Chương 36: Lâm thư ký lại đi xem mắt

Lúc họp, Lâm Duyệt lại nhìn thấy Thanh Tịnh.

Nhưng mà, Lâm Duyệt bây giờ cô không còn cảm giác xúc động với cô ta nữa, nhưng Thanh Tịnh lại giống như vẫn không muốn buông tha cho cô.

Lúc này, trong thời gian nghỉ ngơi giữa cuộc họp, Lâm Duyệt đi vào phòng vệ sinh, Thanh Tịnh nhanh chóng đuổi theo.

Lâm Duyệt rửa tay xong vừa muốn rời đi, đã bị Thanh Tịnh gọi lại.

Lâm Duyệt xoay người nhìn Thanh Tịnh: "Làm gì vậy?"

Thanh Tịnh ném khăn giấy lau tay vào thùng rác bên cạnh, nhìn vào mắt Lâm Duyệt, có hơi khinh bỉ nói: "Lâm Duyệt, cậu có thể lên làm thư ký của Hà tổng là bởi vì Hà tổng sao?"

Đôi mắt Lâm Duyệt nhuốm một tầng lửa giận: "Cô có ý gì? Nói chuyện đừng có âm dương quái khí như thế, vẫn là nói tiếng người đi."

"Lúc trước chuyện bạn trai thần bí của Tô Ánh bị phơi bày kia, bức ảnh bị paparazzi chụp ở ga ra đậu xe, người đó là cô phải không? Người khác không nhận ra, nhưng tôi lại nhận ra, người khác còn tưởng là Tô Ánh, không phải là Tô Ánh làm bia đỡ đạn cho hai người đó chứ."

Lâm Duyệt nhíu chặt mày, nhìn Thanh Tịnh cạn lời nói: "Tư duy của người bình thường chẳng lẽ không phải là tôi giúp Tô Ánh né tránh paparazzi sao?"

Thanh Tinh cười nói: "Lâm Duyệt, cô đã gặp qua người sếp nào mặc dù không phải trong khoảng thời gian làm việc mà lại dẫn theo thư ký đi ra ngoài chưa? Gặp Tô Ánh là một chuyện, tham gia tiệc sinh nhật của nhà ho Triệu là một chuyện, vậy thì thôi đi, Hà tổng còn tự mình tới đón cô, quần áo cùng giày trên người cô, chắc là có giá bằng tiền lương một năm của cô cộng lại đấy, đi thành phố Z công tác, tuy nói trợ lý Chu tạm thời có việc, nhưng hạng mục lớn như vậy anh ấy chỉ dẫn theo một mình cô đi, cô không cảm thấy có gì không đúng sao? Hay là nói cô đang hưởng thụ loại cảm giác là lạ này mà cố ý giả ngu?"

Lâm Duyệt nói không được lời phản bác nào, bởi vì hôm qua cô mới ý thức được Hà Nguyên quả thật có ý với cô.

"Tại sao cô lại biết chuyện Hà tổng đón tôi đến tiệc sinh nhật của nhà họ Triệu?"。

Thanh Tịnh: "Cô bị chụp ở dưới lầu Uyển số 3, mấy ngày cô xin nghỉ, ảnh chụp đều đã bị truyền đi khắp công ty, là Hà tổng ra mặt giải quyết. Với dáng vẻ bảo vệ nghé con kia của Hà tổng, nói giữa các cô không có gì, có lẽ cũng không ai tin, không phải ai cũng như vậy sao? Cô bảo người khác tin thì người ta không tin, cô bảo người khác không tin, người ta lại cứ khăng khăng tin, nhưng nếu Hà tổng đã ra mặt, ai dám tới chạm vào một cọng lông của cô chứ? Tự cô không cảm giác được sao? Phàm là những bộ phận mà cô tiếp xúc, người ta đều khách khí với cô."

Thanh Tịnh nói xong bèn rời đi, để lại một mình Lâm Duyệt tiêu hóa những chuyện này.

Lâm Duyệt lại cảm nhận được sức mạnh xử lý chuyện này của Hà Nguyên từ trong đôi câu vài lời của cô .

Bởi vì từ khi cô nghỉ phép quay trở về, tất cả mọi người biểu hiện một cách rất nghiêm túc, ngay cả Diêu Tinh cùng Tiếu Vân cũng có dáng vẻ rất nghiêm túc.

Theo lý thuyết, nếu như tất cả mọi người đểu đã nhìn thấy ảnh chụp, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ nghi kỵ mối quan hệ giữa cô và Hà Nguyên, thư ký và tổng giám đốc, ở trong tai người khác, nghe cũng không giống đây là một mối quan hệ nghiêm túc.

Lâm Duyệt bây giờ đang rất nghi ngờ mọi người có phải đã ngầm thừa nhận cô và Hà Nguyên có quan hệ thân mật hay không?

Mà loại quan hệ thân mật này, ở trong mắt người khác, chắc chắn là do cô không màng đến mặt mũi mà cầu xin lấy được, dù sao, với điều kiện của Hà Nguyên như thế này, chỉ cần anh ngoắc ngoắc ngón tay, một đống phụ nữ sẽ vội vàng xếp hàng làm tình nhân của anh nhỉ?

Lâm Duyệt im lặng một lát, lấy di động ra gọi điện thoại.

"Alo, dì Vương, cháu là Lâm Duyệt, Thái tiên sinh lúc trước dì nói muốn xem mắt, dì có thể giúp cháu liên lạc một chút không?"

"Được được, cảm ơn dì Vương, đều được, cháu có thời gian."

Sau khi Lâm Duyệt cúp điện thoại, lại ở trong phòng vệ sinh một lát mới trở lại phòng họp.

Chu Vân Sách nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Mọi người cùng đi ăn một bữa cơm đi?

Buổi tối không phải còn phải nghiên cứu dự án Đại Vân Tinh Thành, hôm nay chắc là sẽ phải bận đến nửa đêm.

Trịnh Tự duỗi lưng một cái, phụ họa: "Được."

Chu Vân Sách: "Vậy chờ một chút, tôi dẫn hai thư ký của tôi theo."

Lâm Duyệt đột nhiên đứng dậy, cười vừa nhẹ nhàng vừa hiền dịu nói: "Xin lỗi trợ lí Chu, tôi còn có một buổi xem mắt, ngay dưới lầu công ty chúng ta, nhiều nhất chỉ mất một giờ đồng hồ tôi sẽ lên, cho nên, các anh đi ăn đi."

Mọi người ngẩn ra, kể cả Hà Nguyên, ánh mắt ôn hòa của anh lập tức trở nên sắc bén.

Hà Nguyên nhìn Lâm Duyệt vội vàng thu don tài liệu, không hề nhìn anh môt cái, ngay cả một cái liếc mắt cũng không có.

Tất cả mọi người trong phòng họp đều không dám nhìn Hà Nguyên, bao gồm cả Chu Vân Sách.

Chỉ có vẻ mặt Thanh Tịnh bình tĩnh, dường như đã đoán được Lâm Duyệt sẽ làm như vậy.

Lâm Duyệt là loại người nào, Thanh Tịnh còn không hiểu rõ cô sao, Lâm Duyệt không thích sự cố gắng của mình bị người khác phủ định toàn bộ, cô thích chứng minh bản thân mình có thể làm được.

Cô ta cũng không biết Lâm Duyệt được Hà Nguyên để mắt đến là may mắn hay là bất hạnh.

Nếu như Lâm Duyệt cứ thuận theo mà làm, nói không chừng thật sự có thể lên như diều gặp gió, nhưng Lâm Duyệt lại không phải loại người bán đứng thân thể của mình, cho nên cô chắc chắn phải phụ sự ưu ái của Hà Nguyên.

Chỉ là cứ tiếp tục như vậy, Lâm Duyệt sẽ không được trọng dụng, sớm muộn gì cũng phải rời khỏi Hằng Tinh thôi.

Thanh Tịnh hai ngày trước còn nghe nói chủ quản bộ phận hành chính muốn quy tắc ngầm với một nhân viên mới, người ta không đồng ý, vị chủ quản này trực tiếp tìm cớ đuổi việc người ta.

Đương nhiên, việc này chẳng qua chỉ là đề tài trong giờ nghỉ trưa của mọi người, là thật hay giả, thì không ai biết.

Nhưng vận mệnh của Lâm Duyệt, tất nhiên cũng giống như những người đó.

Nói trắng ra là, ngoại trừ Chu Vân Sách, tất cả mọi người đều cho rằng Hà Nguyên chỉ là đang chơi đùa, dù sao không ai tin Hà Nguyên thật sự có thể cưới Lâm Duyệt.

Phương pháp đơn giản để loại bỏ tin đồn vẫn là bản thân của tin đồn.

Bởi vì ngay tại dưới lầu công ty, chuyện Lâm Duyệt xem mắt không bao lâu đã được truyền khắp công ty, dù sao, rất nhiều người lúc tan tầm đi ra cũng đã nhìn thấy, mà buổi trưa cũng không phải tất cả mọi người đều ăn cơm ở công ty.

Nếu Lâm Duyệt thật sự có quan hệ với Hà Nguyên, cô dám xem mắt dưới lầu công ty sao?

Thể diện của ông chủ còn nữa không?

Hà Nguyên cực kì rõ ràng những suy nghĩ của Lâm Duyệt, cô cũng không phải thật sự muốn đi xem mắt, nhưng dáng vẻ nóng lòng muốn thoát khỏi những tin đồn này của cô, thật đúng là khiến cho Hà Nguyên chỉ biết cười khổ.

Chỉ sợ thư ký Lâm cũng không tin, anh thật sự thích cô.

Trải qua những chuyện này, Hà Nguyên cũng rõ ràng cảm nhận được sự xa lánh và kháng cự của thư ký Lâm, anh không có ý ép buộc, chỉ có thể lui về vị trí ban đầu.

Lâm Duyệt không sợ gì cả, cô cũng không sợ những lời đồn nhảm nhí, nhưng cô lại không thích người khác nói cô dựa vào mối quan hệ với Hà Nguyên mới có thể được vào Hằng Tinh làm.

Có lẽ là bởi vì trong nhà có bà già trọng nam khinh nữ nên đã lưu lại bóng ma tâm lý cho Lâm Duyệt, mặc dù cô biết chuyện này cũng không phải là lỗi của Lâm Trọng, nhưng trong tiềm thức của cô luôn muốn so sánh mình với Lâm Trọng.

Cô cảm thấy mình không có chỗ nào kém Lâm Trọng, phụ nữ cũng không có chỗ nào kém đàn ông.

Dựa vào cái gì cô tự dựa vào thực lực của mình mà có được công việc lại bị người khác suy đoán thành ra như vậy?

Cô theo Hà Nguyên lâu như vậy, biết Hà Nguyên cũng không phải là loại người lạm dụng nhân tài, cũng không phải dựa vào ham muốn cá nhân của mình mà không để ý đến chế độ của công ty.

Cho nên, chức vị này của cô cuối cùng là đến như thế nào, trong lòng Lâm Duyệt tự biết rõ ràng.