Edit: An Ju
Không trách móc gì, Hoa Bách Hồng cuối cùng vẫn đối tốt với Tích Hoàng, đồ ăn ngon, đồ chơi hay đều bưng lên trước mặt hắn, như đang hầu hạ một Bồ Tát sống.
Tích Hoàng vẫn không lay động, đồ ăn ngon, đồ chơi hay cũng không thèm liếc mắt một cái, Hoa Bách Hồng nói với hắn, hắn cũng không phản ứng.
Hoặc là bò lên nóc nhà thật cao ngắm trăng, hoặc là ngồi cạnh hồ nước đếm cá, hoặc là núp vào cái góc nào đó lười biếng ngủ.
Quần áo Hoa Bách Hồng mua cho hắn thường xuyên bị bẩn, có lúc ngồi ở trên cây học theo Hoa Bách Hồng ngây người, đã ngồi là ngồi suốt mấy canh giờ, mặc cho Hoa Bách Hồng gọi hồi lâu dưới tàng cây, hắn cũng không xuống.
Tích Hoàng giận dỗi, bởi vì Hoa Bách Hồng làm lơ hắn, hiển nhiên lần đó Hoa Bách Hồng làm lơ hắn đã đả kích hắn rất lớn.
Vì vậy, sau khi Hoa Bách Hồng đi chợ trấn về, lúc trở về phòng, thấy Tích Hoàng lại biến về hình dạng mèo, lười biếng vùi người ở dưới bàn thấp.
Hoa Bách Hồng đi tới, cúi người, mặt đưa tới gần mặt Tích Hoàng, chớp chớp mắt, biểu tình không thể giải thích: “Vì sai lại biến về rồi?”
Tích Hoàng rụt chân lui về phía sau, cách xa Hoa Bách Hồng.
Hoa Bách Hồng tựa hồ thực thương tâm. “Vì sai không để ý đến ta? Ngươi đã không để ý đến ta mấy ngày rồi.”
Tích Hoàng lười biếng liếc hắn một cái, lười biếng nhắm mắt lại.
Hoa Bách Hồng lấy tay chọt hắn, nhẹ giọng nói: “Ngươi biến trở về người có được không.”
Tích Hoàng giật giật thân thể, không phản ứng.
Hoa Bách Hồng lùi thân thể ra sau, đi vòng quanh bàn một vòng, lại đứng trước mặt Tích Hoàng, giả vờ tức giận: “Ngươi nếu không biến trở thành người, ta sẽ mặc kệ ngươi.”
Tích Hoàng lắc lắc đuôi, nhàn nhã cực kỳ.
Hoa Bách Hồng tiếp tục đe dọa: “Ta sẽ ném ngươi ra ngoài cửa.”
Tích Hoàng thì thẳng thắn xoay người, quay cái mông mèo về phía Hoa Bách Hồng, cái đuôi tự đắc phe phẩy.
Hoa Bách Hồng nhất thời nhụt chí.
Hoa Bách Hồng cuối cùng vẫn không thể mặc kệ Tích Hoàng, vẫn tiếp tục đối tốt với hắn như trước, chỉ là Tích Hoàng vẫn không biến thành loài người.
Có lúc Hoa Bách Hồng nhàm chán, hắn cũng sẽ dụ dỗ Tích Hoàng, bức bách mèo đen nhỏ biến thành hình người, nhưng Tích Hoàng từ sau khi biến thành hình người sẽ không còn thay đổi nữa.
Có lúc chọc cho Tích Hoàng tức giận không chơi với hắn nữa, hắn cũng sẽ cảm thấy cô đơn.
Vì vậy, thường cách thủy cao lâu, vọng đoạn song ngư tín*.
*Gốc là
隔水高楼,
望断双鱼信: dịch thô là ngồi trong lầu cao trên nước, đọc thư Song Ngư. T dịch theo mặt chữ thôi, chứ còn sâu xa hơn thì ko rõ lắm. Tra cứu thì có vẻ câu này nằm trong bài thơ nào đó. Cầu cao nhân.Thường xuyên trang điểm trước kính, mỗi ngày đều là một bức tranh bất đồng. Trong kính liền xuất hiện khuôn mặt của hắn.
Hắn đến nâng chén mời rượu, cúi đầu, trong chén hiện lên khuôn mặt người kia.
Hắn lên chợ mua tơ lụa, người bán tơ lụa lại biến thành hắn.
Hắn vào quán trà uống trà, tiểu nhị đến đây chào hỏi cũng biến thành hắn.
Độ cong của nụ cười cũng rất giống, tư thế giơ tay nhấc chân cũng giống. Trong thoáng chốc, hắn cũng không phân biệt được thật giả.
Cũng sẽ lười biếng dựa vào thành lan can, nhẹ chấp bút, vẽ vài nét đỏ xanh. Mực đỏ phác họa dáng hình người kia, mực xanh phác họa ra bản thân mình.
Lúc đó, lúc hắn đi, đối mặt với những lời hắn nói, chỉ cười không nói, trong lòng lại mong mỏi, chờ đợi Tư Đồ Mộc Lương có thể thực sự làm được như lời hắn nòi, trong lòng dù sao cũng là hân hoan, chờ hắn trở về.
Vì một lời hứa hẹn không phải hứa hẹn, hắn thường xuyên chạy tới bờ Hắc Thủy Thiên Lý, đờ người nhìn Hắc Thủy.
Mưa đêm ướt áo, gió mặc gió mưa mặc mưa, chỉ vì chờ một chiếc thuyền lá, chở người hắn yêu trở về.
Hắn lại tự mình chế ra một ít đồ chơi, mỗi khi quạ đêm kêu to trước cửa sổ phòng hắn, hắn lại treo lên một cái.
Một ngày, một ngày rồi lại một ngày.
Lại ngắm dòng mây chảy trôi trước cửa sổ, suốt ngày thất thần, ở chỗ hắn nhìn lại nén thêm một nỗi buồn mới.
Trong phủ Tư Đồ, Ngọc Chân sống thật sự quá nhàn nhã, Tiểu Cầm là nha hoàn nàng dẫn tới từ phủ Thượng, từ nhỏ đã hầu hạ nàng, từ lúc Ngọc Chân gả vào phủ Tư Đồ, nàng chăm sóc Ngọc Chân càng thêm cẩn thận, tổ yến, vây cá bồi bổ, uống cũng là trà thơm tốt nhất, đi vài bước ra chợ cũng cần ngồi kiệu, để Ngọc Chân cảm giác như đã trở về làm tiểu thư Thượng phủ, liền sinh ra tính tình trì trệ, mỗi ngày về phòng rất sớm, ngày tiếp theo tỉnh lại rất muộn.
Ngày hôm đó, Ngọc Chân lần đầu tiên tỉnh dậy sớm như vậy, nhưng là do động tĩnh ngoài cửa đánh thức, bị người quấy rầy giấc ngủ khiến sắc mặt nàng có hơi không tốt, xốc chăn lên xuống giường.
Tiểu Cầm đứng bên giường chờ đã lâu.
“Tiểu thư, người đã tỉnh rồi.”
Ngọc Chân lười biếng cười ha ha, trên mặt vẫn đang ủ rũ, tiếp lấy nước từ Tiểu Cầm, súc miệng, lại lau mặt, lúc này mới cau mày nói: “Bên ngoài sao lại ầm ĩ như vậy? Quấy rầy ta nghỉ ngơi.”
Tiểu Cầm đỡ Ngọc Chân ngồi xuống trước bàn trang điểm, cầm lấy lược gỗ chảy tóc giúp nàng.
“A Thanh mới mua một quả cầu (cầu mây), lúc này một đám người đang đá cầu ở sân trước.”
Ngọc Chân vừa nghe hai chữ đá cầu, có chút hưng phấn, nói với Tiểu Cầm: “Mau trang điểm giúp ta, ta muốn ra ngoài xem chút.”
Sân trước.
Một đám nha hoàn đang chơi thật vui, đứng ở chính giữa là một bé gái mặc bộ áo vải lụa mềm màu xanh lục, đó chính là A Thanh. Nàng cầm cầu trong tay ném lên trời, thân thể mềm nhẹ nhảy lên, điểm mũi chân tiếp được cầu, cầu tựa như bám lấy người nàng, lúc ở ngón tay, lúc lại ở trên khuỷu tay, xoay tít trên chân, khiến cho chúng tỷ muội vỗ tay khen hay, kêu nàng đá một lần nữa.
Bỗng thấy Ngọc Chân được Tiểu Cầm đỡ đang chậm rãi đi tới, đám nha hoàn vội vã im tiếng, tiến lên, cúi đầu, nói: “Thiếu phu nhân.”
A Thanh còn hoảng hơn so với những người khác, ném rơi cầu xuống đất, hoảng loạn tiếng lên, thấp giọng nói: “Thiếu phu nhân.”
Ngọc Chân quan sát trên dưới nàng một phen, khả năng chơi cầu của bé gái này vừa rồi nàng cũng đã thấy, cũng không thể không bội phục kỹ năng đó của nàng ta. Cảm giác háo thắng bị kích thích, vì vậy, nàng nói: “Cầm cầu tới đây, ta muốn so tài với A Thanh một phen.”
Đám nha hoàn hai mặt nhìn nhau, xì xào bàn tán.
A Thanh cúi đầu thấp hơn, tự biết mình hẳn là đã đắc tội thiếu phu nhân rồi.
Ngọc Chân cười nói: “Các ngươi không cần câu nệ, cứ coi ta là bạn thông thường, chỉ là chơi vui thôi.” Mắt liếc nhìn mặt đứa nha hoàn đệ nhất.
Đứa nha hoàn đệ nhất vội vã bước ra, nhặt cầu trên đất lên, đặt vào tay Ngọc Chân, liền lui người về.
Tiểu Cầm không nhịn được mà khuyên nhủ: “Tiểu thư, hay là đừng chơi nữa, cẩn thận động thai.”
Ngọc Chân gườm gườm nhìn nàng, như là có hơi mất hứng, nói: “Ta tự biết chừng mực.” Vỗ vỗ cầu trong tay. “Ta đã lâu rồi không chơi cái này.” Đặt cầu trên ngón tay xoay tròn, nói với A Thanh: “Quy tắc tranh đấu là: Điều kiện tiên quyết là cầu không được chạm đát, xem ai có thể tâng được nhiều nhất, cùng lúc đó…” Nàng xoay người, chỉ ngón tay về phía một tòa giả sơn ở sau một cái ao nhỏ: “Cái cuối cùng thì đá vào cái động ở hòn giá sơn, người đó thắng.”
Đám nha hoàn thấy thiếu phu nhân thật tâm muốn chơi cầu với bọn họ, cảm giác căng thẳng cũng hơi thả lỏng, lùi người xuống, vì hai phe mà bắt đầu cổ vũ, cũng chỉ có Tiểu Cầm ở một bên lo lắng suông.
Ngọc Chân lộ ra nụ cười tự tin, hất cầu trong tay lên, vừa định nhấc chân, cầu đã bị người nào đó đoạt mất.
Quay sang, người đó chính là Tư Đồ phu nhân.
Hạ nhân cuống quít thu hồi nụ cười trên mặt, đồng thanh nói: “Lão phu nhân.”
Cầu bị lấy đi, Ngọc Chân có hơi không vui, hơi cúi người, nói: “Mẹ.”
Tư Đồ phu nhân nhìn cầu trong tay, lại nhìn sang vẻ mặt thất vọng của Ngọc Chân, bất đắc dĩ nói: “Ngọc Chân, con đã mang thai rồi, vì sao lại không cẩn thân như vậy, còn đi chơi cái này, cũng không sợ làm đứa con trong bụng bị thương hay sao.”
Nàng cố ý nghiến hai chữ “đứa con” rất chặt, Ngọc Chân giật mình.
Tư Đồ phu nhân giao cầu cho Tiểu Trúc, mắt liếc nhìn Tiểu Cầm. “Còn ngươi nữa, Tiểu Cầm, không chăm sóc thiếu phu nhân cho tốt, lại còn để cho nàng làm bậy.”
Tiểu Cầm khóc không ra nước mắt, lão phu nhân, người cũng không phải không biết tính tình của tiểu thư nhà ta, ta khuyên cũng vô ích mà!
“Được rồi, đỡ thiếu phu nhân về phòng nghỉ ngơi đi!”
“Vâng.” Tiểu Cầm lên tiếng trả lời, đỡ thiếu phu nhân vẻ mặt không cam lòng lắm về phòng.
Sau khi hai người đi, Tư Đồ phu nhân lạnh lùng nói: “Cầu là ai mang tới?”
A Thanh trong lòng run sợ run rẩy đi ra, trong lòng hối hận không kịp.
Tư Đồ phu nhân nói: “Ném thứ này đi, ta đây tha cho ngươi một lần, sau này trong sân không ai được phép chơi cầu nữa, nếu để ta thấy, vậy thì không phải bỏ qua đơn giản như vậy đâu.”
“Vâng, lão phu nhân.” Hạ nhân lên tiếng trả lời liền rời đi.