- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy
- Chương 30: Thư ký Lâm xin nghỉ có việc riêng
Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy
Chương 30: Thư ký Lâm xin nghỉ có việc riêng
Chương 30: Thư ký Lâm xin nghỉ có việc riêng
Hà Nguyên kéo Lâm Duyệt ra khỏi cửa khách sạn Vân Tinh, Vu Chiêu đã chờ ở đó.
Hà Nguyên trực tiếp đẩy nhẹ Lâm Duyệt lên ghế sau, sắc mặt ông chủ không tốt, Vu Chiêu cực kì hiểu ý mà nâng tấm ngăn lên.
Lâm Duyệt cả kinh, nâng tấm ngăn lên làm gì?
Vốn còn có người thứ ba ở đây giờ đột nhiên bị chia tách thành hai không gian riêng biệt, Lâm Duyệt như ngồi trên đống lửa, cô cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Hà Nguyên, không rõ anh muốn làm gì?
"Hà tổng?" Lâm Duyệt thử gọi một tiếng.
Hà Nguyên hơi nghiêng đầu, thu hồi khuôn mặt thối của mình nhìn về phía Lâm Duyệt: "Anh ta nói gì với cô? Nói lại hết cho tôi, không được phép sót một chữ nào cả."
Sắc mặt Lâm Duyệt cứng đờ, lời tâm tình vừa gặp đã yêu kia cũng phải nói cho anh biết sao?
"Tôi biết anh ta là ai, tôi không hề để ý tới anh ta."
Nhưng còn người tên Ôn Nhu mà anh ta nhắc đến đó, Lâm Duyệt có chút tò mò, tứ đại gia tộc của thành phố C, nhà họ Hà có ít người nhất mà còn là độc nhất, nhà họ Quan là phức tạp nhất, nhà họ Chung có phẩm cách cao, còn nhà họ Ôn khiêm tốn nhất.
Chẳng lẽ người tên Ôn Nhu này chính là người nhà họ Ôn?
"Tên Khúc Nam Hoa này rất nhỏ nhen, có thù tất báo, cô phải cách xa anh ta một chút, người này giống như một con chó điên, tôi và anh ta có chút ân oán cá nhân, anh ta lại lấy công trả thù riêng, tất cả hạng mục trong hai năm nay gần đây của Hằng Tinh đều bị mất đều là bị Duệ Phong lấy hết."
Lâm Duyệt gật đầu: "Tôi biết rồi, Hà tổng."
Trả thù cá nhân?
Vậy nhất định là có liên quan đến người có tên Ôn Nhu mà Khúc Nam Hoa nhắc tới.
Hà Nguyên có hơi lo lắng nhìn Lâm Duyệt, cô vẫn chưa hiểu.
Hà Nguyên chưa từng phải đau đầu vì chuyện gì cả, nhưng về chuyện Ôn Nhu và Khúc Nam Hoa, anh lại có chút do dự, mục đích của Khúc Nam Hoa rất rõ ràng, trong mắt anh ta, Ôn Nhu là do anh đã cướp mất, cũng là anh giúp nhà họ Ôn đưa Ôn Nhu ra nước ngoài.
Sự quan tâm bây giờ của anh ta chắc chắn là đã nhìn ra được thái độ của mình đối với Lâm Duyệt, cũng muốn để cho anh phải nếm thử mùi vị mất đi người yêu.
Chẳng lẽ là do anh thích cô?
Nhưng Hà Nguyên không muốn mạo hiểm như vậy, dù sao sách lược mà anh sử dụng với Lâm Duyệt là nước sôi hầm ếch, để cho mình từ từ đi sâu vào công việc và cuộc sống của Lâm Duyệt.
Nếu Lâm Duyệt phát hiện ra tâm tư của mình, anh cũng không thể bảo đảm được rằng Lâm Duyệt có bị dọa sợ hay không.
Lâm Duyệt không biết trong lòng Hà Nguyên có nhiều sự lo lắng như vậy, còn tưởng rằng chỉ là cấp trên đang nhắc nhở mình, muốn cùng giữ khoảng cách với đối thủ cạnh tranh.
Hà Nguyên trực tiếp đưa người về tòa nhà số 3.
Trước khi xuống xe, Lâm Duyệt nói với Hà Nguyên: "Hà tổng, tôi sau khi giặt sạch sẽ bộ quần áo và đôi giày này sẽ đưa lại cho anh."
Hà Nguyên lắc đầu: "Mấy thứ này chắc là không giặt được, cô giữ lại đi, cô đưa cho tôi tôi cũng không dùng được."
Nhãn hiệu lớn như vậy mà lại chỉ dùng một lần?
Lâm Duyệt âm thầm mắng một tiếng, thật sự là sự xa xỉ của kẻ có tiền, cho dù có cầm đao kề ở trên cổ cô thì cô cũng sẽ không mua thứ này.
Lâm Duyệt có chút xấu hổ cười với Hà Nguyên: "Vâng, Hà tổng, vậy tôi về trước đây."
Hà Nguyên gật đầu, Lâm Duyệt mở cửa xuống xe.
Hà Nguyên nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Lâm Duyệt, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Tấm ngăn đã sớm được buông xuống, Vu Chiêu hơi nghiêng đầu, "Hà tổng."
"Anh lấy từ bên Phó Hàn hai người giúp ta theo dõi động tĩnh gần đây của Khúc Nam Hoa."
Mục đích làm việc của Khúc Nam Hoa rất chuẩn xác, sự hứng thú được biểu hiện ra bên ngoài của anh ta đối với Lâm Duyệt không chỉ đơn giản là bắt chuyện như vậy.
Nếu như không có phòng bị, ngộ nhỡ Lâm Duyệt bị thương tổn, anh cũng khó lòng tự mình trách mình.
Lâm Duyệt về đến nhà vừa thay xong giày thì điện thoại di động trong túi vang lên.
Cô lấy ra nhìn, ánh mắt đột nhiên run rẩy.
Từ sau khi trước khi đi làm cãi nhau với gia đình một trận vì chuyện xem mắt, bọn họ đã có một thời gian không liên lạc.
Nhìn thấy Lâm Trọng gọi đến, Lâm Duyệt ngồi ở cửa ra vào nhận điện thoại.
Lâm Duyệt ừ một tiếng: "Sao vậy? Giờ không phải là giờ học sao? Sao lại gọi cho chị?"
"Ba, ông ấy." Giọng nói của Lâm Trọng có chút nghẹn ngào: "Ba ông lái xe đυ.ng người, người đã chuyển đến bệnh viện thành phố rồi."
"Cái gì?" Lâm Duyệt trừng to mắt, không thể tin nói: "Vậy người ta thế nào rồi?"
"Bác sĩ nói, có thể sẽ tàn phế."
Cơ thể Lâm Duyệt lập tức xụi lơ, tàn phế?
"Chị, làm sao bây giờ, mỗi ngày người ta đều náo loạn trong bệnh viện, ba bị người ta đánh, cũng nằm viện, nhưng ba không có chuyện gì, em cũng không biết sao lại nghiêm trọng như vậy, lúc đó ba đã nhanh chóng đưa người đến bệnh viện, nhưng điều kiện chữa bệnh của bệnh viện thị trấn dù sao cũng không thể so được với thành phố, bây giờ ngay cả người cô đã đoạn tuyệt quan hệ với gia đình cũng tới rồi."
Lâm Duyệt lau mặt: "Em đừng sốt ruột, bác sĩ nói có thể tàn phế, nhưng không chắc chắn sẽ như vậy, bây giờ em chờ chị trở về."
Lâm Trọng chỉ là một học sinh trung học, lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, chính bản thân cậu ấy cũng có chút hoang mang, tuy rằng cha mẹ dặn dò không được gọi điện thoại cho chị cậu, nhưng cậu ấy vẫn không nhịn được.
Lâm Duyệt vừa nói chuyện với Lâm Trọng, vừa nhanh chóng thay quần áo.
"Chị không nói với em nữa, bây giờ chị sẽ mua vé, lúc lên xe chị sẽ nhắn tin cho em, em bảo cô đến ga tàu cao tốc đón chị."
Lâm Trọng ở đầu dây bên kia gật đầu đồng ý, trong nháy mắt cảm thấy như có một người đáng tin cậy đến giải quyết chuyện này giúp mình.
Nhà của Lâm Duyệt ở một huyện nhỏ nằm phía bắc thành phố H, Thật ra quê vẫn là ở một làng nhỏ, tám chín năm trước vì để Lâm Trọng đi học mới tới thị trấn định cư.
Ba Lâm mẹ Lâm kinh doanh một quán ăn vằn thắn, những năm trước đây cuối cùng cũng chắt góp đủ tiền mua nhà mua xe ở thị trấn.
Mắt thấy cuộc sống càng ngày càng tốt, nhưng không ngờ rằng lại xảy ra chuyện này.
Lâm Duyệt mua vé, chỉ thu dọn đồ vào một cái ba lô rồi gọi điện thoại cho Hà Nguyên.
Lúc đó cô còn có chút thấp thỏm, ngộ nhỡ lãnh đạo không phê chuẩn, công việc này của cô sợ là cũng sẽ mất.
Nhưng sau khi Hà Nguyên nghe thấy cô xin nghỉ, chỉ im lặng một lát, nói: "Thư ký Lâm, nếu cô cần giúp đỡ, có thể gọi điện thoại cho tôi."
Hạ Viễn ngồi trong thư phòng im lặng một lát, sau đó gọi điện thoại cho Chu Vân Sách.
"Hằng Tinh gần đây có dự án nào ở thành phố H không?"
Chu Vân Sách ngơ ngác: "Dự án gì ở thành phố H?"
"Thôi, không có gì, tôi chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi."
Anh không phải điên rồi chứ, thư ký chân trước vừa đi, anh chân sau đã muốn đi theo.
Nhưng nghe giọng nói của thư ký Lâm, hình như trong nhà xảy ra chuyện gì đó rất gấp gáp.
"Không đúng, Hà tổng." Chu Vân Sách nói: "Tôi nhớ tài liệu nhậm chức của thư ký Lâm viết thì cô ấy người thành phố H, làm sao vậy?
Anh nhanh vậy mà đã muốn gặp phụ huynh rồi sao?"
"Cút, hạng mục Đại Vân Tinh Thành cậu đã đàm phán xong chưa? Sao tôi lại có cảm giác bây giờ cậu lại biết đυ.c nước béo cò rồi nhỉ?"
"Tôi oan uổng quá mà, ngài đây thành đôi thành cặp với thư ký Lâm cặp tham gia bữa tiệc, tôi ở đây giả bộ tôn tử đi xin đầu tư muốn chết muốn sống, rốt cuộc ai mới đang đυ.c nước béo cò hả?"
Hà Nguyên: "Chỉ biết ba hoa, sau khi bàn xong dự án này, tôi sẽ khiến cho những lão già kia không cản đường tôi thay đổi Hằng Tinh."
Hà Nguyên tắt máy, ma xui quỷ khiến cầm di động tìm thông tin về quê của Lâm Duyệt.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy
- Chương 30: Thư ký Lâm xin nghỉ có việc riêng