Chương 27: Cũng chỉ phù du

Chương 27: Cũng chỉ phù du

Lâm Duyệt mệt mỏi cả một đêm, gần như ngã xuống giường thì đã ngủ thϊếp đi.

Chỉ là hôm nay có lẽ là ngày xui xẻo của cô, cô vừa mới ngủ đã bị một tiếng sấm cực kì lớn đánh thức dậy.

Lâm Duyệt hoảng sợ ngồi dậy, lại có một tia sét đánh xuống, cô sợ tới mức nhanh chóng bịt kín lỗ tai của mình lại.

Nhưng một giây sau, cô lập tức mở mắt ra.

Chỉ cần nhắm mắt lại, căn phòng nhỏ bé chật chội, âm u ẩm ướt kia sẽ xuất hiện rõ ràng trong đầu cô, từng cảnh từng cảnh nhắc nhở lại sự sợ hãi, bất an, tuyệt vọng khi đó.

Rèm cửa sổ dày dặn đó cũng không ngăn được những tia chớp nhảy múa điên cuồng như những con rắn vàng, lóe lên ánh sáng chói mắt, khi những tia chớp lại cắt ngang bầu trời một lần nữa, trong khoảnh khắc điện lưu bị phân tán, Lâm Duyệt bọc lấy ga trải giường màu hồng phấn của mình chạy ra ngoài.

Cô âm thầm liếc mắt nhìn phòng Hà Nguyên, chắc là anh đang ngủ.

Lâm Duyệt bật đèn phòng khách lên, cả người cuộn mình trên sô pha, lại là một tia sấm sét nữa đánh xuống, cơ thể cô giống như phản xạ có điều kiện bắt đầu run rẩy, nước mắt nơi khóe mắt cũng không khống chế được mà chảy xuống.

“Huhuhu sợ chết đi được, Hà tổng quả nhiên không, không thể tức giận huhuhu, chuyện lúc trước mới… mới là do đồ nịnh hót tinh nói, nói cái gì Hà tổng vừa…vừa đến, vạn dặm không mây huhuhu, giờ thì tốt… tốt rồi anh ấy tức giận rồi huhuhu, có sấm, đúng là miệng quạ đen!”

Tên lãnh đạo nịnh nọt Hà Nguyên lúc trước kia ở nhà liên tục hắt xì.

Lâm Duyệt mở to mắt nhìn đèn trên trần nhà, nhưng lại đánh thêm một tia sét xuống nữa, cô cảm thấy đèn có hơi lung lay, cô lại vừa lăn vừa bò quấn chăn đi tới trước cửa phòng của Hà Nguyên, để cho lưng của mình dán chặt vào cửa.

Lâm Duyệt trong miệng còn nhỏ giọng nức nở, nhưng lại không dám quấy rầy Hà Nguyên, chỉ có thể cố gắng khống chế sự sợ hãi của bản thân, an ủi bản thân mình rằng trong cánh cửa này còn có người, trong không gian này không phải chỉ có một mình cô.

Lại là một tia chớp nữa xuất hiện, Lâm Duyệt cố gắng che lỗ tai của mình lại, nhưng theo đó lại tiếng sấm vang lên giống như là muốn bổ khách sạn này ra làm hai, âm thanh kia đã không phải là ầm ầm rồi, ngược lại âm thanh giống như muốn xẻ trời xẻ đất ra, nghe mà khiến người ta thấy dựng tóc gáy.

Lâm Duyệt không nhịn được ôm mình hét lên.

Hà Nguyên cũng bị tiếng ồn này đánh thức, anh theo bản năng đứng dậy mở cửa, muốn đi xem Lâm Duyệt, nhưng vừa mở cửa phòng, có một cục tròn màu hồng nhạt lăn vào trong phòng anh.

Hà Nguyên cả kinh, vội vàng bật đèn trong phòng, lúc này mới thấy rõ thư ký Lâm đang co ro cuộn tròn lại.

Lâm Duyệt cũng kịp phản ứng lại, cô ngẩng đầu nhìn về phía Hà Nguyên, bộ dạng đáng thương hoa lê đái vũ trên mặt bị người đàn ông đối diện nhìn sạch sẽ.

*** Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Vốn miêu tả dáng vẻ khi. khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm khi khóc vẫn như hoa lê giữa cơn mưa của người phụ nữ.

Hà Nguyên thấy vậy trong lòng thắt lại, anh ngồi xổm xuống nhìn thẳng Lâm Duyệt nói: "Thư ký Lâm, cô sợ sấm sét?”

Thư ký Lâm tội nghiệp ừ một tiếng.

Hà Nguyên vừa muốn nói chuyện, lại có một tia sét đánh xuống, Lâm Duyệt trực tiếp thét chói tai một tiếng rồi chui vào trong ngực anh, hai tay còn ôm chặt lấy eo anh.

Ôn hương nhuyễn ngọc ở trong ngực, Hà Nguyên mới đầu còn hơi mừng thầm, nhưng khi nhận cảm nhận thấy cơ thể của Lâm Duyệt không khống chế được mà hơi run rẩy, lại cảm thấy đau lòng.

Anh dịu dàng vỗ vỗ lưng cô, sao bây giờ còn có người sợ sét đánh như vậy nhỉ?

Thấy bộ dạng này của cô, Hà Nguyên cũng không tiện đẩy cô ra.

Anh dùng ga giường bọc lấy người trong lòng, trong phòng ngủ có cửa sổ có thể cảm nhận được tia chớp, vẫn là trong phòng khách thuận tiện hơn một chút, vì vậy anh bèn bế người đến trên sô pha trong phòng khách.

Đầu óc của Lâm Duyệt đã tỉnh táo lại, biết mình đang ôm lấy cấp trên, nhưng bây giờ cô không cần biết là nam hay nữ, cô giờ chỉ coi Hà Nguyên là cọng rơm cứu mạng của mình.

“Xin lỗi, Hà tổng, tôi không phải cố ý ôm anh.”

“Không sao.” Hà Nguyên có chút dở khóc dở cười: “Nếu cô thật sự sợ thì cô ngủ trước đi, ngủ say thì không sao nữa.”

Lâm Duyệt ngồi dậy lắc đầu: "Tôi không ngủ được, cứ sét đánh là tôi sẽ không ngủ được.”

Lâm Duyệt ấp úng: "Hay là chúng ta nói chuyện đi.”

Hà Nguyên: "Vậy thì nói đến chuyện tại sao cô lại sợ sét đánh đi.”

Lâm Duyệt cắn môi dưới của mình, lông mày thanh tú cũng nhíu lại, rõ ràng là đang rất kháng cự.

“Tôi đùa thôi.” Hà Nguyên nói: “Vậy cô nói về chuyện vì sao cô lại vội vàng đi xem mắt như vậy đi.”

Lâm Duyệt do dự nhìn về phía Hà Nguyên, rõ ràng muốn nói xong lại thôi, xong rồi, hình tượng chỉ hận là chưa gả mình được ra ngoài này của cô quả nhiên đã ăn sâu bén rễ trong lòng Hà Nguyên.

“Chuyện này cũng không muốn nói? Vậy thì thôi đi!”

"Tôi chỉ muốn có ai đó ở bên cạnh tôi."

Lâm Duyệt đột nhiên mở miệng cắt đứt lời nói của anh, Hà Nguyên quay đầu nhìn về phía Lâm Duyệt lại nghe thấy cô nói: "Tôi muốn có một ngôi nhà thuộc về riêng mình, nhưng bên trong không chỉ có một mình tôi, chúng tôi không cần phải có một tình yêu nồng nàn, chỉ cần tam quan tương hợp, tôn trọng lẫn nhau, tương kính như tân, làm bạn với nhau là được.”

Cho nên đối với thư ký Lâm mà nói, tình yêu không phải là điều không quan trọng nhất.

Hà Nguyên có chút khó khăn hỏi: "Thư ký Lâm, cô đã từng yêu đương chưa?”

“Chưa từng.” Lâm Duyệt lắc đầu: “Còn anh?”

Một hỏi một đáp, cô không hề chú ý đến sấm chớp đã đi xa.

"Chưa từng yêu đương, có nói thì cô cũng không tin, tôi là trưởng tử của nhà họ Hạ, Hạ Lẫm lại nhỏ hơn tôi nhiều như vậy, những trọng trách trong nhà đương nhiên sẽ phải do tôi gánh vác, từ nhỏ tôi đã học ở nước ngoài, cứ sống như vậy, cũng không có thời gian yêu đương, sau khi trưởng thành tôi cũng muốn yêu đương nhưng tôi lại không thích người nước ngoài, sau khi vào Hằng Tinh lại càng không có thời gian."

Lâm Duyệt cười cười: "Thì ra người có tiền cũng có sự phiền muộn của người có tiền, nhưng Hạ tổng anh không phải có người trong lòng rồi sao? Dựa vào điều kiện này của anh, muốn yêu đương còn không dễ dàng sao?”

“Vậy sao?” Hà Nguyên nói: "Vậy thư ký Lâm đứng ở góc độ phụ nữ mà nhìn, tôi có phải là người thích hợp để chung sống cả đời không?"

Lâm Duyệt không hề phát giác gật gật đầu: "Đương nhiên là như vậy, người bình thường kết hôn đều theo đuổi những thứ như nhà và xe, nhưng Hạ tổng có tiền như vậy, chắc là không thèm để ý những vật ngoài thân như thế này, có lẽ người mà Hạ tổng thích là người cùng thế giới với anh, hoặc có thể anh theo đuổi sự phù hợp về mặt tinh thần.”

Hà Nguyên lại cười khẽ lắc đầu: "Chung thế giới hay tinh thần gì, tôi không theo đuổi những thứ này, tôi thuộc thế giới nào? Đối với thư ký Lâm mà nói, có lẽ là không chung thế giới về mặt tiền tài, nhưng tôi cũng chỉ là một người bình thường, đối với tôi mà nói, thứ tôi thích, thứ tôi lựa chọn chính là thế giới của tôi.”

Lâm Duyệt có chút nghi hoặc, lại có chút bát quái, cô hơi nhích lại gần Hà Nguyên: "Nhưng người có gia thế giống như Hạ tổng thì người mà anh muốn cưới chắc là phải người môn đăng hộ đối nhỉ? Nhỡ đâu người mà anh lựa chọn đó, ở trong mắt của người khác, hai người lại không phải là người cùng chung thế giới, thậm chí dùng điều này để phản đối, vậy thì anh sẽ làm gì?"

Ánh mắt Hà Nguyên nhẹ nhàng dừng lại trên bàn trà, vẻ mặt ôn nhu, ánh mắt thẳng thắn.

“Khi tôi rơi vào bể tình, tất cả những thứ khác khi so sánh với cô ấy thì chỉ là phù du mà thôi.”

Lâm Duyệt ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Hà Nguyên tràn ngập hào quang, quan điểm tình yêu của một người đàn ông trưởng thành, không phải thực tế mà lại tràn ngập sắc thái của truyện cổ tích.