Chương 17: Đêm du͙© vọиɠ của thiếu niên

Thuận theo hơi thở dài chậm rãi của Cố Phán, thần kinh căng thẳng của Cố Thành Giác cũng thả lỏng dần, bắt đầu hưởng thụ tất cả sự yên tĩnh này, hô hấp của hai người có xu hướng đồng bộ, mà động tác trên tay cậu cũng dần dần trở nên tự nhiên mà nhẹ nhàng.

Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng Cố Phán xoay người, Cố Thành Giác chỉ cảm thấy trong đầu "Ong" một tiếng, quên mất động tác đang làm, cả người cứng đờ không dám nhúc nhích.

Giữa hai tấm rèm cửa sổ bị vén lên một khe hở, gió đêm thổi vào phòng, lắc lư một vòng rồi lặng lẽ tiêu tán.

Ngay sau đó, cơ thể mềm mại của Cố Phán nhích lại gần, bộ ngực nhô lên dán vào cánh tay Cố Thành Giác, một cánh tay cũng đặt lên bụng thiếu niên, cả người cuộn tròn ở bên cạnh em trai.

Đầu óc nóng lên, Cố Thành Giác vứt việc xác nhận Cố Phán có đang ngủ say hay không ra sau đầu, trực tiếp nghiêng người ôm lấy Cố Phán, hưởng thụ con người thơm mát trong lòng, gậy thịt càng trướng lên phát đau..

Cố Thành Giác nghiêng người, cẩn thận hôn lên trán Cố Phán, xúc cảm da thịt mịn màng như lòng trắng trứng khiến trái tim thiếu niên sắp tan chảy, hô hấp loạn cả lên.

Tay Cố Phán vốn đặt ở bụng Cố Thành Giác bõng nhiên trượt xuống, Cố Thành Giác kéo tay chị gái, cảm giác mỗi một tấc thịt trên người của mình đều bởi vì khẩn trương cùng kí©h thí©ɧ mà khẽ run rẩy.

Cậu cẩn thận cởϊ qυầи ngủ của mình ra, điều khiển tay Cố Phán cầm lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, cảm giác truyền tới từ bàn tay của thiếu nữ so với lúc mình tự làm hoàn toàn khác nhau, bàn tay mềm mại như hành lang chặt chẽ, nhiệt độ từ lòng bàn tay nhanh chóng đốt lên dục hỏa trong người cậu.

Không khí mập mờ như sắp đông cứng lại, ánh mắt Cố Thành Giác nhìn chị gái gần trong gang tấc, động tác trên tay không tự chủ được mà nhanh hơn.

Du͙© vọиɠ nguyên thủy của cơ thể thúc đẩy hô hấp của Cố Thành Giác trở nên dồn dập, nhưng lý trí còn sót lại lại hạn chế tần suất hô hấp của cậu, cậu giống như một người chết đuối, giãy giụa cố gắng vất vả lắm mới có thể thở được một hơi, rồi lại nhanh chóng bị kéo trở lại trong nước, l*иg ngực đã sớm không chịu nổi gánh nặng, điên cuồng nhảy lên, đánh vào trái tim thiếu niên.

Thiếu niên muốn nhanh chóng giải phóng, thoát khỏi vòng luẩn quẩn quỷ dị này, nhưng cũng hy vọng thời gian có thể vĩnh viễn dừng ở giờ khắc này, để cho chị gái ngủ say trong lòng cậu.

Nếu bây giờ Cố Phán mở mắt ra, cô sẽ nhìn thấy Cố Thành Giác nghẹn tới hai mắt đỏ lên, bởi vì dùng sức quá mức mà gân xanh trên cánh tay thiếu niên cũng nổi lên dày đặc.

Trán Cố Thành Giác đã đọng lại một tầng mồ hôi, dưỡng khí mà khoang mũi đưa lên đại não bây giờ đối với cậu mà nói là không đủ, dưới tình huống cơ quan sinh dục không ngừng bị kí©h thí©ɧ, cậu chỉ có thể chuyển sang hít thở bằng miệng.

Nhiệt độ trong lòng bàn tay của Cố Phán dần dần tăng cao do ma sát nhanh, thiếu niên cảm giác như dươиɠ ѵậŧ của mình đã thực sự tiến vào tiểu huyệt của chị gái, bị thịt non chật hẹp mà nóng bỏng bao bọc.

Đầu óc trống rỗng, đầu dươиɠ ѵậŧ khẽ run lên, Cố Thành Giác càng gắt gao nắm lấy tay Cố Phán tiến hành chạy nước rút, cơ thể không còn tiếp nhận được bất kỳ mệnh lệnh nào từ đại não, cả căn phòng tràn ngập tiếng thở dốc không kiềm chế được của thiếu niên.

Trong nháy mắt, từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra, cơ thể Cố Thành Giác căng thẳng đến cực hạn, cậu dùng hết sức lực mới có thể khống chế không để mình phát ra âm thanh.

Sau khi bắn ra toàn bộ, cơ thể Cố Thành Giác mới dần dần thả lỏng, hô hấp cũng vững vàng, cậu buông lỏng tay Cố Phán ra, trong lòng cảm thấy hỗn độn.

Cố Thành Giác ném tấm chăn mỏng của Cố Phán xuống đất, sau đó đắp chăn của mình lên người cô.

Không khí tràn ngập mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia như đang tố cáo rằng ban nãy cậu đã làm chuyện quá đáng thế nào, Cố Thành Giác có chút phiền não thở ra một hơi, lại cụp mắt nhìn Cố Phán không có dấu hiện tỉnh lại, muốn vươn tay ôm lấy chị gái lần nữa, nhưng vẫn kiềm chế được suy nghĩ này mà nhắm mắt lại.