trước kia con luôn tìm cách né tránh nghe được thoại. Sao này này lại nghe nhanh thế nhỉ, không lẽ con có người mình thích rồi?"

Hà Nguyên cười nhẹ: "Cũng gần như thế đó." Chỉ thấy đầu dây bên kia truyền đến một trận thét chói tai, tiếp sau đó điện thoại của anh bị cúp. Hà Nguyên lắc lắc đầu, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là đi báo cho cha của anh rồi.