Chương 38: Anh đang làm cái gì vậy

Thời tiết dần chuyển lạnh, lúc Lâm Duyệt ra cửa rõ ràng đã mặc thêm thêm áo khoác.

Cho nên, thân làm thư ký, sáng sớm hôm nay lúc đi đến Duyệt Lan Vân Đình, cô vẫn không nhịn được nhắc nhở Hà Nguyên một câu.

Lúc đó, cô đang giúp Hà Nguyên thắt cà vạt.

"Hà tổng, gần đây trời chuyển lạnh, anh hãy chú ý giữ gìn sức khỏe."

Hà Nguyên nhẹ giọng cười khổ: "Tôi còn tưởng rằng em ngoại trừ công việc ra, không muốn nói với tôi thêm một câu nào."

Ngón tay Lâm Duyệt siết chặt, đầu hơi cúi xuống: "Đây cũng là một phần trong công việc của tôi."

Khóe miệng Hà Nguyên khẽ nhếch: "Em trách tôi sao? Trách tôi lúc em nghỉ phép đã tự mình xử lý chuyện ảnh chụp."

"Không trách anh." Lâm Duyệt nhìn vào mắt Hà Nguyên nói: "Bất kể là làm quản lý cấp cao của công ty, hay là đương sự của chuyện này, về công về tư anh đều có quyền xử lý, chỉ là có vài người thích phóng đại chuyện này lên, cảm thấy một nam một nữ đứng cùng một chỗ sẽ có tư tình, công ty nhiều người như vậy, anh cũng không ngăn được miệng mọi người, nhưng tôi là nhân viên bình thường, cũng không thích những tin đồn vô duyên vô cớ như thế này."

"Hiệu quả rất tốt không phải sao?"

Hà Nguyên nắm lấy tay cô: "Em biết rõ lòng tôi mà."

"Hà tổng." Lâm Duyệt hất tay anh ra: "Xin tự trọng."

Một câu "Xin tự trọng" khiến lời Hà Nguyên muốn nói chỉ có thể nghẹn lại trong bụng.

Cho nên buổi tối lúc tan tầm, Hà Nguyên buồn bực chủ động hẹn Chu Vân Sách đi uống rượu.

Mặc dù Chu Vân Sách kiếm cớ nói còn có hạng mục, nhưng vẫn bị Hà Nguyên lôi đi.

Chu Vân Sách thấy anh uống rượu như thể không cần trả tiền, không khỏi nhấc chân đá Hà Nguyên một cái: "Cậu uống ít thôi, ngày mai có cần phải đi làm không?"

Khó có lúc được nhìn thấy Hà Nguyên giận dỗi.

Chu Vân Sách dở khóc dở cười: "Hà tổng, chỉ nhu thế này đã muốn buông bỏ? Tôi nói này, đứa con cưng của trời như cậu, có thể suy nghĩ vì người khác một chút được không? Thư ký Lâm không muốn dính dáng tới cậu, có thể không phải là vì không thích cậu, cô ấy chỉ đang sợ thôi."

Hà Nguyên đột nhiên ngẩng đầu lên: "Cho nên nói, cô ấy vẫn có thể sẽ thích tôi?"

"Đúng đúng đúng." Chu Vân Sách dỗ dành nói: "Trước kia tôi cũng không hiểu, nhưng là từ khi nhà tôi phá sản, sau khi phải nhận sự lạnh nhạt của mọi người tôi mới biết được, cuộc đời không bình đẳng, có lẽ đối với Lâm Duyệt mà nói, cậu là người cao cao tại thượng không thể xâm phạm, ở giữa ngăn cách các cậu không chỉ là chênh lệch về tiền bạc, còn có chênh lệch về kinh nghiệm, gia thế, thẩm mỹ, cô ấy phải yêu cậu rất nhiều, mới có thể bước một chân vào thế giới vượt quá 95% dân số này của cậu."

"Tôi biết, đó là lý do tại sao tôi không thể vội vàng, tôi hy vọng sẽ sử dụng hành động và sự chân thành của mình để thuyết phục cô ấy rằng là tôi đang nghiêm túc, nhưng chỉ cần một bức ảnh đã phá hủy thiện cảm mà tôi đã rất vất vả xây dựng được trước mặt cô ấy."

Chu Vân Sách vỗ vỗ bả vai anh, an ủi: "Đây chỉ mới là bắt đầu, nếu như cậu kiên trì muốn ở với cô ấy, chuyện mà cậu gặp phải còn có thể rất nhiều."

Hạ Viễn rót cho mình một ly rượu, nói: "Tôi cũng không phải tức giận chuyện cô ấy đi xem mắt, tôi chỉ là khó chịu thôi, cô ấy không để ý tới tôi."

Chu Vân Sách thật sự không nhịn được, hả hê nở nụ cười.

Đã bao giờ Hà Nguyên phải chịu khổ đâu.

Thư ký Lâm thật sự đúng là thần.

Khó có được khoảng thời gian phóng túng, lần phóng túng này chính là phải uống say.

Lúc Chu Vân Sách đưa người về, vừa vặn gặp Giang Nam Tri và Hà Hồng Thiên đến thăm con trai.

Chu Vân Sách hoảng sợ,:"Chủ tịch Hà, phu nhân."

Giang Nam Tri ai da một tiếng: "Vân Sách à, nó làm sao vậy?"

Chu Vân Sách xấu hổ nói: "Ha ha, uống say rồi."

Giang Nam Tri không thể tin được trợn tròn mắt: "Đây còn là con trai bảo bối có tính kỷ luật cao của tôi sao?"

Hà Hồng Thiên nhíu mày, hơi có chút ghét bỏ liếc mắt nhìn Hà Nguyên, ý bảo Chu Vân Sách đưa người vào trong phòng.

Giang Nam Tri không yên tâm, đi theo vào muốn chăm sóc một chút, nào biết Hà Nguyên nắm lấy tay bà ấy, miệng còn lí nhí gọi: "Thư ký Lâm."

Giang Nam Tri còn tưởng rằng Hà Nguyên chỉ theo thói quen gọi thư ký của mình, nhưng anh vẫn không ngừng gọi, bà ấy bèn cảm thấy có gì đó không đúng.

Giang Nam Tri nhìn về phía chồng mình: "Sao thế nhỉ? Người mà nó thích là thư ký của nó à?"

Hà Hồng Thiên vẻ mặt vô tội lắc đầu.

Giang Nam Tri im lặng nói: "Ông suốt ngày làm cái gì vậy? Con trai, ông cũng không quan tâm."

Hà Hồng Thiên lại là vẻ mặt vô tội: "Phu nhân, bà suốt ngày nói tôi làm gì? Hôm nay tôi đi dạo phố với bà, ngày mai đi mua túi với bà, ngày kia lại đi xe, triển lãm với bà."

"Được rồi, ông đừng nói nữa, chờ ngày nào đó tôi tự đi gặp thư ký Lâm."

Chu Vân Sách có chút đồng tình nhìn Hà Nguyên, bí mật này cũng không phải là anh ấy nói.

Giang Nam Tri lúc trước vẫn còn bám lấy Hà Nguyên để hỏi, nhưng anh vẫn cứ không nói người mình thích là ai, nào biết chỉ vì một lần say rượu, tự mình bán đứng mình.

Lâm Duyệt vốn tưởng rằng có thể giống như những lần trước, đến phòng thay đồ là có thể nhìn thấy Hà Nguyên đã tắm rửa xong, mặc quần áo tử tế, nhưng hôm nay bên trong không có một bóng người.

Sau khi chuẩn bị xong quần áo, cô xoay người đi vào phòng bếp, dì Tiền đang bận rộn làm đồ ăn sáng.

Dì ấy nhìn thấy Lâm Duyệt vội nói: "Thư ký Lâm, cô đến rồi, tiên sinh còn đang ngủ."

Lâm Duyệt vẻ mặt ngạc nhiên, còn đang ngủ?

Dì Tiền ồ một tiếng: "Tối hôm qua uống say, làm phiền cô đi gọi cậu ấy dậy, nếu không gọi cậu ấy dậy đi làm, chắc là cậu ấy sẽ tức giận."

Lâm Duyệt gật đầu, đành phải đẩy cửa phòng ngủ của Hà Nguyên ra.

Tư thế ngủ của anh rất quy củ, đã trôi qua một đêm, trên cằm đã mọc ra chút râu ria, nhưng không che đi được tướng mạo anh tuấn.

Trên khuôn mặt Hà Nguyên điểm ưu việt nhất chính là chiếc mũi, đường nét rõ nét, vừa cao vừa thẳng.

Lâm Duyệt nhẹ nhàng bước tới gần giường, đưa tay vỗ nhẹ vai Hà Nguyên: "Hà tổng, Hà tổng?"

Hà Nguyên cau mày, vô thức ừ một tiếng.

"Dậy thôi." Lâm Duyệt không tự chủ được hạ giọng.

"Thư ký Lâm." Hà Nguyên nhắm mắt lại mơ hồ kêu một tiếng.

Lâm Duyệt không nghe rõ, hơi tới gần anh: "Anh nói gì?"

"Thư ký Lâm."

Lâm Duyệt lần này đã nghe rõ, phản ứng đầu tiên của cô là sửng sốt, sau đó nhìn Hà Nguyên, vẫn là dáng vẻ chưa tỉnh, anh không phải là đang nằm mơ chứ?

Chân mày của Hà Nguyên cau chặt, vả lại trên người anh còn có mùi rượu rõ ràng, nhìn bộ quần áo này cũng là bộ quần áo ngày hôm qua, Lâm Duyệt đoán chừng có lẽ là anh say rượu không thoải mái.

Vì thế cô đánh bạo vỗ vỗ mặt Hà Nguyên: "Hà tổng, anh khó chịu sao? Khó chịu thì dậy đi."

Hà Nguyên lại mơ hồ đáp lại, nhưng ánh mắt kia thật giống như không mở ra được.

Lâm Duyệt thấy anh thật sự khó chịu, đưa tay giúp anh xoa bóp đầu.

Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, đôi chân mày đang cau chặt lại của anh đã giãn ra.

Tay Lâm Duyệt rất mỏi, nhưng vẫn không dừng lại, tầm mắt của cô lẳng lặng rơi trên khuôn mặt Hà Nguyên, cảm thấy đầu ngón tay có hơi nóng lên.

Cô cứ nhìn cứ nhìn, tầm mắt của cô bắt đầu không tâp trung trên mặt anh nữa nên không hề biết Hà Nguyên đã mở mắt, cho đến khi cổ tay mảnh khảnh bị người ta bắt được.

Lâm Duyệt cả kinh, nhanh chóng rút tay về.

Nhưng trước đó Hà Nguyên đã bị đá một lần, lần này đã sớm có sự chuẩn bị, bàn tay to vững vàng kiềm chế lấy tay cô.