Khi xe cứu thương đến bệnh viện đã có đội ngũ y tá đứng sẵn đó giúp mọi người đặt Ngọc Khuê vào băng ca cứu thương bệnh nhân đi vào trong bệnh viện. Chiếc xe đẩy nhanh nhất có thể, từng tiếng bước chân như thôi thúc, đánh mất sự tỉnh táo của người trong cuộc. Vì tiếng gọi của bác sĩ bên cạnh lay lay người cô để xác định tình hình bệnh nhân, Ngọc Khuê yếu ớt mở mắt.
Mùi bệnh viện xộc vào khoang mũi cô, xung quanh Ngọc Khuê lúc này là các y tá, bác sĩ nhanh chóng đẩy chiếc băng ca cô đang nằm, bệnh cạnh đó cô còn mơ màng nhìn thấy khuôn mặt đầy lo lắng của bố mẹ chồng. Họ đang nói gì đó, hình như đang động viên cô cố lên, hình như cô nghe thấy cả tiếng khóc của bà Trịnh. Lúc này Ngọc Khuê quá mệt mỏi, dưới bụng truyền đến một hồi đau kịch liệt. Cô chẳng còn sức để nói được nhiều nữa, cố bám lấy tay áo mẹ chồng, những chữ cuối cùng Ngọc Khuê nói ra là một cái tên thân thuộc vô cùng: "Đình Vũ...Đình Vũ..."
Sau đó cô được đội ngũ ý tá và bác sĩ đẩy vào phòng cấp cứu.
Bà Trịnh hướng mắt về phía chiếc băng ca đẩy Ngọc Khuê cho đến khi khuất bóng sau cánh cửa phòng cấp cứu. Bà quay lại nhìn chồng mình, đôi mắt đỏ sọng vì lo lắng.
"Tại sao lại như vậy chứ? Đang yên đang lành con né sao lại ngã được?"
Ông Trịnh là đàn ông trải qua nhiều sóng gió cuộc đời nên trong tình cảnh này không đánh mất bình tĩnh như vợ. Ông ôm vợ vào lòng, vỗ lưng an ủi rồi ra lệnh cho mấy vệ sĩ đi theo mình kiểm tra lại camera trong nhà một lượt để xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu. Tiếp xúc với đứa con dâu này một thời gian ông biết rõ nó không phải đứa cẩu thả nên không lí gì vô duyên vô cớ mà ngã dẫn đến tình huống như bây giờ.
"Còn nữa, mấy cậu báo Đình Vũ một tiếng đi."
Ông Trịnh nghiêm nghị sắp xếp một vài việc ổn thoả. Không lâu sau, y tá từ phòng cấp cứu chạy ra tiến về phía họ.
"Tình trạng thai phụ đang chuyển biến xấu, mời mọi người làm giấy tờ để chúng tôi đưa cô ấy vào phòng sinh luôn nếu không sẽ khó giữ được tính mạng của cả thai phụ và đứa bé."
Tình trạng cấp bách, ông bà Trịnh vội ra bàn đăng kí hoàn tất thủ tục nhập viện. Ban đầu dự sinh là tầm bốn ngày nữa nên gia đình đã hoàn tất thủ tục ở bệnh viện Đa khoa quốc tế nhưng vì sự việc bất ngờ này xảy đến nên ông bà Trịnh phải đưa đến bệnh viện Tâm Phúc gần khu nhà họ sống. Thủ tục nhanh chóng được hoàn thành, các chi phí cũng đã đóng đủ và Ngọc Khuê đã được đưa vào phòng sinh.
Khoảng tầm 7 rưỡi tối, Trịnh Đình Vũ đã có mặt tại bệnh viện. Sau khi hạ cạnh, hắn mở điện thoại nhận được tin nhắn báo tin Ngọc Khuê bị ngã đang ở viện cấp cứu khiến hắn chẳng còn tâm trí đâu mà nghỉ ngơi, trực tiếp bắt xe đi thẳng tới bệnh viện. Do vừa mới xử lí xong công việc ở bên Đức là Trịnh Đình Vũ lên máy bay về nước luôn nên bây giờ trên người hắn vẫn mang bộ suit sang trọng. Chỉ là nó có phần nhàu nhĩ cũng giống như tâm trạng rối bời của hắn trên suốt chặng đường đến bệnh viện vậy.
"Bố mẹ, cô ấy sao rồi?"
Trịnh Đình Vũ chạy về phía bố mẹ mình đang ngồi chờ trước phòng sinh. Hắn thấy rõ sự lo lắng bất an trên khuôn mặt mẹ mình, thấy được vẻ mệt mỏi trên gương mặt của bố. Thời gian lúc này đây thật đáng sợ, từng phút từng giây trôi qua đầy nặng nề, áp lực.
"Con bé phải vào phòng sinh sớm nếu không sẽ rất nguy hiểm đến tính mạng của hai mẹ con."
Ánh mắt Trịnh Đình Vũ hướng vêc phía cửa phòng sinh, hắn ngó đầu vào mong ngóng muốn nhìn thấy điều gì đó nhưng khi ngó vào, qua tấm kính hắn nhìn thấy Ngọc Khuê mệt mỏi trong từng hơi thở, nghe theo lời bác sĩ cố gắng hít thở đều để rặn được đứa trẻ ra. Mồ hôi ướt đẫm cả hai bên tóc mai cô, khuôn mặt nhăn nhó khó chịu nhưng vẫn cố gắng từng giây từng phút rặn đẻ.
Nhìn thấy vợ mình như vậy, trái tim Trịnh Đình Vũ quặn thắt. Cô trong căn phòng kia đau đớn như thế vậy mà hắn làm chồng đứng ở ngoài này chẳng giúp được gì. Hắn ngồi thụp xuống ghế, hai khuỷu tay đặt bên đầu gối, hai bàn tay vò đầu liên tục khiến cho tóc hắn rối tung rối mù lên. Mặt gục xuống dưới đầy mệt mỏi, bất lực. Nếu ai đó chạm vào tay Trịnh Đình Vũ lúc này sẽ biết, lòng bàn tay hắn đổ rất nhiều mồ hôi.
Chợt cửa phòng sinh bật mở, Trịnh Đình Vũ vừa mong chờ vừa lo lắng tiến đến chỗ y tá bước ra. Hắn chưa kịp nói câu nào, y tá đã nói luôn:
"Phiền gia đình làm thủ tục chuyển sang sinh mổ. Sản phụ bị kiệt sức do quá trình chuyển dạ xảy ra trong một thời gian quá dài."
Chẳng còn thời gian hỏi han suy nghĩ gì thêm, Trịnh Đình Vũ nhanh chóng hoàn thiện giấy tờ, kí xác nhận chuyển vợ sang sinh mổ. Chữ kí dứt khoát trên các bản hợp đồng tiền tỉ giờ kí vào tờ giấy xác nhận mà hắn cảm thấy run run.
Chiếc xe đẩy Ngọc Khuê vào phòng sinh mổ.
Lại một lần nữa thần thời gian văng lưỡi hái của mình khiêu chiến với dây thần kinh của Trịnh Đình Vũ. Hắn chẳng ngồi nổi nữa, đi đi lại lại liên tục không biết mệt. Liên tục suốt hai giờ đồng hồ cứ đứng dán sát vào cửa phòng mổ để xem mọi chuyện bên trong. Chưa bao giờ Trịnh Đình Vũ thành tâm cầu mong ông trời như vậy, mong cho mẹ con Ngọc Khuê bình an bước ra khỏi phòng sinh, đừng ai xảy ra bất kì mệnh hề gì cả vì họ đều là nguồn sống, là sinh mạng của Trịnh Đình Vũ.
Không chỉ mỗi Trịnh Đình Vũ lo lắng mà ông bà Trịnh cũng đứng ngồi không yên. Nhìn thấy con dâu đẩy từ phòng sinh thường sang sinh mổ, nhìn thấy con trai mệt mỏi, bất an từng giờ từng phút mà hai ông bà thấy thương thay. Họ lo lắng nhưng cũng chỉ thể yên lặng ngồi đợi được thôi, không thể khuyên can hay giúp đỡ được gì.