Tư Khải Ngôn đứng dưới trời mưa tầm tã, để nước mưa dội thẳng xuống khuôn mặt đỏ ửng vì rượu của hắn. Từ nay ranh giới của hai chúng ta, là yêu nhưng không thể nào bước qua... "Trời mưa rồi, tại sao a …
Tư Khải Ngôn đứng dưới trời mưa tầm tã, để nước mưa dội thẳng xuống khuôn mặt đỏ ửng vì rượu của hắn. Từ nay ranh giới của hai chúng ta, là yêu nhưng không thể nào bước qua...
"Trời mưa rồi, tại sao anh không vào bên trong...để bị bệnh thì ai chăm sóc anh cơ chứ...?"
Tú Linh cố tình đưa chiếc dù cao hơn để che được cho Tư Khải Ngôn, ai nói chia tay rồi thì không được quyền quan tâm. Cô cũng suy nghĩ rất kĩ rồi nên quyết định sẽ nói hết mọi điều với hắn...
"Lần này, để em chăm sóc cho anh nhé...! Chúng ta yêu lại lẫn nữa được không...?"