"A lô."
"Thư ký Lâm."
Lâm Duyệt nhìn bãi đỗ xe bên ngoài cửa sổ, không biết tại sao, Hà Nguyên chỉ gọi như bình thường nhưng lại khiến cho cô đột nhiên cảm thấy cực kì an tâm.
Có lẽ là con người Hà Nguyên nhìn trông khá chững chạc, có một loại cảm giác an toàn khiến cho người ta muốn ỷ lại.
Hà Nguyên ừ một tiếng: "Tôi cũng không phải vì có chuyện gì, chỉ là muốn hỏi cô đã về đến nhà chưa."
Trong lòng Lâm Duyệt chợt thấy ấm áp: "Tôi về đến nhà rồi."
Hà Nguyên lại ừ một tiếng, nhìn đèn trên sân thượng, rất hiếm khi không biết phải tìm đề tài gì để tiếp tục cuộc gọi.
Nhưng Lâm Duyệt biết đã không còn sớm, nhắc nhở: "Hà tổng, nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Hà Nguyên thở dài: "Được, thư ký Lâm, nếu cần giúp đỡ, đừng ngại."
Lâm Duyệt không nghĩ tới Hà Nguyên gọi điện thoại chỉ vì chuyện này, còn tưởng rằng là điện thoại thúc giục cô trở về làm việc, trong đầu cô không khỏi nhớ tới lời Diêu Tinh và Tần Yên nói.
Đôi khi, có những điều mà chỉ những người đứng xem mới có thể nhìn thấy rõ.
Tại sao bọn họ ai cũng nghĩ như vậy?
Chẳng lẽ Hà Nguyên thật sự thích cô?
Lâm Duyệt lại lắc đầu, không có khả năng lắm, giữa bọn họ khác nhau một trời một vực như vậy.
Nhưng mà trong lòng lại có một giọng nói luôn nói với cô, Hà Nguyên không rảnh rỗi đến mức phải gọi điện thoại quan tâm một thư ký có cần sự giúp đỡ hay không, hơn nữa những chuyện này còn là việc riêng.
Lâm Duyệt chậm chạp không trả lời, Hà Nguyên còn tưởng rằng cô có việc, vì thế đã lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Duyệt hàm hồ đáp một tiếng: "Vâng."
"Ừ, vậy cô nghỉ ngơi sớm đi."
Lúc này Hà Nguyên mới hài lòng cúp điện thoại, mà Lâm Duyệt lại nắm chặt chiếc điện thoại đã cúp máy.
Không biết qua bao lâu, bả vai của Lâm Duyệt đột nhiên cảm thấy hơi nặng, cô hoàn hồn thoát khỏi sưy nghĩ của chính mình, vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy gương mặt chán đời của Lâm An Ngữ.
"Điện thoại của ai mà khiến cháu ngẩn người như vậy?"
Lâm Duyệt: "Của sếp cháu ạ."
"Có chuyện gì vậy? Bất mãn vì chuyên cháu xin nghỉ?"
"Không phải, chỉ là công việc bận rộn, hỏi cháu mấy ngày nữa mới có thể quay về công ty được."
Xét thấy Lâm An Ngữ luôn mẫn cảm và cũng rất đa nghi trong chuyện tình cảm nam nữ, Lâm Duyệt vẫn quyết định không nói cho cô ấy biết sự quan tâm của Hà Nguyên.
Có lẽ, có một số việc, cần cô tự mình đi chứng thực.
Sau khi cả nhà ra khỏi bệnh viện, Lâm Duyệt cũng không về nhà, mà đi đến chỗ Lâm An Ngữ.
Nhiều năm như vậy, Lâm Duyệt cũng đã quen với trạng thái như vậy.
Lâm An Ngữ không nhìn nổi bà lão cả ngày nhằm vào Lâm Duyệt, chỉ cần Lâm Duyệt ở nhà thì luôn ngủ ở chỗ của Lâm An Ngữ.
Lâm An Ngữ là người rảnh rỗi mà lại thích trồng hoa.
Cô ấy nhận được một khoản tiền phụ cấp mà ăn tiêu ba đời không thể hết từ chồng cũ, cả ngày chỉ ngắm hoa trồng cỏ sống cho qua ngày.
Lâm Duyệt cực kì thích vườn hoa này của Lâm An Ngữ, bởi vì nơi này là nơi khiến cô quên đi sự sợ hãi.
Tất cả những bông hoa ở đây đều là ánh sáng chữa lành tuổi thơ đen tối của cô cho nên cô yêu thích chúng từ tận đáy lòng.
Chỉ là cô có nhiều nguồn tài chính dồi dào như Lâm An Ngữ, với tình hình bây giờ mà nói, tiền lương của cô chỉ đủ cho cô chi tiêu hằng ngày ở thành phố lớn mà thôi.
"Đói bụng thì tự mình lăn vào bếp làm đồ ăn, trong tủ lạnh có sủi cảo đông lạnh và một số thứ khác nữa."
Lâm Duyệt lắc đầu: "Cháu không đói bụng đâu ạ."
Tầm mắt của cô rơi trên lá khô hoa tàn bị cắt ở góc đình viện, đột nhiên cảm thấy chúng cũng có một vẻ đẹp khác.
Lâm An Ngữ sau khi ly hôn trực tiếp về quê sống, cô ấy cũng không có sống ở trong huyện, mà là lựa chọn mua một căn biệt thự nhỏ trong thành phố, từ huyện đến thành phố, lái xe cũng chỉ khoảng một giờ.
Sân sau của cô ấy tràn đầy ánh nắng nên cô ấy đã trồng đủ loại hoa hồng ở .
Nếu ai muốn đυ.ng vào những bông hoa hồng này thì người đó đang vung dao đâm vào người Lâm An Ngữ, ngoại trừ Lâm Duyệt lâu lâu có thể sờ một vài lần, những người khác nghĩ cũng đừng nghĩ đến đυ.ng vào được.
Lâm An Ngữ thấy cô ngẩn người, nhấc chân đá vào chiếc sô pha dưới mông cô một cái.
"Mau đi ngủ đi, cháu đừng nói với cô là cháu để ý đến những lời bà già đấy nói, cháu không phải nên ăn thêm hai chén cơm, sau đó trông mong bà ta chết sớm sao?"
Tuy rằng Lâm Duyệt đúng là đã nghĩ như vậy, nhưng lại bởi vì đã được giáo dục từ nhỏ, căn bản không có dũng khí thừa nhận mình đang nghĩ như vậy.
Giống như trong xã hội này, mặc kệ người già có xấu xa bao nhiêu thì cũng bởi vì bọn họ đã lớn tuổi, như vậy chính là những kẻ yếu thế, cho nên đáng được thương tình, mà mặc kệ trẻ con có nghịch ngợm đến mức nào cũng lại bởi vì nó còn nhỏ, cũng là một thành phần yếu thế nên nhất định phải nhường .
Lâm Duyệt lớn lên ở nông thôn, ghét nhất hai câu:
"Nó còn nhỏ, cô so đo với đứa con nít làm ?"
Nhưng chưa từng có ai nghĩ tới, người bị bà già đối xử hà khắc và đứa con nít đối xử tồi tệ như cô rốt cuộc có suy nghĩ gì?
Cô có từng sợ hãi chưa?
Mãi cho đến khi đi ngủ, Lâm Duyệt vẫn còn đang suy nghĩ vấn đề này, dẫn đến việc cả đêm cô ngủ không ngon giấc.
Chuyện của Lâm An Lương vẫn cần thời gian để xử lý, càng đừng nói đến toàn bộ quá trình bồi thường, tối thiểu phải mất sáu tháng mới có thể bồi thường đến tay người bị hại.
Nhưng bây giờ phán quyết đưa ra người bị hại bị chịu trách nhiệm chủ yếu, còn Lâm An Lương chỉ phải chịu trách nhiệm mười phần trăm, nhưng người nhà đối phương chắc chắn sẽ không tha cho ông ấy.
Ngày thứ ba sau khi Lâm Duyệt về nhà, người nhà đối phương lại dẫn người tới cửa gây sự, tiệm vằn thắn gần đây ngừng kinh doanh, anh ta bèn tìm đến nhà gây .
Hôm nay, Lâm Duyệt và Lâm An Ngữ từ trong thành phố tới có hơi muộn, những người đó sớm đã chặn trước cửa nhà.
Lâm Duyệt thấy vậy lập tức báo cảnh sát, sau đó cũng không để ý đến sự khuyên ngăn của Lâm An Ngữ, trực tiếp chạy tới.
"Các anh muốn làm gì?"
"Còn có pháp luật nữa không?" Lâm Duyệt tức giận nói.
"Tôi tìm Lâm An Lương, không có chuyện của cô, cút sang một bên."
"Tôi là con gái của Lâm An Lương." Lâm Duyệt la lớn: "Chuyện này sẽ có cảnh sát giao thông và công ty bảo hiểm đưa ra quyết định, nhà anh đang làm ầm ĩ cái gì vậy?"
"Lâm An Lương đυ.ng người là phạm pháp, còn từ chối không bồi thường, tại sao chúng tôi không thể đến gây sự, đυ.ng người ta đến mức muốn động cũng không thể động đậy được, nghe nói chỉ cần bồi thường mười phần trăm, còn có pháp luật nữa không? Có phải hối lộ cảnh sát rồi không?"
"Đúng vậy, chị dâu tôi bây giờ còn nằm trên giường bệnh, trong nhà còn có hai đứa con, chút tiền bồi thường như vậy cô bảo cả nhà anh trai tôi phải sống thế nào?"
"Nếu cô là con gái của Lâm An Lương, vậy thì dễ rồi, ba nợ con trả, tìm con đòi cũng giống như đòi ba thôi."
Lâm Duyệt lấy điện thoại ra tức giận quay video: "Tôi yêu cầu các người hiểu rõ một việc trước, là cô Ngô tự mình vượt đèn đỏ trước, ba tôi cũng không có bất kỳ hành vi vi phạm luật giao thông nào, dựa theo quy định của pháp luật, chỉ cần chịu trách nhiệm 10%, nếu anh có vấn đề thì anh có thể kiện ra tòa, nếu như thắng, đừng nói là ba triệu, ba mươi triệu tôi cũng bồi thường cho anh, nhưng anh dám không? Anh cũng đừng nói với tôi rằng cô Ngô trên có già dưới có trẻ, lúc cô ấy tự mình vượt đèn đỏ cô ấy có nghĩ đến điều này không? Nếu như mọi người đều giống như anh, thế giới này chẳng phải loạn rồi sao?"
Những người đó bị cô phản bác một cách mạnh mẽ làm cho ngẩn cả ra, nhưng lập tức lại bắt đầu chơi xấu.
Lâm Duyệt là một cô gái căn bản không phải là đối thủ của những người này, cũng may cảnh sát không bao lâu sau cũng đã chạy tới.