Chương 39: Rốt cuộc người mà con thích là ai

Bốn mắt nhìn nhau, Hà Nguyên thấy rõ sự quan tâm trong mắt Lâm Duyệt.

Anh nắm cổ tay Lâm Duyệt, dùng sức một cái, người cô đυ.ng vào ngực anh.

Lâm Duyệt kinh hô một tiếng muốn đứng dậy, lại bị Hà Nguyên lại, anh tỏ ra đáng thương nói: "Thư ký Lâm, đầu tôi đau quá."

Lâm Duyệt ghé vào ngực anh, trái tim đập thình thịch không ngừng.

Nghe anh nói như vậy, nhất thời không dám động đậy.

Lâm Duyệt bởi vì lo lắng mà luống cuống, lắp bắp nói: "Vậy, vậy tôi, tôi...tôi masage cho anh?"

Tuy rằng anh nói được, nhưng cái tay đặt ở sau gáy Lâm Duyệt lại không hề rời đi, ngược lại nhẹ nhàng qua lại vuốt ve hai cái, giống như đang nựng mèo.

Lâm Duyệt trong nháy mắt đỏ mặt.

"Hà, Hà tổng, anh buông tôi ra trước, nếu không sẽ không dễ để tôi masage."

Hà Nguyên rất nghe lời buông cô ra.

Lâm Duyệt đứng dậy, xấu hổ hắng giọng: "Tôi đỡ anh dậy?"

Hà Nguyên chống tay, tự mình ngồi dậy, chỉ choáng váng đầu óc, anh vô thức nhíu chặt mi tâm, vẻ mặt khó chịu.

Lâm Duyệt thấy thế, vội vàng ngồi về phía trước, mặt đối mặt masage huyệt Thái Dương cho anh.

Hà Nguyên vốn đang hơi nhắm mắt giờ chậm rãi mở mắt, nhìn người gần trong gang tấc.

Lâm Duyệt ra vẻ trấn định, căn bản không nhìn thẳng vào mắt anh.

Một tiếng cười vui vẻ xuất phát từ cổ họng Hà Nguyên: "Thư ký Lâm.

Em dùng thêm chút sức đi."

Lâm Duyệt lại bắt đầu dùng sức, chỉ là tư thế này căn bản là không dùng sức được, mỏi tay muốn chết.

Không quá ba phút, Lâm Duyệt dừng lại, cô chậm rãi thở ra một hơi, theo bản năng vung tay.

Hà Nguyên thấy thế, muốn kéo tay cô, nhưng bị Lâm Duyệt đứng dậy né tránh.

"Hà tổng, anh khỏe chưa?"

Hà Nguyên gật đầu: "Tốt hơn rồi, tôi đi tắm một cái, em ra ngoài chờ tôi đi."

Dì Tiền thấy cô đi ra, vội vàng hỏi: "Thế nào rồi? Dậy chưa?"

"Dậy rồi."

Dì Tiền cười nói: "Dì còn chưa từng thấy cậu ấy uống rượu, tối hôm qua chủ tịch Hà và phu nhân đều tới, ở một lúc lâu mới đi."

Lâm Duyệt theo bản năng gật đầu theo lời dì Tiền nói.

Vừa dứt lời, ngoài cửa truyền đến động tĩnh.

Dì Tiền vội vàng ra ngoài đón khách, Lâm Duyệt cũng theo sát phía sau.

Giang Nam Tri thấy dì Tiền, vừa thay giày vừa hỏi: "Bảo bối lớn nhà tôi đâu?

Tối hôm qua uống thành ra như vậy, chắc là vẫn chưa đi làm?"

"Không đâu, phu nhân, tiên sinh đang tắm."

"Ai da, bà nói đứa nhỏ này, vì tình mà đau khổ như thế còn tự chuốc say mình, tôi rất lo lắng, mỗi ngày thức dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, còn say rượu nữa, hôm nay tôi tới nấu canh cho nó."

Từ trong cuộc đối thoại của hai người Lâm Duyệt đoán ra được người trước mắt chính là mẹ của Hà Nguyên, tuy rằng bị biệt danh mà bà ấy gọi Hà Nguyên làm cho cô đứng hình, nhưng vẫn lập tức ngoan ngoãn đứng ở một bên, chờ thời điểm Giang Nam Tri phát hiện ra cô, cô khẽ cúi đầu: "Phu nhân."

Giang Nam Tri đánh giá Lâm Duyệt từ trên xuống dưới, nhìn cách ăn mặc của cô, chắc là thư ký của Hà Nguyên.

Dáng dấp thật không tồi, tư thái cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, trang điểm thanh thuần khéo léo, ánh mắt trong suốt sáng ngời, không giống người có tâm tư lệch lạc, khó trách khiến cho Hà Nguyên yêu thích, khi còn bé nó đã thích tất cả những thứ thoạt nhìn sạch sẽ thoải mái.

Cô thư ký này quả thực là chiếu theo gu thẩm mỹ của nó.

"Cô chính là thư ký của Tiểu Nguyên phải không?"

Khi nói chuyện với Lâm Duyệt, Giang Nam Tri lập tức đổi cách xưng hô.

"Vâng, phu nhân."

Giang Nam Tri cũng không có biểu hiện gì quá nhiệt tình khiến cho người ta áp lực, chỉ thân thiết cười cười: "Vất vả rồi."

"Không vất vả, đây đều là công việc mà tôi phải làm."

Lúc Hà Nguyên đi ra, vừa vặn nhìn thấy cảnh tượng này, anh nhanh chóng bước lại gần: "Mẹ? Sao mẹ lại tới đây?"

Giang Nam Tri xoay người nhìn Hà Nguyên: "Tối hôm qua mẹ đã tới rồi, nhưng con uống say nên mẹ đã nấu canh cho con."

"Cảm ơn mẹ." Hà Nguyên nhìn Lâm Duyệt, nói:" Mẹ, đây là thư ký của con, Lâm Duyệt."

Lúc này, dì Tiền bưng bữa sáng của Hà Nguyên ra.

Lâm Duyệt và Giang Nam Tri đều đã ăn sáng, Giang Nam Tri lại ngồi chung bàn ăn với con trai, bà ấy ý bảo Lâm Duyệt cũng cùng ngồi xuống.

"Không cần đâu, phu nhân, tôi đứng là được rồi."

Giang Nam Tri: "Không sao, ngồi đi, nhanh lên."

Hà Nguyên gật đầu với cô, Lâm Duyệt đành phải ngồi xuống.

Giang Nam Tri chống má nhìn Lâm Duyệt, trong ánh mắt ánh lên sự tò mò: "Thư ký Lâm, cô là người ở đâu?"

Giang Nam Tri khi nói chuyện sẽ mang theo chút giọng điệu như muốn làm nũng, làm cho người ta không thể từ chối những câu hỏi của bà ấy, có lẽ là được ông xã nuông chiều quá mức, những vết tích của năm tháng cũng không hề lưu lại dấu vết gì trên mặt bà ấy.

Thậm chí, ánh mắt của bà ấy rất hồn nhiên, vừa nhìn đã biết được người nhà bảo vệ rất tốt.

"Thành phố H, hình như tôi chưa từng đến đó. Có cơ hội nhất định phải đi đến đó thăm thú."

Lâm Duyệt cười cười, chỉ coi như bà ấy đang nói đùa.

"Thư ký Lâm, tôi thấy cô cũng không lớn lắm, cô có bạn trai chưa?"

Hà Nguyên và Lâm Duyệt đồng thời ngẩn ra, tầm mắt hai người tiếp xúc ngắn ngủi trên không trung vài giây, sau đó lại nhanh chóng dời tầm mắt.

Hà Nguyên bất đắc dĩ nhìn Giang Nam Tri: "Mẹ, mẹ kiểm tra hộ khẩu đấy à?"

"Ai da, mẹ chỉ hỏi thôi mà."

"Phu nhân." Lâm Duyệt nói: "Hiện tại tôi vẫn độc thân, nhưng có đi xem mắt."

Xem mắt?

Giang Nam Tri đưa mắt nhìn đứa con trai nhà mình, chẳng trách tên nhóc này lại muốn đi uống rượu.

"Tốt quá, mỗi lần tôi bảo Tiểu Nguyên đi xem mắt, nó đánh chết cũng không đi, mà không, khoảng thời gian trước nó có nói với tôi là đã có người mà mình thích, nhưng tối hôm qua tôi thấy dáng vẻ uống rượu say kia của nó, lại có chút đau lòng, thư ký Lâm, ngày nào cô cũng ở chung một chỗ vơi nó, cô có biết người mà nó thích là ai không? Tôi hỏi nó mà nó không nói cho tôi biết."

Tay Lâm Duyệt đặt dưới bàn siết chặt, cũng không thể trực tiếp nói cho Giang Nam Tri, con trai bà ấy thích cô thư ký đang ngồi trước mặt bà ấy chứ?

Hà Nguyên cũng nhắc nhở: "Mẹ, mẹ hỏi những thứ này làm gì?"

"Mẹ chỉ quan tâm một chút thôi, ai bảo con say rượu, con lại học cái thói hư tật xấu này, trước kia chưa bao giờ như vậy."

Trong lòng Lâm Duyệt lộp bộp, cô nhìn về phía Hà Nguyên, nhớ tới bộ dạng khi mình không để ý tới anh.

Trong lòng cô không hiểu sao có chút chột dạ, dù sao, chuyện Hà Nguyên đi uống rượu này, cô có thể đoán được ít nhiều, bên trong chắc chắn có liên quan đến cô.

"Mẹ, con không sao, tối hôm qua cùng Chu Vân Sách đi ra ngoài, hiếm khi được thả lỏng cho nên mới uống thêm hai ly."

"Được được được, mẹ biết rồi, nhưng người con thích rốt cuộc là ai?"

Hà Nguyên nhìn Lâm Duyệt, nếu không biết mẹ anh căn bản không biết người mà anh thích là ai, thì anh nghi ngờ bà đang cố ý hỏi như vậy.

Lâm Duyệt cũng bị câu hỏi này của Giang Nam Tri làm cho căng thẳng, chuyện này, trong lòng cô và Hà Nguyên biết rõ ràng, nhưng giữa hai người lúc nào cũng có một tấm màng ngăn cách vẫn chưa được xé ra.

"Mẹ, con ăn xong rồi, đi làm trước."

Nói xong, Hà Nguyên rời đi, còn gọi Lâm Duyệt theo.

"Thư ký Lâm, quần áo của tôi đã chuẩn bị xong chưa?"

Lâm Duyệt vội vàng xin lỗi Giang Nam, đứng dậy đi theo .