Chương 31: Bà già độc ác

Tám giờ tối, Lâm Duyệt ra khỏi ga tàu cao tốc.

Mới vừa ra khỏi trạm, cô đã nhìn thấy trên đường cái có một chiếc xe hơi màu đỏ, người cô tên Lâm An Ngữ của cô đang dựa vào trên thân xe hút thuốc.

Lâm Duyệt nhíu mày đi tới.

"Sao cô lại hút thuốc?"

Lâm An Ngữ nhìn thấy Lâm Duyệt, vẻ mặt vốn lãnh khốc nhất thời như tuyết mùa đông tan chảy vào mùa xuân, cô giơ tay nhéo má Lâm Duyệt: "Hình như cháu lại gầy đi?"

"Nào có, đồ ăn của công ty cháu rất ngon."

Lâm An Ngữ dụi tàn thuốc vào thùng rác ở bên cạnh, nói: "Đi thôi."

Lâm Duyệt vừa ngồi lên xe đã sốt ruột hỏi về tình huống gây tai nạn lần này.

Lâm An Ngữ nói: "Một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, là cô ta đi xe điện vượt đèn đỏ, tuy rằng cô ta phải chịu trách nhiệm chính, nhưng ba cháu cũng phải chịu trách nhiệm, cần phải bồi thường tiền, tối thiểu phải chịu mười phần trăm."

Lâm Duyệt nhíu chặt mi tâm: "Hy vọng cô ấy có thể vượt qua được."

Nhưng khi Lâm Duyệt vừa theo Lâm An Ngữ đến bệnh viện huyện, bác sĩ đã nhận được điện thoại của bệnh viện thành phố, nói người phụ nữ bị đυ.ng đã ở rơi vào trạng thái thực vật.

Bà già họ Lâm, cũng chính là bà nội của Lâm Duyệt, đột nhiên nhón chân chỉ vào Lâm Duyệt mắng: "Đồ sao chổi, mày quả thực chính là đồ sao chổi, mày vừa đến người phụ nữ kia đã xảy ra chuyện."

"Bà già." Lâm An Ngữ nói: "Buổi sáng bà ăn phân rồi mới ra ngoài?"

"Mày cái đứa con gái bất hiếu, mày dám nói với mẹ ruột của mày như vậy?"

Lâm An Ngữ liếc mắt: "Bà có là tổ tông của tôi thì tôi cũng nói như vậy, hơn nữa, Lâm An Ngữ tôi đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với bà, nếu không là anh trai tôi đối xử với tôi không tệ lắm thì bà xem tôi có tới hay không."

"Đoạn tuyệt quan hệ mà mày còn mang họ Lâm, sao không bỏ luôn họ của mày đi."

"Ha ha, tôi láy họ của ba tôi thì liên quan gì tới bà?"

Di ngôn của ba tôi là trước khi chết không muốn chôn cùng với bà, ở trong lòng tôi, bà cũng không phải người của nhà hộ Lâm tôi."

Lâm An Ngữ hừ một tiếng, không muốn quan tâm đến bà ta.

Bà già họ Lâm có hơi sợ Lâm An Ngữ, bị mất mặt nên quay sang chửi mắng Lâm Duyệt, mẹ Lâm là một người phụ nữ yếu đuối, thấy thế nước mắt không ngừng rơi xuống, nói với bà già: "Mẹ, mẹ nói chuyện cũng hơi quá đáng, Duyệt Duyệt tốt xấu gì cũng là cháu gái của mẹ."

"Con gái đều là thứ rác rưởi, cô nhìn ánh mắt nó nhìn tôi đi, hận không thể ăn tươi nuốt sống tôi đấy."

Lâm An Ngữ trừng mắt: "Bà già, bà còn cay nghiệt như vậy, sau khi chết chắc chắn phải xuống địa ngục."

Không thể không nói, những lời này của Lâm An Ngữ đã nói trúng tim đen của bà già, bà ta trừng mắt nhìn về phía Lâm An Ngữ, giống như đang nhìn kẻ thù của mình vậy.

Lâm An Ngữ kéo Lâm Duyệt qua một bên, nói: "Cháu mặc kệ bà ta đi, từ nhỏ đến lớn bị mắng còn ít sao? Loại người chỉ mưu đồ lợi ích cho riêng mình như bà ta, cháu càng cãi nhau với bà ta, bà ta càng đắc ý, nghe lời cô, cháu không để mắt đến bà ta chính là vũ khí mạnh nhất."

Lâm Duyệt gật đầu: "Cháu biết, cô, lời của bà ta đã không tổn thương được cháu nữa rồi."

Nhưng vẫn sợ bà nội của mình từ trong xương cốt, tất cả kết quả đều bắt nguồn từ tuổi thơ đen tối mà bà nội đã tự tay tạo nên cho cô.

Mẹ Lâm đau lòng nhìn con gái mình, nước mắt vẫn cứ rơi xuống đất không ngừng.

Lâm Duyệt có chút bất đắc dĩ, cô giúp mẹ Lâm lau nước mắt, cũng có chút đau lòng.

"Làm sao có thể không có việc gì được." Mẹ Lâm nhỏ giọng khóc: "Trước khi mẹ sinh Trọng Trọng, bà ấy ép mẹ ly hôn với ba con, không cho phép mẹ mang con đi còn đối xử không tốt với con, nhốt con ở nơi tối tăm như vậy, bởi vì mang thai em trai con, cuộc hôn nhân này mới không dẫn đến việc ly hôn, nhưng bà ấy lại coi Trọng Trọng như bảo bối, coi con như cỏ rác, trong lòng mẹ cũng thấy khổ sở, mẹ có lỗi với con, là mẹ vô dụng, bảo vệ không được con."

Mẹ Lâm là người phụ nữ phương Nam dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, tính cách lại mềm mại, cả đời này gần như đều bị mẹ chồng nắm thóp.

Mẹ mà có tính cách mạnh mẽ thì nuôi dạy con trai đương nhiên không thể mạnh mẽ nổi, ba Lâm chính là người có hiếu một cách mù quáng như vậy.

Nhưng ông ấy lại đối xử với Lâm Duyệt rất tốt, sẽ phản bác lại mẹ mình để bảo vệ Lâm Duyệt.

Bây giờ bà già cũng đã học được cách tinh ranh hơn, căn bản không ở trước mặt con trai mà nói cháu gái.

Lâm An Lương vừa tới, bà già lập tức thay đổi sắc mặt.

Lâm An Lương thấy con gái thì vui vẻ, nhưng không cẩn thận động đến miệng vết thương ở khóe miệng, lại nhe răng trợn mắt mà rít lên một tiếng.

"Ba, ba cẩn thận một chút."

Lâm An Lương vội vàng gật đầu, nói: "Lại là em trai con nói cho con biết đúng không? Tên nhóc chết tiêt này, đã nói nó biết bao nhiêu lần rồi, chính là không nghe."

"Ba đã xảy ra chuyện lớn như vậy, đương nhiên là con cũng muốn trở về thăm cha, việc này rốt cuộc là sao vậy?"

Lâm An Lương: "Việc này không liên quan đến con, ba và mẹ con có tiền trả, tất cả đều phải chờ cơ quan có liên quan đưa ra phán quyết rồi nói sau, không phải còn có công ty bảo hiểm sao? Nếu quá phần tiền bảo hiểm trả thì ba bán xe là được."

Lâm Duyệt nhíu mày, xe bị tai nạn đâu dễ bán.

"Chỉ là Duyệt Duyệt, ba và mẹ con năm nay mới vừa mua nhà ở thành phố cho em trai con, trên người quả thật không còn đồng nào còn phải trả tiền nhà trả góp cho nên chiếc xe đã đồng ý mua để làm của hồi môn cho có lẽ phải chờ thêm một chút, nhưng con yên tâm, lời ba đã hứa với con chắc chắn sẽ thực hiện được, tốt xấu gì thì nhà chúng ta còn có một quán bán vằn thắn, một năm tối thiểu kiếm được mười vạn cũng không thành vấn đề nhỉ?"

Thật ra mua xe cho cô hay không đều giống nhau, cô cũng chưa bao giờ để chuyện này ở trong lòng.

Tình hình xã hội bây giờ chính là như vậy, ba mẹ cô cũng đều là dân ở quê, có thể mua xe cho cô đã tốt hơn rất nhiều bậc làm ba mẹ ngoài kia rồi.

Cho nên cô cũng chưa từng nói cho bọn họ biết, cô muốn mua nhà ở thành phố C, bởi vì một khi nói ra thì cha mẹ cô có lẽ cũng sẽ cho cô một chút, nhưng bà nội sẽ làm ầm lên.

Bởi vì trong mắt bà ta, tất cả của ba mẹ đều là của Lâm Trọng, không liên quan gì đến Lâm Duyệt cả.

Khi còn bé ba mẹ làm việc bên ngoài, bà nội luôn khắt khe với cô, nếu không là em gái của ba che chở, cô cũng không biết mình sẽ phải đối mặt với bao nhiêu tai ương.

Một khi bà nội biết ba mẹ cho cô tiền mua nhà, bà nội có lẽ sẽ muốn xông đến thành phố C, ít nhất cũng phải dỡ hai cột bê tông cốt thép trên xà nhà của cô xuống.

Lâm Duyệt không độ lượng như mẹ cô, cô ở trong nhà này chỉ một ngày thôi cũng không thể sống nổi, bởi vì bà nội chỉ có một đứa con trai, đương nhiên sẽ phải sống cùng một chỗ với Lâm An Lương.

Mẹ cô từ sau khi sinh Lâm Trọng, thái độ của bà già đối với mẹ Lâm cũng nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng vẫn có thù oán với Lâm Duyệt.

Khi trong gia đình có một người mà bạn vừa sợ hãi vừa xấu tính luôn muốn nhắm vào bạn, không ai có thể sống dễ dàng trong căn nhà đó cả.

Lâm Duyệt thậm chí đã từng nghĩ một cách ác độc rằng tại sao bà ta còn chưa chết?

Nhưng lúc nào người ác thường được sống thảnh thơi, những bà già ở quê đều đã bị bệnh và qua đời , chỉ có bà già họ Lâm gia này sức khỏe vẫn cực kì tốt.

***祸害遗千年: Ý chỉ người tốt thì thường yểu mệnh còn người xấu thì thường sống lâu.

Lâm An Lương lại hỏi thăm thêm vài câu, cho đến khi điện thoại của Lâm Duyệt vang lên.

Lâm Duyệt nhìn thấy điện thoại thì rõ ràng hơi sửng sốt, bởi vì là Hà Nguyên gọi đến.

Lâm An Lương nhắc nhở: "Duyệt Duyệt, sao con không nghe điện thoại?"

Lâm An Lương còn tưởng rằng là vì chuyện Lâm Duyệt xin nghỉ, vội vàng phất tay: "Nhanh nhận điện thoại đi, xem có phải gọi con trở về làm việc không, chuyện của ba không sao, nếu mà họ gọi con trở về, sáng mai để cô con đưa con đến trạm tàu cao tốc."

Lâm Duyệt gật đầu, đi vào khu nghỉ ngơi giữa phòng bệnh, sau đó mới bấm nút nghe.