Lâm Duyệt lăn qua lộn lại cả đêm, ngày hôm sau ngẫm lại, công việc này không thể mất.
Vì thế cô bò dậy khỏi giường với thâm quầng mắt đen xì, may thay có thể dùng phấn lót che phủ lại.
Chín giờ, cô đúng giờ xuất hiện ở Duyệt Lan Vân Đình.
Bởi vì tối hôm qua dì Tiền lại gọi điện thoại cho cô, nói hôm nay cô có thể tới trễ một chút.
Sau khi Lâm Duyệt đến, dì Tiền nhiệt tình chào hỏi cô, trái tim cô đập thình thịch, nhưng trên mặt lại cực kì bình tĩnh khác thường đi lấy quần áo mà Hà Nguyên hôm nay sẽ mặc đi làm.
Cũng may lịch trình hôm nay khá bận rộn, tham gia cuộc họp thường kì do trợ lý Chu chủ trì, mà Hà Nguyên phải đi thị sát khách sạn dưới trướng, buổi trưa chỉ có thể ăn ở bên ngoài, buổi chiều còn phải mở cuộc họp ban giám đốc, báo cáo một số nội dung công việc gần đây.
Lúc Hà Nguyên đi vào, vừa lúc đối mặt với Lâm Duyệt.
Giữa hai người giống như có một sợi dây vô hình đang lôi kéo, cảnh tượng hai đôi môi tối hôm qua dán vào nhau đồng thời nhảy vọt trong đầu, tiếp theo, ánh mắt Hà Nguyên lại dừng ở trên đôi môi mọng nước của Lâm Duyệt.
Cô tô son môi màu hồng nhạt trông rất nhẹ nhàng, nhưng cơ hồ có thể nhìn thấy sự hồn nhiên nhất của đôi môi.
Trái tim Lâm Duyệt căng thẳng, bối rối dời tầm mắt đi.
Vì sao không dám nhìn anh?
Hà Nguyên đi tới trước mặt Lâm Duyệt, nhẹ giọng gọi: "Thư ký Lâm."
"Hạ tổng, chào buổi sáng." Lâm Duyệt căn bản không dám nhìn anh.
Lâm Duyệt có hơi luống cuống chỉnh sửa lại quần áo của mình một chút, sau đó len lén hít sâu một hơi, làm bộ như chưa từng xảy ra chuyện gì, giúp anh đeo cà vạt như trước kia.
Trước khi tình cảm của Hà Nguyên còn chưa bị cô phát hiện, cô làm những chuyện này cũng không có suy nghì gì nhiều, nhưng hôm nay vừa lo lắng lại vừa chột dạ, còn xen lẫn một cảm giác ngượng ngùng mập mờ nói không rõ.
Tầm mắt Hà Nguyên dừng trên chiếc trán trơn bóng của Lâm Duyệt, anh thật sự rất thích Lâm Duyệt đứng trước người anh giúp anh thắt cà vạt như vậy.
Trước khi cô tới làm việc, Hà Nguyên cũng từng có mấy cô thư ký, nhưng anh cũng chưa từng chấp nhận những người khác làm những công việc như .
Cà vạt đều là do anh tự thắt, mà mỗi ngày dì Tiền có thể giúp anh chọn quần áo đi làm.
Từ sau khi thư ký Lâm đến, những công việc này đều biến thành của cô ấy.
Anh chẳng qua là tìm cái cớ, hy vọng mình có thể tận dụng thời gian ở chung với thư ký Lâm mỗi ngày hy vọng có thể giành được một vị trí trên con đường tình yêu của thư ký Lâm.
"Thư ký Lâm." Hà Nguyên mở miệng nói: "Đêm qua."
"Đêm qua, Hà tổng uống say, anh bây giờ có hiện tượng đau đầu sao? Nếu có, tôi có thể giúp anh pha một ly nước mật ong, thuận tiện giúp anh mát xa đầu một lát."
Lâm Duyệt đột nhiên ngước mắt lên nhìn Hà Nguyên, bên trong con ngươi ánh lên sự giả ngu giả ngơ, còn mang theo một tia uy hϊếp.
Những lời mà Hà Nguyên muốn nói thoáng cái bị chặn lại.
Với tình hình hiện tại, thời cơ vẫn chưa đến có lẽ giả ngu là đường ra duy nhất để hai người giữ vững được mối quan hệ hiên tại.
Thư ký Lân thân làm cấp dưới, đương nhiên là không muốn chuyện này trở thành trở ngại cho công việc của mình, cô chỉ muốn giữ được tình hình như bây giờ, anh có thể không kiêng nể gì ép người ta thừa nhận, hoặc là mặt dày trực tiếp thổ lộ.
Nhưng điều này lại không hề để ý đến cảm nhận của đối phương, Hà Nguyên cũng không làm được.
Có đôi khi, giả ngu có lẽ cũng là một loại săn sóc quan tâm có thiện ý.
Hà Nguyên lắc đầu: "Cũng may, không đau lắm, dì Tiền chắc đã chuẩn bị nước mật ong xong rồi."
"Vâng, Hà tổng, anh còn có mười phút để ăn sáng, chúng ta phải di chuyển trên đường hai mươi phút, đúng chín giờ rưỡi đến khách sạn Vân Tinh ở trên cung đường Trung Tâm.
Hà Nguyên khẽ đáp, sau khi ăn sáng xong bèn cùng Lâm Duyệt đi làm.
Coi như chuyện tối qua chưa từng xảy ra.
Trải qua chuyện ở khách sạn ở thành phố Z lần trước, tất cả chi nhánh khách sạn Vân Tinh trên toàn quốc đều đang nơm nớp lo sợ, tổng giám đốc bị tạm thôi việc, đuổi tất cả người của bên lễ tân, chuyện này đã truyền khắp tất cả chuỗi khách sạn Vân Tinh.
Kiểm tra cả nửa ngày, cũng không thấy có lỗi gì lớn, Hà Nguyên bảo nhân viên tổ chức một hoạt động trên trang web chính thức, số lượng một trăm người, chỉ cần bạn viết cảm nhận và những ý kiến của bạn khi vào ở trên trang web chính thức của khách sạn Vân Tinh, là có thể nhận được trọn bộ mỹ phẩm dưỡng da do Tô Ánh làm người phát ngôn.
Tô Ánh cũng giúp đỡ chia sẻ bài viết, trong khoảng thời gian ngắn, danh tiếng của khách sạn Vân Tinh đã vang xa.
Bộ mỹ phẩm dưỡng da mà Tô Ánh làm đại diện phải đến mấy ngàn tê.
Mà bởi vì scandal Ô Long với Tô Ánh lúc trước mà Hà Nguyên cũng có chút fan, nhưng chuyện buồn cười nhất chính là, bản thân anh không hề tạo tài khoản, mà tất cả đều là fan tự tiêu khiển tự vui.
Còn có người gọi điện thoại trên trang web của khách sạn Vân Tinh.
[Bảo tổng giám đốc tạo tài khoản đây mới chính là tuyên truyền quảng cáo miễn phí.]
Nhưng tập đoàn Hằng Tinh trực tiếp gửi một tờ lịch trình của Hà Nguyên lên, trang web chính thức của khách sạn Vân Tinh cũng chia sẻ.
Cư dân mạng chấn động, còn tưởng rằng làm ông chủ rất tự do, nào biết từ sáng sớm bận rộn đến tối, ngủ cũng không được mấy tiếng.
Quả nhiên chức vụ ông chủ không phải phàm nhân chúng ta có thể tùy tiện làm được.
Với lịch trình này, phỏng chừng công việc còn chưa làm xong, các vị đã đi trước một bước.
Buổi chiều Hà Nguyên và Lâm Duyệt mới trở lại công ty, Lâm Duyệt còn chưa kịp quay về văn phòng đã lại vội vàng đi in tài liệu cho cuộc hop, vừa vặn ở ngay bên cạnh Diêu Tinh.
Cô ấy nhiều chuyện chống vào phần eo Lâm Duyệt: "Này, phòng làm việc của Hà tổng có một mỹ nữ tới."
Lâm Duyệt ngẩn ra: "Hẹn trước chưa? Các cô cứ để cô ấy đi vào như vậy sao?"
Lâm Duyệt nhìn về phía Diêu Tinh: "Ai vậy? Tô tiểu thư sao?"
"Không phải Tô tiểu thư, người nọ đeo kính râm, chỉ nhìn thấy miệng thôi."
Lâm Duyệt gật đầu: "Được, tôi biết rồi."
Bởi vì tài liệu rất nhiều, Lâm Duyệt đợi trong chốc lát, khoảng chừng năm sáu phút, Hà Nguyên đi ra, phía sau anh còn có một người phụ nữ đi theo, nhưng bị Hà Nguyên che mất, Lâm Duyệt không thấy rõ người nọ.
Cô cũng chỉ nhìn qua theo bản năng, sau đó lại di chuyển sự chú ý vào những tài liệu kia.
Tầm mắt nhìn thấy Hà Nguyên tự mình đưa người xuống.
Lâm Duyệt trở lại văn phòng đợi rất lâu cũng không thấy Hà Nguyên đi lên, thật ra lúc này Hà Nguyên đang ở văn phòng Chu Vân Sách bên cạnh.
Chu Vân Sách thấy Hà Nguyên, vội vàng hỏi: "Ôn Nhu trở về lúc nào vậy?"
Hà Nguyên: "Mấy ngày rồi, trước tiệc sinh nhật con trai út của tổng giám đốc Triệu, Khúc Nam Hoa đã nói rồi."
Chu Vân Sách chửi tục một câu: "Tin tức của người này nhanh nhạy như vậy sao? Cô ấy trở về sẽ không sợ tên điên kia lại đi dây dưa với cô ấy sao?"
Hà Nguyên lắc đầu: "Không đâu, Khúc Nam Hoa mặc dù là tiểu nhân, lại còn là kẻ điên, nhưng quả anh ta rất yêu Ôn Nhu, vết sẹo trên cổ tay Ôn Nhu chính là vũ khí sắc bén nhất dùng để đối phó với anh ta, trừ phi anh ta muốn lôi kéo Ôn Nhu cùng chết."
Chu Vân Sách xì một tiếng: "Cái gì vậy? Ôn Nhu lúc trước vốn là vị hôn thê của cậu, nhưng Khúc Nam Hoa này nửa đường lại chạy ra ngăn cản, cả ngày giả bộ chính nhân quân tử, sau khi kết hôn bản tính mới lộ ra, nhốt Ôn Nhu ở nhà, không cho cô ấy đi xã giao, là ai đi chăng nữa cũng sẽ bị anh ta bức điên."
Hà Nguyên nhíu mày: "Đừng nói bừa, chuyện vị hôn thê kia chỉ là khi còn bé, phụ huynh nói chuyện phiếm với nhau, cũng chưa từng thống nhất, tôi không thích cô ấy, cô ấy cũng không thích tôi, đừng nói ra bị người khác hiểu lầm."
Lúc này Hà Nguyên mới trở về phòng làm việc của mình, gọi Lâm Duyệt đi họp.