Tiếng sấm vốn khiến người ta sợ hãi dần dần đi xa, Lâm Duyệt che miệng lại và ngáp một cái.
Nhưng còn Hà Nguyên, ngược lại không càm thấy buồn ngủ chút nào, anh cho rằng Lâm Duyệt cũng như thế, vì vậy thuận miệng nói: "Thư ký Lâm, xem phim không?"
"Hả?" Lâm Duyệt có hơi ngây ra, nhưng lại gật đầu theo bản năng: "Được."
Thật ra cô đã hơi buồn ngủ, nhưng xét thấy Hà Nguyên vừa mới vượt qua "Lôi kiếp" cùng với mình nên Lâm Duyệt cũng không tiện từ chối.
Hà Nguyên đứng dậy mở ti vi, lại xấu hổ phát hiện ra bản thân mình loay hoay với chiếc điều khiển từ xa cả nửa ngày, cũng không biết sử dụng như thế nào.
Lâm Duyệt há miệng nhịn cười: "Hà tổng, để tôi làm cho."
Hà Nguyên đưa điều khiển cho cô, Lâm Duyệt cũng loay hoay cả nửa ngày mới mở kênh phim lên.
Sau khi hỏi ý kiến Hà Nguyên, cô tùy ý tìm một bộ phim hài.
Nào biết cô không chống lại được cơn buồn ngủ, không bao lâu sau đã dựa vào sô pha ngủ thϊếp đi, Hà Nguyên mắt nhìn phía trước, bỗng nhiên, trên bả vai cảm thấy hơi nặng, anh hơi nghiêng đầu, đầu Lâm Duyệt trượt dựa vào bả vai anh, ngủ say.
Đôi môi Hà Nguyên nhẹ nhàng hiện lên một nụ cười, lúc này còn chưa tới mười phút, cô đã ngủ thϊếp đi.
Hà Nguyên cầm lấy điều khiển tắt TV, thuận thế để Lâm Duyệt ngã vào lòng anh, sau đó từ trên sô pha đứng dậy, ôm cô vào phòng.
Anh lẳng lặng đứng đó nhìn một lát, mới đứng dậy trở về phòng.
Ngày hôm sau, Hà Nguyên dẫn Lâm Duyệt đi tới công ty của Ngu Tùng Thanh họp một ngày, mấy ngày tiếp sau đó đều nghiêm túc làm việc, bận rộn đến mức không có chút thời gian rảnh rỗi nào.
Vất vả lắm mới hoàn thành công viêc, thời gian còn lại bọn họ dành vào việc trở về.
Trở lại thành phố C do Vu Chiêu tới đón bọn họ, Hà Nguyên bảo Vu Chiêu trực tiếp lái xe đến dưới tòa nhà số 3.
Hắn lẳng lặng nhìn một lát, mới đứng dậy trở về phòng.
Ngày hôm sau, Hà Nguyên mang theo Lâm Duyệt đi tới công ty Ngu Tùng Thanh mở hội nghị một ngày, kế tiếp liên tục mấy ngày đều là chuyện nghiêm túc, bận rộn đến không có một tia rảnh rỗi.
Thật vất vả sự tình xong xuôi, hắn đem thời gian tiêu ở trên đường trở về.
Trở lại thành phố C là Vu Chiêu tới đón, Hà Nguyên bảo Vu Chiêu trực tiếp lái xe đến dưới lầu Uyển số 3.
Vu Chiêu xuống xe giúp cô lấy hành lý xuống, Hà Nguyên lại gọi Lâm Duyệt lại, nói: "Thư ký Lâm, tính cả thứ hai thì cô có ba ngày nghỉ, nhưng thứ hai là tiệc tròn một tuổi của con trai út Triệu tổng, đến lúc đó cô cùng tôi tham dự, hai ngày nay cô nghỉ ngơi cho thật tốt."
Lâm Duyệt xách vali lên lầu, việc đầu tiên trở về là phải làm vệ sinh nhà cửa hết một lượt, sau đó gọi điện thoại cho Tần Yên.
Lâm Duyệt ở nhà dọn dẹp cả một ngày, cũng không muốn ra ngoài, cơm tối vẫn là do Tần Yên mang tới.
Hai người đang ăn cơm, cửa phòng Lâm Duyệt đã bị gõ vang, cô hơi nghi ngờ đứng dậy đi ra mở cửa, lại nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của dì Tiền.
Lâm Duyệt kinh ngạc nói: "Dì Tiền? Sao lại là dì? Dì mau vào đi."
Dì Tiền cười híp mắt mang đồ vào nhà của Lâm Duyệt.
"Thư ký Lâm, đây là quần áo và giày cho bữa tiệc hôm thứ hai, tôi mang tới cho cô."
Tần Yên trừng lớn mắt nhìn hộp quà trong tay dì Tiền, vừa nhìn đã thấy là hàng có giá trị xa xỉ.
Dì Tiền thấy Lâm Duyệt khó hiểu, giải thích: "Thứ hai là tiệc sinh nhật của con trai nhỏ của nhà Đạt Sáng, con trai cả nhà họ do khi còn bé bị bệnh, chỉ số thông minh dừng lại ở sáu tuổi, cho nên đứa con trai nhỏ này tất nhiên là người thừa kế duy nhất của nhà họ Triệu, ngày hôm đó những người tham gia buổi tiệc cũng đều là những khuôn mặt quen thuộc trên thương trường, không thể tránh được phải xã giao, bề ngoài là tiệc sinh nhật, thật ra lại là tiệc làm ăn, Hà tổng khi trở về đã nói với tôi, tôi đã nghĩ thư ký Lâm vừa mới đi làm, tiền lương đương nhiên còn phải dùng vào những việc khác, cách ăn mặc thường ngày của thư ký Lâm cũng không thích hợp lắm, nhưng lễ phục lại quá mức sang trọng, cho nên Hà tổng của chúng ta lúc này mới bảo tôi đưa quần áo tới cho cô."
Lúc này Lâm Duyệt mới gật đầu: "Được."
Dì Tiền lúc này mới cáo từ, Lâm Duyệt lễ phép chào lại.
Tần Yên vội vã đẩy Lâm Duyệt một cái: "Mau xem xem là quần áo gì."
Trên tay Lâm Duyệt dính chút dầu của tôm hùm đất, cô đi vào phòng tắm rửa tay.
Sau đó, mới mở hộp quà ra, một bộ váy liền màu trắng đơn giản, một đôi giày xăng đan cao gót cùng màu.
"Ông chủ nhà cậu đối xử với cậu tốt quá đi?" Tần Yên cảm thán: "Tuy rằng anh ta quả thật nên thanh toán."
Lâm Duyệt: "......"
Thật ra cô cũng không hiểu lắm, vì sao hôm đó Triệu tổng lại để cho một thư ký như cô đi tham gia loại tiệc sinh nhật này.
Nhưng người ta đã mở miệng mời rồi thì một thư ký nhỏ như cô cũng không tiện làm phật ý người khác.
Lâm Duyệt thu dọn quần áo xong, quay sang nói với Tần Yên: "Đi, đi ăn cơm trước."
"Cậu nói nói cho tớ biết cảm giác lần đầu tiên đi công tác với ông chủ là như thế nào đi, không biết có phải do tớ đa xem nhiều phim truyền hình quá nhiều hay không mà tớ luôn nghĩ đến cảnh ông chủ ám chỉ thư ký đi vào phòng vào buổi tối."
Lâm Duyệt lập tức nghĩ đến chuyện mình quả thật ở cùng phòng với Hà Nguyên, không hiểu sao có chút chột dạ.
Tần Yên và Lâm Duyệt đã làm bạn bè bao nhiêu năm nay, ánh mắt Lâm Duyệt vừa có chút thay đổi nhỏ là cô ấy đã biết đây là biểu hiện của sự chột dạ.
"Ừm? Lâm Duyệt Tiền, các cậu có gì đó không đúng?"
Lâm Duyệt liếc mắt một cái: "Cậu lại gọi cái biệt danh này của tớ."
"Cậu đừng nói sang chuyện khác." Tần Yên nói: "Nhanh lên, cậu chắc chắn đang giấu chuyện gì đó, có phải có liên quan đến Hà tổng của các cậu không?"
Lâm Duyệt bóc tôm cho Tần Yên: "Ăn mà cũng không bịt miệng cậu lại được."
"Nói mau nói mau, cậu cũng hiểu tớ mà, cậu muốn để tớ mất ngủ cả đêm đúng không?"
Lâm Duyệt không còn cách nào khác đành phải nói ra chuyện ở cùng phòng với Hà Nguyên.
Tần Yên còn chưa kịp thét lên, Lâm Duyệt lại nói: "Nhưng đó là có nguyên nhân, vốn dĩ là tớ ở căn phòng tiêu chuẩn ở tầng dưới."
Vì vậy Lâm Duyệt đã nói chuyện của Ngu phu nhân ra.
Tần Yên không nói gì nhíu mày: "Đây có phải quý phu nhân gì đâu? Không phải là người đàn bà chanh chua đó chứ? Không có chút đầu óc nào cả, người ta tùy tiện châm ngòi một câu, bà ta đã kích động đến mức tới cửa đánh cậu? Nhân viên khách sạn của các cậu còn là đồng phạm?"
"Ừ, nhưng đều đã bị Hà tổng đuổi việc rồi, đêm đó Hà tổng cực kì tức giận, tổng giám đốc khách sạn cũng bị đình chỉ công tác rồi."
Tần Yên càng nghe càng kích động: "Hà tổng ngầu quá, nhưng mà lại có hơi không logic lắm."
Lâm Duyệt: "Sao lại không logic?"
"Vừa mới nghe cậu kể thì anh ấy suýt chút nữa rút vốn đầu tư, anh ấy cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, anh ấy là tổng giám đốc của một công ty, dễ dàng đưa ra quyết định trẻ con như vậy sao? Tớ luôn cảm thấy, anh ấy đối xử với cậu quá tốt, không giống như cách mà cấp trên đối xử với cấp dưới."
"Sao lại không giống, tớ nghi ngờ Hà tổng chỉ hù dọa người ta mà thôi."
"Dù sao cũng không được logic lắm, cậu chỉ là một thư ký, thuê thêm cho cậu một căn phòng khác là được rồi, có nhất thiết phải ở chung một căn phòng với anh ấy không?"
Lâm Duyệt cũng cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lúc ấy cô bị đánh đến mức ngớ ngẩn luôn rồi sao?
Sao không thuê phòng khác?
"Anh ấy, anh ấy nói anh ấy phải có trách nhiệm bảo vệ sự an toàn của cấp dưới." Lâm Duyệt kiếm cớ nói thay cho Hà Nguyên.
Tần Yên: "Nào, để tớ phân tích cho cậu nghe, thư ký tự nhiên gặp nạn, cấp trên trấn an là chuyện bình thường, nói không chừng còn có thể bồi thường thêm tiền, nhưng Hà tổng thì không, cách anh ta trấn an cậu chính là để cậu ở cùng phòng với anh ấy, cậu không cảm thấy không thích hợp sao?"
Lâm Duyệt sững sờ gật đầu, "Nghe cậu nói như thế cũng cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng Hà tổng của chúng tớ cũng không phải loại người như vậy mà. Lúc sét đánh tỡ đã chủ động ôm anh ấy, người ta rất là ga lăng đó."
Tần Yên chậc chậc hai tiếng, mập mờ đẩy cô hai cái: "Cậu còn ôm Hà tổng của các cậu?"
"Cũng không phải là tớ cố ý, đó là phản ứng theo bản năng, rất xấu hổ luôn đó."
Tần Yên lại chậc hai tiếng: "Tôi cảm thấy Hà tổng của các cậu có ý với cậu."