Chương 33: Thợ săn và con mồi

Mặc dù là cảnh sát đã có mặt ở hiện trường, nhưng những người đó vẫn không an phận như cũ, thậm chí có một người phụ nữ còn khóc lóc om sòm muốn đánh người ta.

Cấp trên của nhân viên cảnh sát bị đánh nhịn không được trợn trừng mắt, quát: "Đây là đang cố ý tấn công cảnh sát có biết không? Mấy người lấy đâu ra lá gan to như vậy, chúng tôi thông cảm cho tâm trạng của mấy người, có ý tốt muốn khuyên can hòa giải, kết quả mấy người lại đang làm gì? Có phải thật sự cho rằng tôi không dám bắt mấy người? Chuyện của Ngô phu nhân, có camera theo dõi có chứng cứ, mấy người làm loạn gì ở đây?

Cảnh sát rống lên một tiếng, mọi người quả nhiên đã yên tĩnh lại.

Lâm Duyệt nhìn người đàn ông cầm đầu, nói: "Anh là chồng của cô Ngô đúng không? Nhìn anh cũng nho nhã lịch sự, cũng không giống người ít học, anh cứ để mặc người nhà anh tới nhà làm loạn như vậy, người khác không có việc phải làm sao? Thời gian mà bọn họ lãng phí là do anh trả tiền đúng không? Cô Ngô và con cái trong nhà không cần anh phải chăm sóc sao?

Anh đã từng nghĩ đến chuyện ba mẹ tôi đã lớn tuổi, nếu là không cẩn thận bị các anh dọa sợ, hoặc là dập đầu hay đυ.ng chạm, anh cảm thấy là chuyện anh tới cửa nhà tôi nói xấu đòi tiền, hay là chúng tôi sẽ kiện ngược lại anh để đòi tiền, huống chi tất cả mọi người là người xung quanh đây, chắc là cũng biết trong nhà chúng tôi có một bà già rất khó đối phó, nếu như các anh còn như vậy, đến lúc đó bà già ấy cũng học theo các anh tới cửa khóc lóc om sòm, ngã trước cửa nhà anh, khi đó 10% tiền bồi thường này còn chưa đủ để anh bồi thường lại đâu nhỉ?"

Những người đó bị cô nói đến đứng hình, bọn họ làm sao nghĩ được nhiều như vậy?

Cảnh sát vừa thấy Lâm Duyệt đã dọa bọn họ sợ, vội vàng lại dẫn người đến trấn an hòa giải, khoảng hơn mười phút trôi qua, những người đó giải tán.

Lâm Duyệt thở phào nhẹ nhõm, lúc mở cửa, quả nhiên nhìn thấy bộ dáng bị dọa sợ của mẹ cô.

Lâm Duyệt trấn an hai tiếng, nói: "Được rồi, con đồng ý với mẹ trong khoảng thời gian này mỗi ngày đều đến thăm mọi người, nếu những người này lại tới nữa, mọi người không nên mở cửa, trực tiếp báo cảnh sát là được, con cũng đã ở nhà nhiều ngày, ngày mai phải trở về làm việc."

"Không sao, con cứ đi làm đi, chuyện trong nhà không cần con quá lo lắng."

Lâm Duyệt gật đầu, đi theo Lâm An Ngữ rời đi.

Mẹ Lâm nhìn bóng lưng con gái, nghĩ cô cũng không thể ngủ ở nhà, trong lòng giống như bị kim đâm.

Sáng sớm hôm sau, Lâm Duyệt ngồi trên tàu cao tốc trở về thành phố C.

Mấy ngày nay, Lâm Duyệt bởi vì chuyện trong nhà vẫn luôn ngủ không ngon, sau khi cô đến tòa nhà uyển số 3, trực tiếp ngủ cả một buổi chiều.

Chờ lúc cô rời giường, bên ngoài trời đã tối om, còn có mưa nhỏ rơi tí tách.

Phòng của Lâm Duyệt rất sáng, cô tùy tiện nấu một bát mì cho mình, mới phát hiện đã gần chín giờ.

Sau khi ăn xong, cô ngồi bên bàn ăn gọi điện thoại cho Hà Nguyên, báo cáo chuyện mình quay trở về đi làm.

Lúc đó, Hà Nguyên đang uống rượu cùng với Chu Vân Sách và Quan Trạch Khanh, mà Hà Nguyên đã đi vào nhà vệ sinh.

Quan Trạch Khanh thấy Lâm Duyệt gọi tới, vội vàng nháy mắt với Chu Vân Sách: "Mau mau, giúp đỡ lão Hà chút đi."

"Như thế này." Quan Trạch Khanh ngoắc ngoắc ngón tay với Chu Vân Sách: " Cậu nói Hà Nuyên uống say rồi, bảo cô ấy tới đón."

Chu Vân Sách suy nghĩ một chút, cũng được,: "Nhưng Vu Chiêu phải làm sao bây giờ?"

"Ngốc à, để cho cậu ta đi trước."

Chu Vân Sách ồ một tiếng, trước khi Lâm Duyệt cúp điện thoại thì đã bắt máy.

"Trợ lý Chu?"

Lâm Duyệt còn tưởng rằng hai người này đang tăng ca.

"Ừ, thư ký Lâm, Hà tổng uống say rồi, cô có thể tới đón cậu ấy được không? Đưa cậu ấy về?"

Lâm Duyệt sửng sốt, "Được.

Sau khi Chu Vân Sách nói địa chỉ xong, Lâm Duyệt vội vàng mang ô ra ngoài đón xe.

Lúc Hà Nguyên đi vào, đang phát hiện Chu Vân Sách và Quan Trạch Khanh đập tay với nhau, không hiểu sao anh thấy sau lưng lạnh nổi cả da gà.

"Sao tôi lại cảm thấy hai người đang chỉnh tôi vậy?"

Quan Trạch Khanh liếc mắt: "Tôi đang giúp cho cậu đấy, vừa rồi thư ký Lâm gọi điện thoại tới, tôi bảo Vân Sách nói cậu uống say rồi."

Chu Vân Sách: "Hắc hắc hắc, thư ký Lâm đang trên đường tới đây."

Đầu óc Hà Nguyên bỗng nhiên giống như bị rỉ sét, vừa rồi lúc đi vệ sinh, anh phát hiện bên ngoài trời đang mưa nhỏ, trễ như vậy gọi người ra ngoài, có khi nào không an toàn hay không?

Mặc dù anh nghĩ như vậy, nhưng vẫn lấy di động ra gọi điện thoại cho Vu Chiêu, nghĩ cách khắc phục hậu quả cho hai người bạn xấu này.

Vu Chiêu cứ như vậy bị đuổi đi.

Hà Nguyên lại rót cho mình một ly rượu, sau đó uống cạn một hơi.

"Làm ơn đi, ha ha ha." Quan Trạch Khanh cười đến muốn nội thương: "Cậu có thể đừng thành thật như vậy được không? Nếu cậu thật sự tự chuốc say bản thân, còn yêu đương với thư ký Lâm như thế nào được nữa?"

Chu Vân Sách thấy thế vội vàng đứng dậy dùng sức chà xát mặt Hà Nguyên, cho đến khi phiếm hồng.

Hà Nguyên im lặng một lát, cũng không biết có những bạn xấu này, là may mắn hay là bất hạnh của anh đây.

Cho tới bây giờ, vẫn là may mắn.

Không quá hai mươi phút sau, Lâm Duyệt đã tìm được nơi mà Hà Nguyên đang uống rượu.

Khi cô đến bên kia, Hà Nguyên đang hơi nghiêng người dựa vào sô pha, ánh mắt ngơ ngác nhìn cô, trên mặt còn có một tia đỏ sậm.

Lâm Duyệt chỉ cho là anh đã uống say, rồi chào hỏi Chu Vân Sách.

Quan Trạch Khanh nâng cằm vẫy vẫy tay với cô: "Xin chào, thư ký Lâm."

Chu Vân Sách cười nói: "Đây là Quan tổng của Phong Tây, Quan Trạch Khanh."

Quan Trạch Khanh gật đầu: "Ừ, được rồi, tôi và trợ lý Chu còn có một số việc phải bàn, Hà tổng làm phiền cô rồi."

"Được."

Lâm Duyệt đi tới bên cạnh Hà Nguyên, vỗ nhẹ bả vai Hà Nguyên: "Hà tổng? Anh còn tự mình đi được không?"

Hà Nguyên ừ một tiếng: "Được."

"Vậy tôi đỡ anh dậy?"

Hà Nguyên ừ một tiếng, dưới sự "vừa dìu vừa đỡ" của cô thong thả đi ra khỏi cửa câu lạc bộ, Chu Vân Sách và Quan Trạch Khanh ra sức nín cười, còn giở trò xấu ở phía sau ghi lại bộ dáng này của Hà Nguyên.

Lại có chứng cứ để cười nhạo, tuyệt vời.

Bước chân Hà Nguyên tuy không vững vàng như bình thường, nhưng cần người đỡ mới có thể đi được, có lẽ cũng đã uống không ít.

Lâm Duyệt đỡ người lên xe, sau đó vòng qua đầu xe đi đến vị trí ghế lái.。

Nơi này cách Duyệt Lan Vân Đình rất gần, nhưng cấp trên uống rượu, Lâm Duyệt sợ nếu lái quá nhanh, Hà Nguyên sẽ khó chịu, cho nên tốn hơi nhiều thời gian hơn so với bình thường.

Hà Nguyên tựa lưng vào ghế ngồi, mượn chuyện uống say, không kiêng nể gì đánh giá bên tai Lâm Duyệt, từ vành tai mềm mại đến nốt ruồi đen sau tai, lại từ nốt ruồi đen thấy được sườn cổ xinh đẹp của thư ký Lâm.

Lâm Duyệt luôn cảm thấy xung quanh vành tai có hơi nóng lên, cô theo bản năng gãi một cái, lại hồn nhiên không biết, bởi vì động tác của mình, bên phía sau tai bỗng nhiên hiện lên hai vệt đỏ.

Vết đỏ hiện trên làn da trắng noãn như tuyết, khiến cổ họng một số người chợt căng thẳng.

Buổi tối Lâm Duyệt rất ít khi lái xe, cho nên vẫn tập trung quan sát tình hình giao thông, căn bản không biết cấp trên của mình nhìn mình bằng ánh mắt tràn ngập tính xâm lược.

Đó là một loại hưng phấn cực độ của thợ săn khi nhìn thấy con mồi, nhưng vì có thể khiến con mồi của mình buông lỏng cảnh giác, anh nguyện dùng sự kiên nhẫn cả đời để đổi lấy.