Phủ Võ an công, bóng râm cây hòe trong đình viện nơi thế tử cư ngụ trải khắp nơi, những nhành hoa tử đằng đan xen dày đặc trên hành lang tạo nên những mảng sáng tối loang lổ, như thể hoa văn tinh xảo trên gấm.
Mười mấy hạ nhân cầm gậy chứa keo dính trong tay, đang bắt những con ve giữa chạc cây hòe —— Triệu thế tử thích thanh tịnh, ghét nhất tiếng ve mùa thu kêu to, nếu không bắt sạch, không tránh khỏi lại có thêm mấy cái lưng sẽ bị xé nát da thịt.
Triệu thế tử đang vẽ tranh trong thư phòng, tất nhiên là vẫn vẽ ý trung nhân.
Nhiều năm trôi qua, trên vách tường lại thêm mấy tác phẩm chất lượng.
Gần đây tâm tình của hắn không tồi, hơn nửa tháng nay không có thi thể cuốn chiếu nửa đêm bị nâng ra ngoài từ tiểu môn, chuyện này ở phủ Võ An công cũng coi như khá hiếm lạ.
Lúc Tề Vương vừa đến kinh hắn có chút bất an, nhưng mấy tháng qua đi, cũng không thấy Hoàn Huyên có hành động gì, vẫn như thường lệ thượng triều bãi triều, thỉnh thoảng đến binh doanh cùng
Trung Thư Môn Hạ* nghị sự, không khác mấy so với trước khi rời kinh, thậm chí hắn ta cũng không đến xem nơi xảy ra chuyện, cũng không tìm Kinh Triệu Phủ và Hình bộ điều tra án. Dù nhìn thế nào, cái chết của ngoại trạch phụ kia đều tựa hồ không mấy ảnh hưởng đến hắn ta.
(Ji:
*Một cơ quan hành chính triều Đường)
Nếu nói có nơi nào khả nghi, thì chính là chuyện hắn không trở về vương phủ, vẫn ở Thường An phường.
Có điều Triệu Thanh Huy cảm thấy đây chỉ là hắn
thần hồn nát thần tính, ở gần Vương phủ ồn ào ầm ĩ, loại tính cách quái gở như Hoàn Huyên, thích sống biệt lập cũng không hiếm lạ.
Nhớ tới ngoại trạch phụ kia, Triệu Thanh Huy có chút tiếc nuối, làm khó hắn còn giúp nàng tỉ mỉ sắp xếp nhiều kịch bản như vậy, không ngờ nàng ta nhẹ nhàng chết đi, thật sự quá lời cho nàng ta rồi.
Triệu Thanh Huy đang suy nghĩ, chợt nghe có hạ nhân nói ngoài mành: "Khởi bẩm tiểu lang quân, có người đưa thư hàm đến cửa..."
Triệu Thanh Huy gác bút, nhíu mày: "Tiến vào."
"Là người nào đưa tới?" Triệu Thanh Huy hỏi.
Hầu cận kia ấp úng nói: "Hồi bẩm tiểu lang quân, là một đứa trẻ thanh y mặt tròn, trông trang phục cũng không biết là nhà nào, chỉ nói thế tử nhìn liền biết, vừa đặt thư hàm xuống liền chạy mất."
Sắc mặt Triệu Thanh Huy trầm xuống: "Thứ không rõ lai lịch, ngươi dám đưa đến thư phòng ta sao?"
Nói rồi muốn đi lấy cây trượng gắn gai sắt trên thân kia.
Hầu cận kia sợ tới mức mặt vàng như giấy, nói gấp gáp không ngừng: "Tiểu lang quân tha mạng, nô tài thấy mộc hàm kia quý trọng, sợ là chuyện quan trọng gì, không dám không báo..."
Vừa nói vừa nâng cái hộp làm từ gỗ hắc đàn qua đỉnh đầu.
Triệu Thanh Huy thấy bên góc mộc hàm khắc cành hoa hải đường, cánh hoa được khảm trai, cành hoa được khảm bằng chỉ bạc, cực kỳ tú nhã tinh xảo, cũng khó trách đám cẩu nô tài đó không dám trực tiếp vứt đi.
"Đặt xuống đi." Hắn nói.
Hầu cận thận trọng đặt mộc hàm lên bàn.
Nhưng Triệu Thanh Huy lại tóm lấy cây trượng, quất hai cái thật mạnh lên cánh tay hắn, lúc này mới lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài!"
Tên hầu cận đắc lực nhất của hắn bởi vì biết quá nhiều chuyện nên không thể không chết, còn lại hai tên cẩu nô tài đều là phế vật, Triệu Thanh Huy mỗi lần nhìn bọn chúng không vừa mắt, muốn đánh một trận cho hả giận.
Hạ nhân trong phủ Võ An công động một chút là bị bắt lỗi, sớm đã quen rồi.
Trong mắt hầu cận kia hiện lên hận ý, che đi cánh tay đang chảy máu nói một tiếng "Vâng", lập tức cúi đầu lui ra ngoài.
Đợi người đi rồi, Triệu Thanh Huy mới gảy lớp sáp niêm phong, mở thư hàm ra, trong đó chỉ có một tờ giấy thư mỏng.
Bàn tay hắn run rẩy lấy giấy thư ra, máu huyết toàn thân đều tựa như muốn sôi trào, động tác vô cùng nhẹ nhàng, biểu tình gần như thành kính, như thể đó chính là ý chỉ từ Thiên Đình.
Trên giấy chỉ có vài chữ ít ỏi: "Mười lăm tháng tám giờ Tỵ một khắc, thường viện ở chùa Liên Hoa, có chuyện quan trọng cần thương lượng.".
TruyenHDCuối thư không có
lạc khoản*, chỉ vẽ một nhành hoa hải đường.
(Ji:
*Nơi đề tên, đề chữ)
Triệu Thanh Huy vô cùng quen thuộc với nét vẽ và thư tích của Nguyễn Nguyệt Vi —— các bức vẽ, bản thảo thơ chữ viết tay từ khuê phòng Thái tử phi hầu như đều bị Triệu thế tử thu thập hết.
Hoa hải đường này, chữ viết này, không thể nghi ngờ đều là bút tích của Nguyễn Nguyệt Vi.
Triệu Thanh Huy nhớ lại, cách đây một thời gian, trong phủ nhận được thϊếp mời từ phủ Đại công chúa, mời mẫu thân và hắn đến biệt viện trên núi Chung Nam của Thanh Hà công chúa dự tiệc trung thu.
Hắn vốn dĩ không muốn dự tiệc —— yến tiệc này nam nữ phân tịch, nam ở ngoại viện, nữ ở nội viện, hơn phân nửa không thể gặp được Nguyễn Nguyệt Vi, hơn nữa tiệc tổ chức tại núi Chung Nam, không tránh khỏi có chút mệt nhọc, sau khi vào thu bệnh cũ của hắn tái phát, khoảng thời gian này đang uống thuốc điều trị.
Nhưng nhận được mật tin này, tất nhiên hắn sẽ thay đổi chủ ý, chùa Liên Hoa kia đúng là ở nửa đường từ kinh thành đến biệt viện tại vùng núi phía Nam của Đại công chúa, đoàn người của Thái tử phi tạm nghỉ chân ở nửa đường là chuyện thuận lý thành chương.
Nguyễn Nguyệt Vi chưa đưa thư từ cho hắn, càng đừng nói đến hẹn gặp nhau, nhưng Triệu Thanh Huy chẳng chút hoài nghi phong thư này là thật hay giả. Một là hắn tự tin sẽ không nhận lầm bút tích của biểu tỷ, hai là hiện nay bọn họ có bí mật chung, biểu tỷ gấp gáp hẹn gặp nhau, hơn phân nửa là vì chuyện lần trước thiêu chết tiện phụ kia.
Nhưng ngay cả như thế, hắn cũng đã
thụ sủng nhược kinh, vốn dĩ biểu tỷ tựa như ánh trăng mây hoa xa xôi nơi chân trời không thể với tới, hắn nằm mơ cũng không dám vọng tưởng lọt vào mắt xanh của biểu tỷ. Nhưng bọn họ có một bí mật chung, bí mật này giống như sợi chỉ tơ hồng, quấn chặt bọn họ vào nhau, chỉ cần bí mật này còn tồn tại, bọn họ vĩnh viễn sẽ không rời xa nhau.
Triệu Thanh Huy cẩn thận cất giấy thư vào trong mộc hàm, rút chiếc khăn lụa từ trong tay áo, lau sạch dấu tay của đám cẩu nô tài trên mộc hàm thật kỹ càng, sau đó nhẹ nhàng đặt mộc hàm ở bên gối, trái tim như được ngâm trong hũ mật, chỉ ngóng trông ngày mười lăm tháng tám đến mau một chút.
- --