- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy
- Chương 25: Đánh hay lắm
Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy
Chương 25: Đánh hay lắm
"A~"
Lâm Duyệt bị đẩy vào tủ máy tính ở phía sau.
"Ngu Tùng Thanh đâu?"
Lâm Duyệt nhíu mày, Ngu Tùng Thanh? Chắc là đang nói đến Ngu tổng?
Người phụ nữ đứng trước mặt này bộ dạng hung hăng như vậy, vừa nhìn đã biết là đang đi bắt gian. Về phần tại sao lại bắt được cô ở đây, cũng có chút sâu xa.
"Ngu phu nhân? "Lâm Duyệt thử hỏi.
Người phụ nữ hừ một tiếng: "Nếu đã biết tôi là ai, vậy nói cho tôi biết tung tích của Ngu Tùng Thanh, nếu không tôi sẽ khiến cô không thể ở lại thành phố Z này được nữa."
Lâm Duyệt biết thân phận và mục đích của đối phương rồi thì thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi cũng không biết Ngu tổng ở đâu, tôi là người ở thành phố C."
Người phụ nữ kiêu ngạo tát Lâm Duyệt một cái.
"Cái con tiện nhân này cô không biết thì ai biết, ông ta bây giờ lớn gan lớn mật rồi nhỉ. Ăn vụng mà còn đưa hẳn người đến cửa nhà thế này rồi. Ngu Tùng Thanh có phải mới rời khỏi đây?"
"Tôi cảnh cáo bà sự kiên nhẫn của tôi có hạn."
Lâm Duyệt phản kích lại.
Tất cả mọi người sợ ngây cả người khi chứng kiến cảnh tượng này. Ngu phu nhân ở thành phố Z cũng là nhân vật có máu mặt. Ai mà nghĩ có một ngày sẽ bị tiểu tình nhân của chồng mình tát một bạt tai?
Ngu phu nhân bất ngờ khi đang muốn làm khó dễ cô thì Lâm Duyệt bèn mạnh miệng nói: "Tôi nói cho bà biết, tôi là thư ký của tổng giám đốc tập đoàn Hằng Tinh ở thành phố C tên là Lâm Duyệt, không phải những người không đứng đắn trong miệng bà nói ra đó. Khoảng năm giờ chiều nay, tôi cùng giám đốc Hà của Hằng Tinh đã đi riêng. Về phần tung tích của Ngu tổng, bà hỏi nhầm người rồi. Còn chuyện bà tự tiện xông vào phòng tôi mà còn đánh tôi, tôi bảo lưu quyền truy cứu tránh nhiệm trước pháp luật."
Ngu phu nhân vẻ mặt không thể tin nổi: "Sao có thể thế được? Sao cô có thể là thư ký của giám đốc Hà?"
"Vậy con tiểu yêu tinh mà Ngu Tùng Thanh cất giấu đâu?"
Người phụ nữ mặc bộ đồng phục khách sạn cũng sửng sốt, cô ta run lẩy bẩy đi tới bên cạnh Ngu phu nhân, nhỏ giọng gọi Ngu phu nhân.
Cô ta sắp xỉu đến nói rồi, ai có thể nói cho cô ta biết đây là chuyện gì đang xảy ra không vậy?
Cô ta vừa được nghỉ hai ngày mới đi làm lại đã bắt gặp Ngu phu nhân đến bắt gian, Ngu phu gia thế lớn, cô ta căn bản không dám đắc tội. Huống hồ là đến bắt tình nhân của Ngu tổng, cô ta do dự một lúc thì cầm thẻ phòng đi theo.
Nhưng tại sao bây giờ khách ở đây lại trở thành thư ký của giám đốc Hà?
Vậy thì giám đốc Hà có phải cũng ở đây không?
Chân của nhân viên khách sạn mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống.
Đúng lúc này, Ngu Tùng Thanh cùng trợ lý đẩy cửa ra, ông ấy nhìn thấy Lâm Duyệt tóc tai bù xù, dấu tay trên mặt còn hiện rõ ràng, suýt nữa là ngất xỉu.
"Tổ tông a, bà thật sự là tổ tông của tôi mà, bà con mẹ nó điên thật rồi."
Ngu Tùng Thanh run rẩy chỉ tay vào vợ mình, giận dữ quát: "Con mẹ nó bà biết cô ấy là ai không? Đúng thật là làm bừa làm bậy."
Ngu phu nhân có chút chột dạ, nhưng vừa nghĩ tới hành động gần đây của Ngu Tùng Thanh, lại thẳng lưng, nói: "Còn không phải do ông gây họa ở bên ngoài, nếu không tôi cũng không thể nào nhận lầm người được."
Ngu Tùng Thanh mệt mỏi phất phất tay với trợ lý: "Cậu gọi điện thoại cho giám đốc Hà, tôi tự mình đi lên xin lỗi.
Nói xong ông ấy đi tới bên cạnh thư ký Lâm, cúi người thật sâu: "Xin lỗi, thư ký Lâm, đều là tôi không quản lý tốt việc nhà của mình, cô yên tâm, việc này tôi nhất định cho cô một lời giải thích, lát nữa đi lên, cô có thể nói tốt giúp tôi vài câu với giám đốc Hà được không?"
Khóe miệng Lâm Duyệt cứng đờ, giọng nói cũng bình tĩnh lại: "Ngu tổng khách khí rồi, tôi chỉ là một thư ký nhỏ, không thể lay chuyển được dự án hợp tác lần này."
Ngu Tùng Thanh xấu hổ cười cười, một tay kéo vợ mình ra hành lang bên ngoài.
"Tôi cầu xin bà đó, lát nữa dù thế nào bà cũng phải làm cho thư ký Lâm tha thứ cho bà, chuyện của hai chúng ta trở về rồi nói sau, được không?"
"Dự án lần này tổng vốn đầu tư hơn 15 tỷ nhân dân tệ, nếu lần này chọc giận giám đốc Hà vậy thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi, tôi sẽ không còn mặt mũi nào khi trước mặt ba mẹ bà, hẳn là bà phải biết chứ?""
"Còn nữa, tôi thật sự không có đi ra ngoài làm càn, tôi......"
Ngu Tùng Thanh còn muốn giải thích thêm đột nhiên nhìn thấy Hà Nguyên từ thang máy đi ra.
Ông ấy vội vàng nghênh đón, nhưng người ta cũng không thèm nhìn ông ấy lấy một cái, Ngu Tùng Thanh nhìn về phía trợ lý: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao người lại xuống đây?"
Trợ lý: "Giám đốc Hà biết thư ký Lâm bị đánh, lúc ấy mặt sắc mặt. Ngu tổng, tôi cảm thấy lần này có chút không ổn."
Ngu Tùng Thanh hít một hơi thật sâu, nói: "Hạng mục này nhất định không thể thất bại, hạng mục này liên quan đến quá nhiều người, cho dù là quỳ xuống để xin lỗi, mắt tôi cũng không chớp lấy một cái."
Nói xong ông ấy bèn kéo vợ mình vào phòng.
Lâm Duyệt không phải là phòng có diện tích lớn, trong khoảng thời gian ngắn đã chật ních người.
Hà Nguyên nhìn thấy dấu tay trên mặt Lâm Duyệt, sắc mặt u ám. Anh nhìn tất cả mọi người một lượt, trầm giọng nói: "Tất cả ra ngoài chờ."
Ngu Tùng Thanh cũng không dám chậm trễ, mọi người nhanh chóng đi ra hành lang trước.
Đợi đến khi trong phòng chỉ có hai người, Hà Nguyên đi tới trước mặt Lâm Duyệt, giơ tay khẽ chạm cằm cô. Lâm Duyệt bị hành động của anh làm cho hoảng sợ chỉ muốn trốn tránh. Cô theo bản năng lui về phía sau một bước.
Hà Nguyên tiến lên một bước ép người lên ngăn tủ: "Đừng nhúc nhích, tôi xem một chút."
Hà Nguyên cau mày, áp suất quanh người càng ngày càng thấp, Lâm Duyệt non nửa cái mông ngồi lên ngăn tủ, cô cố gắng chống đỡ thân thể của mình nghiêng về phía sau, nói: "Giám, giám đốc Hà, hình như tôi đánh Ngu phu nhân."
Giờ phút này, cô mới biết sợ hãi.
Khí thế sắc bén vừa rồi ở trước mặt anh nháy mắt tan biến. Cô đã đánh Ngu phu nhân, một thư ký nho nhỏ như cô lại đánh phu nhân của bên đối tác?
Trời ơi!
Cô không muốn sống nữa rồi sao?
Nào biết Hà Nguyên dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve dấu tay trên mặt cô, còn nói: "Đánh hay lắm."
"Tôi lên xử lý chuyện này trước, cô thay quần áo, thu dọn hành lý, bắt đầu từ tối nay, cô ở chung phòng với tôi."
"Không không không không không cần đâu? "Lâm Duyệt sợ tới mức lắp bắp.
Hà Nguyên cũng không cho cô cơ hội từ chối, quyết đoán nói: "Phòng thì cô tùy ý chọn, nếu không tôi sợ lại có người nửa đêm gõ cửa phòng cô, chỗ tôi còn có tủ lạnh, bên trong có đá, đi lên dùng khăn lông bọc đá đắp lên mặt cô đi."
Lâm Duyệt có hơi ủ rũ, giọng nói của Hà Nguyên căn bản là tự mình đã quyết định chuyện này, ý kiến gì đó của cô căn bản cũng chẳng quan trọng.
Hà Nguyên cũng nhận ra giọng nói của mình có chút cứng ngắc, không khỏi lại mềm lại: "Cô là thư ký của tôi, lại là tôi dẫn cô ra ngoài, tôi có nghĩa vụ chịu trách nhiệm đối với sự an toàn của cô. Chuyện này, đương nhiên phải cho cô một câu trả lời thỏa đáng, tôi không hy vọng thư ký Lâm buổi tối lúc ngủ, nằm mơ còn mắng tôi, đây là loại cấp trên giẻ rách gì? Nhân viên chịu uất ức cũng không có năng lực giúp người ta tìm lại sự công bằng."
Lời nói đều bị anh tranh nói hết, Lâm Duyệt không thể phản bác lại đành phải gật đầu.
Hà Nguyên lúc này mới xoay người rời đi, đám người bên ngoài lân la đi theo anh lên lầu.
Trong thang máy rất áp lực theo đúng như suy đoán của mọi người. Hà Nguyên vừa tới phòng, giám đốc bộ phận lễ tân của khách sạn đã tới.
Anh ta chỉ là giám đốc bộ phận lễ tân của khách sạn này, nghe nói giám đốc bộ phận buồng phòng và tổng giám đốc đã đang nhanh chóng đến khách sạn rồi.
Ngu Tùng Thanh bây giờ vẫn không dám mở miệng nói chuyện, ít nhất giờ phải chờ thư ký Lâm đến rồi tính sau.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Sủng
- Hoá Ra Em Là Một Thư Kí Lâm Như Vậy
- Chương 25: Đánh hay lắm