Chương 14: Đi cũng tốt

Edit: An Ju

Tư Đồ Mộc Lương nghe thấy một tiếng thở dài khe khẽ mà cảm thấy buồn khổ không ngớt, sự sầu bị bao vây lấy hắn, hắn nghe Hoa Bách Hồng kể chuyển mà trong lòng dâng lên một cảm giác sầu não và thê lương không thể diễn tả.

Trong đầu liền hiện ra hai chữ trước mắt: Khuất Nguyên.

Hoài vương tin lời gièm pha, bao nhiêu lần bị lưu vong ở ngoài, khổ sở chờ đợi được quay về, hắn viết ra lời thơ căm uất, trên giấy Tuyên Thành đã chứa bao nhiêu nước mắt của hắn. Nước Sở nằm ở ranh giới bị diệt vong, bao nhiêu dêm trường như vậy, dầu cạn đèn tắt, hắn lăn lộn khó ngủ, ngọn đèn lẻ loi chiếu rọi bờ mi đượm buồn của hắn.

(đoạn này hình như hơi kỳ, đèn tắt r mà sao vẫn chiếu rọi đc ta???? =.,=)


Dĩnh Thư Lăng Dương thành, hắn lưu luyến bờ sông Giang, thở dài một tiếng, nét mặt tiều tụy, mặc dù lưu vong bên ngoài, nhưng tâm lại ở nước Sở.

“Ngươi không phải là…” Tư Đồ Mộc Lương do dự nói ra nghi vấn của bản thân “…Tam Lư đại phu đấy chứ?!”

Hoa Bách Hồng không nói gì, lại chỉ bật cười. Vì vậy, Tư Đồ Mộc Lương càng xác định suy nghĩ trong đầu. Trong mắt nhìn Hoa Bách Hồng hơn một phần bội phục cùng thương hại.

Tư Đồ Mộc Lương không nói nữa, quay mặt đi, chân mày cau lại.

Đó là một đoạn thời gian xa xôi đến cỡ nào, hắn lại không hề biết chuyện.

Người tách bạch với hồng trần như Hoa Bách Hồng cũng từng nhào vào trước xe của Hoài vương, lớn tiếng khóc thảm, cầu xin Hoài vương đổi ý. Hắn chờ ở trước cửa cung một ngày một đêm, kỳ vọng đả động Khoảng Tương vương. Hắn cũng từng nhìn thấy nước Sở không còn thịnh vượng, tâm phiền ý loạn, vô cùng bi thương thở dài.

Bờ sông Mịch La, những loài cây sống dưới nước trôi nổi, lục bình bập bềnh, tiếng gió thổi lẫm liệt. Nỗi lòng bi thương của hắn càng tăng vọt, trở thành một làn gió bi thương vạn cổ trên dòng Mịch La, thành một trang giấy vĩnh hằng trong lịch sử.

Khóe mắt Tư Đồ Mộc Lương bắt đầu chua xót, có chút khó chịu.

Hoa Bách Hồng nhìn hắn như vậy, ngồi dậy, lại nhịn không được cười ra tiếng: “Ngươi thực sự cho rằng ta là Tam Lư đại phu hả?”

Tư Đồ Mộc Lương bĩu môi lầm bầm: “Chuyện lâu như vậy sao ta biết được? Không phải thật sự đúng không?”

Hoa Bách Hồng đưa tay vỗ vỗ đầu Tư Đồ Mộc Lương, thanh âm vừa tức vừa buồn cười: “Ta thấy ngươi nên bồi bổ thêm kiến thức lịch sử đi!”

Mặt Tư Đồ Mộc Lương ửng đỏ, ngượng ngùng sờ đầu.

Hoa Bách Hồng lại quay mặt lại, nhìn chim én bay qua nơi chân trời, một cảm giác bi thương bỗng nhiên xuất hiện.

Nhớ lại năm ấy, khí trời giá lạnh, tuyết rơi lạnh băng, dù mặc trên người là những chiếc áo da báo, lông cừu nhưng vẫn lạnh đến sắp đông cứng lại. Hắn đi dọc theo bờ sông, qua cây cầu nghiêng vẹo quay về, đi thẳng đến phía Tây kinh đô.

Hoàng cung hắn từng bảo vệ, nghẹn ngào đứng trong mưa to, những người bạn cũ hắn từng lưu luyến, giờ cũng chỉ là một bãi cỏ hoang, cỏ lau.

Hắn cũng cười mà than thở, giang sơn như tranh vẽ, không bao giờ quay lại được nữa.

Ao nước mênh mông, chim uyên ương thản nhiên chơi đùa, hắn vắng lặng suy ngẫm, ngầm đau khổ, cúi mắt liền thấy được khuôn mặt một giai nhân phản chiếu dưới nước, hắn với giai nhân vừa gặp đã quen, giai nhân cười trầm ngâm, trên má ửng đỏ nhưng thoa son lên vậy. Giai nhân giơ tay hướng về phía hắn.

Hắn cũng chỉ là muốn nhận được sự ấm áp trong chốc lát, mới có thể kìm không được lòng mình mà nhảy xuống nước, làm mất đi tính mạng của mình.

“Hoa công tử…” Tư Đồ Mộc Lương lẩm bẩm nói: “…Là một người tốt.”

Hoa Bách Hồng quay mặt lại nhìn Tư Đồ Mộc Lương, trong mắt ngấn lệ, khóe miệng lại mang theo nụ cười: “Ngươi như vậy sẽ khiến ta cảm động mà nhào về phía ngươi đó.”

Tư Đồ Mộc Lương không nói gì, như có điều suy nghĩ mà nhìn về phía trước.

Kỳ thực, nhào tới cũng không sao, hắn cầu còn không được.

Trải qua một lần này kể rõ hết, thẳng thắn nói ra suy nghĩ trong lòng, thổ lộ nỗi buồn ly biệt cùng hoài bão năm đó, ưu sầu trong tâm Hoa Bách Hồng vơi đi phân nửa, hắn có chút thoải mái hơn nhiều.

Kéo Tư Đồ Mộc Lương đi dạo dọc theo bờ sông, ngắm nhìn cánh hoa trong nước lác đác và hình ảnh phản chiếu của cây Dương Liễu trong nước.

Đi ngang qua một đường nở đầy hoa Chi Đầu, Tư Đồ Mộc Lương liền đưa tay ngắt một đóa Chi Đầu, rồi cài vào trong tóc Hoa Bách Hồng.

Hai người hứng thú, say sưa đi tung tăng, vui đến quên lối về.

Đằng xa một vầng trăng non dần dần mọc lên, treo trên đầu cành cây Chi Đầu, màu bạc nhàn nhạt chiếu sáng rọi, lọt qua hoa và cây rải đầy trên đất, phá tan màn đêm đen kịt.

Hoa Bách Hồng lúc này mới thấy mệt, trực tiếp ngồi phịch trên cỏ.

“Hoa công tử, trời tối rồi, chúng ta cần phải trở về.” Tư Đồ Mộc Lương nói.

Hoa Bách Hồng quay mặt lại nhìn Tư Đồ Mộc Lương, đôi mắt nghịch ngợm chớp chớp: “Ta còn chưa chơi đủ.”

“Thế nhưng…” Tư Đồ Mộc Lương vừa định nói gì đã bị Hoa Bách Hồng kéo tay kêu đứng dậy, nói: “Chúng ta đi uống rượu.”

Hoa Bách Hồng kéo Tư Đồ Mộc Lương lên Khê đình.

Trong Khê đình, trên bàn đá tròn, có vẻ chủ nhân đã sớm biết có khách phương xa muốn tới, cố ý dọn lên một bầu rượu nóng, cung cấp cho du khách đi ngang qua thưởng thức.

Trong lòng Hoa Bách Hồng bây giờ vui mừng cực kỳ, lôi kéo Tư Đồ Mộc Lương ngồi xuống cạnh bàn tròn.

“Giờ này khắc này.” Hoa Bách Hồng nâng chén nói: “Ta muốn coi Bắc Đẩu là chén rượu, sông Trường Giang tới từ phía Tây là rượu ngon, mời vạn vật trong thiên địa là khách, cùng nhau ăn uống no say, tiếu ngạo giang hồ.”

Vốn trong lòng Tư Đồ Mộc Lương không muốn, nhưng nhìn Hoa Bách Hồng vui vẻ lại không tiện cự tuyệt, tiếp nhận chén rượu ngửa đầu uống.

Sau khi uống rượu ở Khê đình, hai người tìm được một cái thuyền nhỏ ở bờ sông, lại vì men say mà ngay vả đường trở về cũng tìm không được, khó tránh khỏi thuyền đi lầm vào chỗ sâu.

Cảm giác say chưa tiêu, Tư Đồ Mộc Lương nóng lòng từ trong mê man tìm được đường đúng, tâm trạng vô cùng lo lắng.

Hoa Bách Hồng tiếng có tiếng không ha ha cười, không thèm để ý chút nào.

Tư Đồ Mộc Lương thật vất cả mới tìm được lối ra, thì đã là chuyện của một canh giờ sau đó, Hoa Bách Hồng đã tựa vào lòng thuyền ngủ rồi, hắn lại càng không dám ở lâu, nhanh chóng chèo thuyền.

Trở lại Hoa phủ, Tư Đồ Mộc Lương ôm Hoa Bách Hồng đặt nằm xuống giường, lại đốt một đôi nến hồng, lại cầm cái lư hương đã lạnh, đốt Đàn hương, lúc này mới ngồi xuống cạnh giường, ngơ ngác nhìn khuôn mặt đang say giấc của Hoa Bách Hồng.

Trong căn phòng tối, làn khói xanh từ lư hương lượn lờ bay lên, như sợ tơ mềm mại màu xanh bay lượng trong phòng.

Tư Đồ Mộc Lương như vừa nghĩ đến cái gì, từ trong ngực lấy ra bức họa cuộn tròn, rời khỏi giường, cầm nghiên mực mài mực, mới cầm bút lông đi về phía trước giường, vừa nhìn mặt Hoa Bách Hồng, vừa hoàn thiện bức họa dang dở.

Đợi đến khi chấm một nét hoàn mỹ cuối cùng, ngọn nến đã thiêu đốt hết phân nửa, Tư Đồ Mộc Lương cười haha, đã hơi buồn ngủ, hắn cuộn tròn bức họa rồi cất đi, nhét vào trong lòng, liếc nhìn Hoa Bách Hồng lần cuối mới xoay người ra khỏi phòng.

Hôm sau, Tư Đồ Mộc Lương gõ cửa phòng Hoa Bách Hồng.

Hoa Bách Hồng mở cửa, thấy Tư Đồ Mộc Lương, trong mắt lộ rõ ý cười, rồi lại như vừa giận vừa xấu hổ nói: “Sáng sớm đã phiền đến giấc mộng đẹp của ta, ta lại còn say rượu, hiện tại khuôn mặt nhất định là cực kỳ xấu xí.” Nói rồi bất thình lình xoay người đi đến trước gương, muốn nhìn khuôn mặt của mình.

Tư Đồ Mộc Lương mở miệng nói: “Hoa công tử, ta nghĩ… Ta cần phải về. Mấy ngày nay đa tạ ngươi đã chiếu cố.”

Hoa Bách Hồng sửng sốt, hắn xoay người lại, nụ cười trên mặt cũng thu lại.

Kỳ thực hắn cũng từng hi vọng xa vời rằng hắn có thể cùng Tư Đồ Mộc Lương ở Hoa phủ, vĩnh viễn bên nhau, hắn luôn quên mất, hắn là quỷ, Tư Đồ Mộc Lương lại là người, người quỷ khác biệt.

Có đi thì cũng không giữ được, Hoa Bách Hồng cuối cùng vẫn gật đầu, nói: “Ta tiễn ngươi quay lại.”

Dọc trên đường đi, một người một quỷ im lặng không nói gì, tiễn Tư Đồ Mộc Lương đến bờ Hắc Thủy Thiên Lý.

Hoa Bách Hồng dừng bước lại, trên mặt hắn vẫn là nụ cười mỉm như lần đầu gặp, dịu dịu dàng dàng, lại mang theo chút quyến rũ.

“Ngươi trở về đi.” Hắn nói: “Lần này về thì không nên quay lại đây, coi như những gì thấy được, nghe được, xảy ra ở đây thành một bức tranh thiên nhiên được tả trong bài thơ cũ, hoặc thành một giấc mộng cũng được.”

Một bức tranh thiên nhiên? Một giấc mộng. Tư Đồ Mộc Lương cười khổ, làm sao hắn có thể coi như chưa có gì xảy ra được đây, ‘hạt đậu đỏ’* kia đã sớm lớn lên trong lòng hắn, mọc rễ rồi.

*Hạt đậu đỏ: hạt tương tư (đã có giải thích)

Bờ môi khô khốc khẽ động: “Thế nhưng ta còn thiếu người 500 lượng bạc cơ mà.”

“Thôi.” Hoa Bách Hồng nói: “Không cần trả, ngân lượng này coi như là sính lễ ta chúc mừng ngươi đi!”

(đm đau lòng vcL)

Tư Đồ Mộc Lương nhíu mày không nói gì.

“Được rồi, trở về đi.” Hoa Bách Hồng khoát tay áo.

Tâm trạng Tư Đồ Mộc Lương thực tồi tệ và rối bời, xoay người, đi lên thuyền, đừng trên đầu thuyền, thấy nam tử áo đỏ kia vẫy tay với hắn.

Khóe mắt Tư Đồ Mộc Lương có hơi xót.

Hắn đứng ở mũi thuyền, nhìn Hoa Bách Hồng cách mình càng ngày càng xa, thẳng đến khi bộ áo đỏ của hắn bị bóng đêm vùi lấp, đã lâu thật lâu nhưng hắn vẫn không quay đầu đi.