Chương 29: Tô Nguyên Cửu của mày

Bảo là nói chuyện, nhưng thực chất cũng không nói gì nhiều.

Hứa Dục đi hai bước đã đến cửa thang máy, thang máy đang ở lầu bốn, rất mau sẽ chạy xuống đây.

"Tín hiệu trong thang máy không được tốt lắm." Hứa Dục nói với Tô Nguyên Cửu.

Tô Nguyên Cửu đáp một tiếng: "Không sao."

Thật ra tín hiệu có tốt hay không cũng không quan trọng, bên Tô Nguyên Cửu rất yên tĩnh, mà Hứa Dục bên này cũng vậy.

Cậu ngẩng đầu nhìn con số đang không ngừng tăng lên, có loại cảm giác thang máy hôm nay chạy thật chậm.

"Ting" một tiếng, trong giây phút Hứa Dục bước chân ra, bèn nói với điện thoại: "Ra khỏi thang máy rồi."

Tô Nguyên Cửu: "Ừm."

Sau đó.

Hứa Dục: "Mở cửa."

Tô Nguyên Cửu: "Ừm."

Hứa Dục: "Đang thay dép."

Tô Nguyên Cửu: "Ừm."

Hứa Dục: "Đến phòng khách, anh đi tới đâu rồi?"

Tô Nguyên Cửu nói: "Cậu nghe một chút nhé."

Hứa Dục dừng bước, nghe thấy tiếng meo meo truyền tới từ loa điện thoại.

Hứa Dục: "Anh lại đυ.ng phải nó à?"

Tô Nguyên Cửu: "Ừ, nó đang cọ tay tôi này."

Hứa Dục hắng giọng: "Cái tên nhân loại này, tại sao hôm nay lại không mang thức ăn đến cho ta?"

Tô Nguyên Cửu cười khẽ: "Chạy mất rồi."

Hứa Dục: "Nó không để ý tới anh nữa."

Ở đầu bên kia, Tô Nguyên Cửu không phát ra âm thanh nào, Hứa Dục thì nằm lên sô pha. Trong đầu cậu tính toán lộ trình, giống như thật sự đang đi cùng Tô Nguyên Cửu vậy.

Anh ấy đến chỗ nào rồi nhỉ?

Bây giờ anh ấy đã đi đến đâu rồi?

Chờ đến khi Hứa Dục sắp tính đến bên dưới tòa nhà mà Tô Nguyên Cửu ở, đối phương đột nhiên mở miệng nói: "Đang ở dưới lầu rồi."

Hứa Dục mím môi cười: "Vâng."

Tô Nguyên Cửu hỏi: "Lát nữa bạn nhỏ sẽ làm gì?"

Hứa Dục thay đổi tư thế, lật người lại, nằm bò ra sô pha: "Tập thể hình."

Tô Nguyên Cửu: "Tập thể hình còn có thể gọi điện thoại không?"

Hứa Dục sờ góc gối ôm, nghiêm túc suy nghĩ một lát, sau đó mới trả lời: "Không thể."

Tô Nguyên Cửu hỏi: "Vì sao?"

Đầu bên kia truyền đến một tiếng "ting", Hứa Dục gác cằm lên gối ôm, im lặng một lúc mới nói: "Lúc tập thể hình sẽ thở dốc."

Dứt lời, cậu lập tức mím môi, chăm chú lắng nghe động tĩnh phía bên kia.

Nhưng đầu bên kia mãi vẫn không phát ra âm thanh nào, Hứa Dục giơ điện thoại ra trước mắt, thấy số giây bên trên vẫn đang chạy, lại áp về bên tai.

"Tô Nguyên Cửu?"

"Hả," Vài giây sau Tô Nguyên Cửu mới đáp: "Vừa rồi không có tín hiệu, cậu nói gì thế?"

Hứa Dục cúi đầu: "Không có gì."

Tô Nguyên Cửu lại hỏi một lần: "Tại sao tập thể hình lại không thể gọi điện thoại?"

Hứa Dục nói: "Không tiện cầm di động."

Tô Nguyên Cửu ừ một tiếng, cũng không cưỡng cầu: "Tôi đến nhà rồi, cảm ơn cậu đã 'tiễn' tôi về nhà."

Hứa Dục dùng móng tay móc lớp vải dệt trên gối ôm: "Không cần cảm ơn đâu."

Tô Nguyên Cửu: "Vậy cậu đi tập thể hình đi, cúp máy nhé."

Hứa Dục: "Vâng, bye bye."

Tô Nguyên Cửu: "Bye bye."

Sau khi cúp máy, Hứa Dục vùi đầu trong gối ôm, chờ đến khi cảm thấy khó thở, cậu mới ngẩng đầu lên.

Mái tóc vốn không được kẹp chắc lại rối tung lên, tóc xõa ra, lả tả rơi trên trán Hứa Dục.

Cậu ngửa đầu, ngẩn người mất vài giây mới ngồi dậy, kẹp tóc lại lần nữa.

Hứa Dục không đi tập thể hình ngay, mà đi tới phòng luyện thanh ở tầng hai, bây giờ trong đầu cậu có một đống giai điệu, phải ghi chép lại ngay mới được.

Trong nhóm chat của studio hôm nay vô cùng náo nhiệt, cậu đăng nhập tài khoản chính của mình, phát hiện nhân viên đã giúp mình đăng bài PR bài hát mới, còn có bài đăng được ghim đầu trang của JSS nữa.

Trong nhóm nói khi bài hát mới của Hứa Dục vừa được phát hành đã lên hot search một lúc, nhưng lúc Hứa Dục xem hot search thì đã không còn nữa, cậu không được chứng kiến khoảnh khắc ấy rồi.

Buổi tối nằm trên giường, Hứa Dục nhấn vào trang web KAYOU, cậu bấm theo dõi Giới Nam trước, sau đó mới ấn vào video mới nhất của đối phương.

Đúng là chàng trai cậu gặp ban sáng, ngay cả cách nói chuyện cũng y xì đúc.

Video chạy được vài giây, phần bình luận chạy ngang màn hình đột nhiên nhắc tới Tô Nguyên Cửu, hỏi Giới Nam sau này có quay Tô Nguyên Cửu không?

Chỉ có một cái bình luận, rất mau đã lướt qua trên màn hình.

Hứa Dục thoát ra, lại nhấn vào KAPO.

Nhấp vào hình kính lúp để tìm kiếm, thay vì gõ chữ, cậu chỉ cần ấn vào cụm từ đầu tiên được tìm kiếm gần đây là được.

Giao diện thay đổi.

Kết quả hiển thị.

0.

Hứa Dục xóa sạch lịch sử tìm kiếm. Xong xuôi thì mở KAYOU ra, xem tiếp chương trình âm nhạc mấy hôm trước mà mình chưa xem xong.

Xem một hồi, suy nghĩ của cậu dần trở nên miên man.

Đầu tiên, Hứa Dục tháo kẹp tóc trên đầu xuống, nhìn một hồi lâu không rõ là nhìn cái gì.

Hình như lâu lắm rồi không mơ thấy Tô Nguyên Cửu thì phải.

Thực ra cộng lại cũng chỉ có hai lần mà thôi.

À, cậu không có ý muốn mơ thấy hắn đâu...

Chỉ là...

Nếu cố tình nghĩ đến như vậy, chắc chắc cậu sẽ không nằm mơ.

Giấc mơ của cậu đều là những việc hoặc người được nhắc đến một cách ngẫu nhiên.

Hứa Dục lại kẹp tóc lên, cúi đầu phát hiện chương trình đã chiếu được một đoạn dài.

Cậu kéo thanh tiến trình lùi lại, song chỉ nhìn thêm hai giây, rồi dứt khoát thoát ra ngoài.

Ngủ thôi.

Ngày hôm sau, đồng hồ sinh học khiến Hứa Dục phải thức dậy trước khi đồng hồ báo thức vang lên, cậu nhìn đồng hồ rồi đi vào nhà tắm.

Khi Hứa Dục bước ra khỏi phòng tắm, đúng lúc chuông cửa gắn ở phòng ngủ vang lên, cậu nhấn mở cửa, đi xuống tầng rồi đứng chờ trước nhà.

Không đến nửa phút, có người đi tới từ hành lang bên kia.

"Chào buổi sáng, cậu Hứa." Là Lại Minh.

Hứa Dục nở nụ cười: "Chào buổi sáng."

Lại Minh mang bữa sáng qua đây, Hứa Dục nhận lấy rồi nói cảm ơn, Lại Minh hoàn thành công việc cũng chào tạm biệt cậu.

Studio thông báo buổi sáng sẽ có một cuộc họp, Hứa Dục không lề mề, ăn xong bữa sáng lập tức thay quần áo xuống lầu.

Bản thân cậu cũng có một chiếc xe, nhưng rất hiếm khi lái, xe đỗ trong gara có khi còn mọc rêu rồi ấy chứ.

Bởi vì rất ít khi lái xe cho nên kỹ thuật lái xe của Hứa Dục không được tốt lắm, Trịnh Học từng ngồi xe của cậu, đi được nửa đường thì cậu chàng không chịu nổi nữa, bảo Hứa Dục tấp vào lề, để mình lái xe cho.

Hứa Dục cũng muốn lái xe cho đàng hoàng tử tế, chẳng qua vẫn luôn không có cơ hội thích hợp, cũng không có thời gian. Ghế phụ lái của cậu cần có một người. Vả lại mấy năm nay ngồi xe của người khác quen rồi, cũng không có gì bất tiện nên ý định này càng bị gác lại.

Vừa xuống lầu, cậu lập tức lấy điện thoại ra, đang chuẩn bị gọi xe thì có tiếng ô tô đột ngột vang lên ở phía sau.

Hứa Dục lùi lại một chút, nhường đường cho xe đi, song chiếc ô tô kia vẫn đi theo sau cậu.

Hứa Dục lại lùi vào lề đường, sát đến mức không thể lùi được nữa, chiếc xe vẫn không vượt qua cậu.

Lúc bấy giờ Hứa Dục mới quay đầu lại, sau đó cậu nhìn thấy một biển số xe vô cùng quen thuộc.

Đèn xe chớp nháy hai cái, dừng lại bên người Hứa Dục.

"Tô tiên sinh." Hứa Dục gọi một tiếng.

Tô Nguyên Cửu ngồi trong xe hỏi: "Đi đâu vậy?"

Hứa Dục: "Studio."

Tô Nguyên Cửu nói: "Lên xe đi."

Tô Nguyên Cửu mở cửa xe từ bên trong, Hứa Dục bèn đi lên.

Hứa Dục chào hỏi: "Chào buổi sáng, Tô tiên sinh."

Giọng điệu Tô Nguyên Cửu có hơi bất đắc dĩ: "Chào buổi sáng."

Tô Nguyên Cửu lại nói với lão Triệu: "Đi quảng trường Thủy Vân trước."

Trong xe có bốn người, ngoài Tô Nguyên Cửu và lão Triệu, còn có Lại Minh đang ngồi ở ghế phụ.

Sau khi xe khởi động, Lại Minh quay đầu nở nụ cười với Hứa Dục, xem như chào hỏi.

Tô Nguyên Cửu hỏi: "Đồ ăn sáng cậu có ăn quen không?"

Hứa Dục gật đầu: "Có quen."

Trả lời xong, Hứa Dục thầm nghĩ, đã mang qua nhiều ngày như vậy mà bây giờ mới hỏi.

Mà một giây sau, Tô Nguyên Cửu nói: "Đưa qua nhiều ngày như vậy mà bây giờ tôi mới hỏi nhỉ?"

Hứa Dục bỗng nhiên cười rộ lên, nhưng cũng không cười quá lâu, chưa đến một giây đã ngừng lại, sau đó lễ phép nói: "Cảm ơn anh."

Tô Nguyên Cửu khẽ than thở: "Sao mới qua một đêm mà lại khách sáo thế rồi?"

Hứa Dục nhìn thấy Lại Minh ngồi ở ghế phụ hơi cử động, rõ ràng muốn quay lại nhìn, nhưng cũng không quay đầu lại.

Hứa Dục nói: "Không có mà, khách sáo gì chứ."

Tô Nguyên Cửu: "Đêm qua còn gọi hẳn tên tôi, sao bây giờ lại gọi là Tô tiên sinh rồi?"

Lại Minh quay đầu đi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Hứa Dục không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào, chỉ có thể mơ hồ đáp một tiếng, sau đó thực mất tự nhiên mà sờ lên lông mày.

May mà Tô Nguyên Cửu không tiếp tục hỏi nữa.

Xe lái ra khỏi tiểu khu, không có ai nói chuyện, trong xe yên tĩnh cực kỳ.

Hứa Dục không biết nên làm gì, chỉ đành lấy điện thoại ra, nhàm chán vuốt màn hình.

Một lúc sau, Tô Nguyên Cửu đột nhiên lên tiếng: "Lại Minh, bật nhạc đi."

Lại Minh đáp "vâng", đóng cửa sổ xe lại rồi bật nhạc lên.

Khúc nhạc dạo quen thuộc, đúng là bài hát mới được phát hành ngày hôm qua kia.

Còn chưa vào phần lời chính, Tô Nguyên Cửu đã hỏi Hứa Dục: "Nghe nhạc của mình trước mặt nhiều người như vậy, cậu có thấy ngại không?"

Hứa Dục ngẫm nghĩ: "Bình thường."

Tô Nguyên Cửu ừ một tiếng: "Vậy là ngại rồi," dứt lời lại nói với người ngồi trước: "Mở lớn chút."

Hứa Dục gần như bị Tô Nguyên Cửu chọc cười.

"Bình thường" chỉ là một câu cậu buột miệng thốt lên mà thôi, thực ra cậu chẳng ngại tý nào, làm âm nhạc mà lại xấu hổ vì loại chuyện này, sau này sao có thể phát triển trong giới được đây.

Thậm chí Hứa Dục còn cảm thấy, Tô Nguyên Cửu đang trả thù mình bởi vì cậu đã khách sáo gọi hắn là Tô tiên sinh.

Nếu thật sự là vậy, thì đúng là...

Tô Nguyên Cửu đúng là so đo từng tý một mà.

Giọng hát của Hứa Dục vang lên từ mọi ngóc ngách trong xe, hát xong đoạn đầu tiên, Lại Minh ngồi phía trước quay đầu lại.

Lại Minh: "Cậu Hứa hát hay quá."

Lão Triệu cũng phụ họa: "Đúng vậy, tôi đã nghe nhiều lần lắm rồi," nói xong dường như nhớ tới điều gì, giọng điệu bỗng trở nên cao vυ"t: "Hôm qua tôi cho con gái nghe bài hát này, con bé còn hỏi sao ba lại biết Hứa Dục, tôi mới nói là bởi vì..."

"Cậu Hứa hiện giờ rất nổi tiếng."

Dường như sợ lão Triệu nói tiếp, Lại Minh lập tức xen ngang, cũng nói: "Cháu gái tôi cũng biết cậu nữa đó."

Lão Triệu gật đầu: "Đúng vậy, con gái tôi nói nó có rất nhiều bạn học đều đang nghe bài hát của cậu Hứa."

Hứa Dục cười nói: "Cảm ơn mọi người."

Studio cách tiểu khu không xa, buổi sáng cũng không tắc đường, chỉ tốn khoảng mười phút là đến được quảng trường Thủy Vân.

Trước khi dừng xe, Tô Nguyên Cửu hỏi cậu: "Buổi tối cậu đi xem concert của Trương Lương Lương đúng không?"

Hứa Dục gật đầu: "Vâng."

Tô Nguyên Cửu nói: "Cậu và bạn mình nhớ cẩn thận một chút."

Hứa Dục gật đầu: "Vâng."

Nói cảm ơn với ba người trên xe xong, Hứa Dục mới đi xuống, sau đó nhìn xe Tô Nguyên Cửu lăn bánh rời đi.

Chờ xe chạy lên đường lớn, Hứa Dục mới xoay người đi, vừa quay lại cậu đã nhìn thấy chị Vân đang đứng cách đó vài mét.

Chị Vân vẫy tay chào hỏi cậu, chờ hai người tới gần, cô nàng nhìn về phía ô tô vừa rời đi, nói: "Hôm nay gọi xe xịn ghê ta."

Hứa Dục ngừng một chút, đáp bừa: "Hôm qua quán bar phát lương ạ."

Lúc bây giờ chị Vân còn không phản ứng lại, chờ đi được hai bước mới phát giác ra, nở nụ cười: "Cái gì cơ?"

Cười xong, chị Vân liếc mắt nhìn về phía chiếc xe đã đi xa, chép chép miệng: "Hình như chị nhìn thấy chiếc xe này ở đâu rồi thì phải, trông quen quá đi mất."

Hứa Dục gãi lông mày, không đầu không đuôi nói: "Không phải chị có họ hàng đang làm tài xế sao?"

Chị Vân "ồ" một tiếng: "Là chú họ chị, nhưng hình như không phải chiếc xe này, không cao cấp như vậy."

Hứa Dục: "Thế ạ."

Hai người cùng nhau lên lầu, bởi vì mấy ngày nay lượng công việc của Hứa Dục đột nhiên tăng lên, khiến cho cuộc họp buổi sáng kéo dài rất lâu, mãi cho đến giờ cơm trưa mới kết thúc.

Mọi người vừa rời khỏi phòng họp, thì đồ ăn chị Vân đặt cũng tới.

Khi chia bát đũa, chị Vân hỏi Hứa Dục: "Em lấy thêm một đôi đũa cho ai thế?"

"Cho tôi đó."

Không chờ Hứa Dục trả lời, Trịnh Học đột nhiên xuất hiện ở ngoài cửa.

Buổi tối cùng nhau đi xem concert, cho nên buổi trưa Trịnh Học tới tìm Hứa Dục luôn, tiện thể đến thăm studio của cậu.

Cậu ta mở cửa bước vào, nhìn thấy một bàn năm, sáu người, không khỏi cảm thán nói: "Tuyển nhiều người vậy à?"

Hứa Dục ừ một tiếng, vẫy cậu ta lại đưa cho một đôi đũa.

Trịnh Học tách đũa ra, nhưng không ngồi xuống, nói: "Xin tự giới thiệu một chút, tôi là bạn của Hứa Dục, mọi người có thể không biết tôi, nhưng chắc chắn là biết cái Weibo tôi đăng."

Có người phối hợp với Trịnh Học, hỏi: "Weibo gì thế?"

Trịnh Học nói: "Tôi chính là ông chủ của cái quán bar kia."

Mọi người cùng nhau hô lên: "Ồ! Hoá ra là cậu à!"

Hứa Dục nở nụ cười, mọi người cũng nở nụ cười, Hứa Dục kéo Trịnh Học ngồi xuống ghế: "Đừng làm chậm trễ mọi người ăn cơm nữa, họ còn phải làm việc đó."

Ăn uống một hồi, đột nhiên có người nói: "Weibo chính thức của JSS đăng video quảng cáo lên rồi."

Mọi người nghe xong thì nhao nhao lấy điện thoại ra.

Trịnh Học cũng móc điện thoại ra, nhún vai với Hứa Dục: "Này không phải tao làm cậm trễ mọi người ăn cơm, mà là Tô Nguyên Cửu của mày đó."

Lời này của Trịnh Học rõ ràng rất nhỏ, nhưng vừa nói xong, mọi người đang sôi nổi lấy điện thoại ra, đều ngẩng đầu lên ngay tắp lự.

Giống như đã bàn bạc trước với nhau, mọi người ăn ý nhìn về phía Trịnh Học, sau đó lại nom Hứa Dục, vẻ mặt giống hệt nhau.

Bên dưới gầm bàn, Hứa Dục đá Trịnh Học một phát.