"Không ngờ hôm nay em được chứng kiến một bộ mặt khác của anh. Đúng là tình huống có một không hai mà, dáng vẻ lạnh lùng hàng ngày của anh đâu vậy haha.."
Trịnh Đình Nam ở phía sau đứng dậy ngó đầu lên hàng ghế trên không biết đã hóng hớt được bao nhiêu chuyện rồi. Đặc biệt cái điệu cười của cậu ta thu hút sự chú ý của mọi người trong xe, bao nhiêu ánh mắt đổ dồn vào Trịnh Đình Vũ và Ngọc Khuê.
"Lần đầu mày thấy sao? Tập dần sẽ quen thôi, có khi sau này anh em mình phải ăn cơm chó thường xuyên đấy." Lương Thế Quang chẳng biết từ bao giờ đã đi lên gần vị trí ngồi của Trịnh Đình Vũ, anh ta đập vào vai Trịnh Đình Nam đưa ra lời an ủi.
Quá nhiều ánh mắt đổ dồn vào mình khiến Ngọc Khuê giật mình nhận ra từ nãy giờ cô quá dễ dãi để yên cho Trịnh Đình Vũ ôm mình, hai người họ không khác gì cặp tình nhân trên xe. Ngọc Khuê xấu hổ đỏ mặt tía tai, vội đeo nhanh tai nghe rồi nhắm mắt giả vờ ngủ gạt hết mọi việc đang diễn ra sang một bên. Trịnh Đình Vũ nhận ra được vẻ mặt khó xử của Ngọc Khuê, dù việc cô vùng ra khỏi lòng khiến hắn có chút hụt hẫng nhưng hắn cũng hiểu và thông cảm cho tình cảnh của Ngọc Khuê nên không bắt ép cô nữa.
Lúc này Trịnh Đình Vũ nhìn một vòng những người đang chăm chua nhìn họ vẫn chưa rời đi, hắn ho nhẹ một tiếng. ngập ngừng nói: "Không có gì đặc biệt đâu, mọi người trở về vị trí của nình đi."
Ai cũng muốn hóng hớt thêm nhưng khi nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của Trịnh Đình Vũ thì tất cả đều im bặt trở lại vị trí của mình. Lúc mọi người ổn định lại chỗ ngồi, anh chàng hướng dẫn viên du lịch quay xuống nhìn Trịnh Đình Vũ, cười nói: "Anh trai không phải em nhiều chuyện đâu, em chỉ muốn nói hai anh chị rất đẹp đôi, không về với nhau thì hơi phí."
Câu tán thưởng của chàng trai hướng dẫn viên du lịch kia khiến cho Trịnh Đình Vũ vô cùng hài lòng, "Điều này tôi biết, cảm ơn ý tốt của cậu."
Cứ tưởng cuộc nói chuyện sẽ chấm dứt ở đó nhưng anh chàng hướng dẫn viên này hào hứng quá, tiếp tục chủ đề này:
"Nhưng em thấy hình như anh đang gặp khó khăn trong việc theo đuổi chị ấy. Nếu anh cần gì cứ hỏi em, đừng nghĩ em trẻ hơn anh mà không có kinh nghiệm. Em đã có một vợ và hai con rồi, với kinh nghiệm theo đuổi vợ em thì đủ khả năng để giúp anh đấy."
Trịnh Đình Vũ nhìn chàng trai trước mặt đánh giá một lượt, người này chắc tầm 28 tuổi nhưng những hành động và lời nói khiến cho người khác cho rằng cậu ấy chỉ tầm 24 tuổi. Làm hướng dẫn viên du lịch mặt cứ bí xị thì rất dễ khiến du khách mất hứng nên cậu ta mang trong mình vẻ nhanh nhẹn, năng động cũng là điều dễ hiểu. Nhưng mấy lời cậu ta nói Trịnh Đình Vũ cho rằng chỉ là những lời bắt chuyện xã giao thôi nên không để tâm lắm, cứ gật gù đồng ý cho qua chuyện.
Chiếc xe đi một đoạn đường nữa là đến Royal Hotel, khách sạn họ đã đặt từ trước. Bước xuống xe, cái lạnh của đêm đông Sa Pa khiến cho người người rét run cầm cập. Trịnh Đình Vũ lúc trưa mặc chiếc áo sweater và chiếc áo jacket khoác nhẹ bên ngoài nhưng đến tầm tối phải thay bằng chiếc áo phao. Ngọc Khuê dọn đồ của mình xung quanh chỗ ngồi, kéo cao khoá áo phao che kín cổ để tránh bị gió luồn vào.
Rời khỏi xe, họ lấy hành lí của mình ra rồi nhanh chóng đi vào sảnh nhận phòng khách sạn. Ngọc Khuê nghĩ chỉ cần nghỉ một đêm nên không cần thiết phải đặt phòng Tổng thống, chỉ đặt một phòng thường hai giường cho cô và Quỳnh Giang là được rồi, đương nhiên hai người vệ sĩ đi theo cũng đặt phòng thường ở cùng tầng với cô luôn. Nhưng phía Trịnh Đình Vũ lại khác, hắn ngơ ngác khi biết được Ngọc Khuê đặt phòng thường còn mình đặt phòng Tổng thống, thế là cách nhau mấy tầng liền đi đi lại lại không thuận tiện gì cả.
Lúc này hắn ngó sang phòng của Lương Thế Quang và Trịnh Đình Nam, cả hai người em này đều đặt phòng Tổng thống như hắn nên chẳng đổi được. Nghĩ thế nào chợt hắn nhận ra còn mấy người vệ sĩ của Lương Thế Quang nữa.
"Mấy cậu ra đây, cho tôi xem phòng của các cậu."
Trịnh Đình Vũ vẫy tay gọi hai người vệ sĩ kia lại gần, nhìn xem số phòng của họ. Thật may, phòng của hai người này là phòng thường và càng tốt hơn khi phòng này cùng dãy phòng với Ngọc Khuê. Trịnh Đình Vũ cầm lấy chìa khoá phòng của họ rồi đưa chìa khoa phòng Tổng thống cho hai người vệ sĩ.
"Đêm nay cho hai cậu phòng của tôi để tôi dùng phòng này cho."
Hai người vệ sĩ cầm chiếc thẻ khoá từ phòng Tổng thống trên tay mà ngơ ngác, khó hiểu. Họ vẫn chưa tiêu hoá nổi việc gì đang xảy ra. Đi theo Lương Thế Quang lâu năm đương nhiên sẽ có mấy lần đi công tác đi cùng Trịnh Đình Vũ, ai ai cũng biết Trịnh Đình Vũ mắc bệnh sạch sẽ và cầu toàn nên hắn không bao giờ chịu ngủ ở phòng nào ngoài phòng Tổng thống có dịch vụ tốt nhất. Nhớ có lần 10 giờ đêm đã muộn, đi công tác ở nước ngoài, họ tìm được khách sạn gần khu vực đó đã khó, họ lại hết phòng Tổng thống, Trịnh Đình Vũ vẫn không chịu xuống nước ở phòng thường, thế là cuối cùng đêm khuya phải đi tìm khách sạn khác và đến 12 rưỡi đêm mới tìm được nơi nghỉ ngơi.
Một con người như vậy thế mà hôm nay lại vì một cô gái, vứt bỏ phòng Tổng thống để ở phòng thường với mục đích dễ dàng tiếp cận cô gái đó tốt hơn. Thật là khó tin.
"Đừng quá bất ngờ. Đâu ai muốn làm người bình thường khi yêu."