Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy

Chương 34: Thư ký Lâm thật chuyên nghiệp

« Chương TrướcChương Tiếp »
Duyệt Lan Vân Đình, Lâm Duyệt gần như ngày nào cũng tới, cho nên rất quen thuộc.

Điều may mắn nhất hiện giờ của cô chính là Hà Nguyên cũng không có hoàn toàn uống say, tối thiểu còn có thể nghe hiểu tiếng người, bảo anh làm gì thì anh làm cái đó.

Một cấp trên như vậy không hiểu sao lại có chút đáng yêu.

Nếu không phải do sợ ngày mai anh sẽ nhớ tới chuyện tối nay, Lâm Duyệt thậm chí muốn anh làm mặt quỷ cho cô xem.

Lúc cửa mở ra, Lâm Duyệt đang đỡ Hà Nguyên thì thấy dì Tiền đứng ngay cửa.

"Làm sao vậy, đây là?"

Lâm Duyệt: "Uống say rồi."

Dì La bên cạnh thấy vậy muốn tới đỡ, lại bị dì Tiền ngăn lại: "Cô đi làm canh giải rượu cho tiên sinh."

Dì La chỉ không tình không nguyện đi vào bếp.

Dì Tiền cũng không tiến lên giúp đỡ, chỉ dẫn đường cho Lâm Duyệt: "Thư ký Lâm, cô đỡ tiên sinh vào đi, tiên sinh tuy rằng không mắc bệnh sạch sẽ, nhưng cũng không thích người khác chạm vào cậu ấy."

Lâm Duyệt đành phải đỡ người vào phòng.

"Thư ký Lâm, phiền cô chăm sóc cho cậu chủ một lát, tôi đi xem đã nấu xong canh giải rượu chưa."

Lâm Duyệt có hơi mệt mỏi, cũng chưa kịp suy nghĩ, một bát canh giải rượu mà thôi, có cần thiết hai người cùng nhau làm không?

Nhưng dì Tiền đã đóng cửa và ra ngoài rồi.

Dì Tiền ở cửa cười cười, tên nhóc này, chắc là nhớ người ta rồi?

Dì ấy ở nhà họ Hạ nhiều năm như vậy, chưa từng thấy Hà Nguyên say bao giờ, vừa nhìn đã biết giả vờ.

Nhưng Hà Nguyên cũng không phải loại người lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, cho nên dì Tiền cũng yên tâm.

Quả thật, ngay cả lúc Lâm Duyệt đỡ anh, hai tay Hà Nguyên cũng vẫn quy củ buông thõng xuống.

Nói như vậy đi, nếu không do Chu Vân Sách bọn họ, anh không thể giả say để Lâm Duyệt tới đây.

Hơn nữa đã mấy ngày liền không gặp, anh quả thật có hơi muốn gặp thư ký Lâm.

Bằng không ngày mai đi làm, cô lại mang cái dáng vẻ chỉ giải quyết việc công kia, ngay cả đi cùng cô đên nhà hàng ăn cơm trưa, cô cũng phải nghĩ cách để từ chối.

Phòng của Hà Nguyên rất lớn, lúc Lâm Duyệt muốn đỡ anh lên giường, không cẩn thận bị vấp vào tấm thảm dưới chân một cái.

Hà Nguyên cũng không phải say thật, theo bản năng ôm lấy thắt lưng Lâm Duyệt, tiết tấu bước chân hai người bỗng nhiên rối loạn, Lâm Duyệt bị anh đột nhiên ôm lấy khiến cô giật nảy mình, theo bản năng giãy giụa thoát khỏi cái ôm của anh.

Hai người ngay tại bên giường, một khi một người cao lớn như Hà Nguyên ngã xuống, cơ thể nhỏ bé của Lâm Duyệt không thể chịu nổi.

Chỉ thấy hai người bất ngờ ngã xuống chiếc giường lớn màu xám tro của Hà Nguyên, vì không muốn đè cô xuống, anh chỉ có thể dùng hai tay chống đỡ cơ thể của mình.

Người này căn bản không say.

Nhưng là lời này cô cũng không dám chất vấn, bởi vì một khi hỏi câu này thì sẽ phải hỏi tiếp vì sao anh lại giả say.

Người mà mình thích từ cái nhìn đầu tiên, giờ lại đang nằm dưới thân mình, có là thần tiên cũng phải say mê.

Đôi mắt long lanh của Lâm Duyệt nhìn mình không chớp, cho dù là trái tim làm bằng đá cũng có thể bị cô ấy nhìn đến tan chảy.

Tầm mắt của Hà Nguyên lại rơi xuống chóp mũi khéo léo mượt mà của cô, sau đó tiếp tục đi xuống phía dưới.

Khi nhìn xuống đôi môi màu hồng nhạt kia, cuối cùng tầm mắt của Hà Nguyên không thể di chuyển đi được nữa, đôi môi của Lâm Duyệt hơi mở ra, để lộ ra một phần răng trắng ở bên trong, đôi môi của cô mọng nước, bờ môi đầy đặn, khiến cho người ta có một loại xúc động muốn hôn một cái.

Lâm Duyệt cảm nhận được áp lực trên người, hai tay nắm chặt ga giường.

Anh định làm gì?

Đây là ánh mắt gì?

Lâm Duyệt cảm thấy tim mình sắp nhảy đến tận cổ họng rồi.

Từ nhỏ đến lớn, tất cả mọi chuyện đều nằm trong tầm tay của Hà Nguyên, lần đầu tiên cảm thấy có một số việc không chịu sư khống chế của mình, ví dụ như hiện tại, anh cực kì muốn hôn môi thư ký Lâm.

Khát vọng trong lòng thúc đẩy hành động của anh, anh giống như là bị khát vọng chi phối.

Chỉ cần Lâm Duyệt để lộ ra một chút tín hiệu chấp nhận, anh có thể vạn kiếp bất phục.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, Lâm Duyệt nín thở, lo lắng đến mức dùng răng cắn môi dưới, ánh mắt Hà Nguyên khẽ biến đổi, sau đó không khống chế được mà hôn xuống.

Lâm Duyệt nhắm chặt hai mắt lại theo bản năng, đôi môi cảm nhận được sự ấm áp.

Môi của hai người chỉ là dán vào nhau mà thôi, tính ra cũng không được tính là một nụ hôn chân chính, nhưng với khoảng cách này họ có thể cảm nhận được hô hấp của nhau, khiến cho sự mập mờ lan tràn khắp nơi, gắt gao quấn quanh trái tim của bọn họ.

Cốc cốc cốc.

Tiếng gõ cửa làm cho Lâm Duyệt cả kinh, cô mở to mắt đẩy Hà Nguyên ra, giống như thỏ con nhảy xuống giường, chỉ là mặt lại đỏ lên.

Hà Nguyên cũng kịp phản ứng lại, trước tiên là có chút ảo não, bản thân mình lại ở dưới tình huống chưa được thư ký Lâm đồng ý mà đã hôn cô?

Cửa phòng lại bị gõ vang.

Hà Nguyên đứng dậy tựa vào đầu giường, dùng tay nắm thành quyền rồi để lên môi ho khan một tiếng, sau đó mới để người bên ngoài vào trong phòng.

"Tiên sinh, canh giải rượu."

Lâm Duyệt: "...."

Không biết chứ gì, tiên sinh của mấy người đã bại lộ rồi.

Nhưng Hà Nguyên vẫn vẫy vẫy tay, uống sạch canh giải rượu.

Có lẽ là ghét bỏ cà vạt dưới cổ vướng víu, anh giơ tay nới lỏng, dáng vẻ cau mày kia, giống như đã rơi vào lưới tình nào đó.

Lâm Duyệt lập tức dời tầm mắt, lắp bắp nói: "Hà, Hà tổng, tôi về trước đây."

Còn không đợi Hà Nguyên mở miệng nói chuyện, cô đã mở cửa đi ra ngoài chạy trối chết.

Hà Nguyên vội vàng nháy mắt với dì Tiền: "Dì đi tiễn đi."

Dì Tiền cũng biết lái xe, vội vàng xoay người đuổi theo Lâm Duyệt.

Hà Nguyên âm thầm lắc đầu, kéo cà vạt một cái rồi ném xuống đất.

Anh thật đúng là bị sắc đẹp mê hoăc, sao lại không cố kỵ gì mà hôn người ta?

Lỡ như dọa người ta chạy mất thì sao?

Hà Nguyên phiền não nắm tóc mình, vậy phải xin lỗi không?

Cũng không được, chẳng lẽ nói: "Xin lỗi, thư ký Lâm, ngày hôm tôi qua đã hôn cô?"

Này con mẹ nó rõ ràng chính là kiểu diễn xuất của tên tra nam đã hối hận vì hôn người ta?

Con mẹ nó còn không bằng tra nam nữa?

Hà Nguyên lần đầu tiên bực dọc như thế, anh thầm mắng mình một câu, để chân trần đi vào phòng tắm.

Mà Lâm Duyệt bên kia, đã ngồi lên xe của dì Tiền, cô vốn định từ chối, nhưng dì Tiền cũng không biết trong phòng đã xảy ra chuyện gì.

Cô có chút ảo não gõ đầu mình một cái.

Cô điên rồi sao?

Vì sao lúc Hà Nguyên hôn sao cô không trốn?

Vậy giờ phải làm sao bây giờ? Trực tiếp thừa nhận?

Hay là vẫn cứ chọn giả ngu đi, dù sao anh cũng đã uống say rồi.

Nếu không công việc này của mình sợ là sẽ mất theo luôn.

Trời ơi!

Cô mới chuyển chính thức được mấy ngày thôi chứ?

"Thư ký Lâm, cô làm sao vậy?"

Dì Tiền thấy cô vừa nhíu mày, vừa ảo não, vừa tự đánh mình, không khỏi lên tiếng quan tâm hỏi một câu.

"Hả? Không, không có gì, ngày mai công việc có hơi phức tạp, tôi đang suy nghĩ việc này, ha ha."

Lâm Duyệt: "......"

Ha ha.

Tiên sinh nhà dì ấy mới chuyên nghiệp, vậy mà giả say giả ngu, thật sự là mất hết tiết tháo.

Sau khi Lâm Duyệt về đến, tựa như một cái xác không hồn, điều cô sợ nhất bây giờ chính là đến ngày mai đi làm.

Khi mặt trời mọc lên từ phía đông, tất cả những chuyện mập mờ sau khi say rượu sẽ biến mất hầu như không còn, sắp tới cô phải đối mặt với chuyện như thế nào?

Lâm Duyệt ảo não vùi mình vào trong chăn đánh vài cái: "Phiền muốn chết."

Mà cô không hề biết, một nhân vật chính khác của cảnh hôn sau khi say rượu này cũng phải đối mặt với hoàn cảnh tương tự như cô.
« Chương TrướcChương Tiếp »