Chương 2

3

Tôi đoán...

Anh chỉ bị què thôi chứ không ngu ngốc.

Để giảm bớt sự xấu hổ, tôi nhanh chóng đứng lên nói thật ——

“Mẹ tôi bảo tôi đến bồi dưỡng tình cảm với anh trước.”

Người đàn ông cúi đầu cười nhẹ.

Anh nhìn thoáng qua đồng hồ: “Ừm, dùng năm phút trước khi kết hôn để bồi dưỡng tình cảm chắc cũng đủ rồi.”

Nhớ người đàn ông này là kim chủ của mình, tôi cẩn thận hỏi: “Lát nữa tôi có phải chú ý chuyện gì không?”

Trong lòng tôi đang điên cuồng la hét ——

Đặt yêu cầu cho tôi! Nói điều kiện đi! Sau đó cho tôi thêm tiền!

Nhưng mà.

Anh chỉ liếc mắt nhìn tôi một cái rồi không chút để ý nới lỏng cà vạt: “Không cần, cô cứ im lặng làm bình hoa là được.”

“Hả, được.”

Tôi biết điều trả lời, im lặng đứng sang một bên nhưng ánh mắt lại không kiềm chế được nhìn về phía anh.

Tôi thấy có lỗi vì sự nông cạn của mình.

Tôi hơi hối hận vì lúc trước đã cảm thấy vui vẻ khi biết anh không thể làm chuyện người lớn.

Đáng tiếc cho một khuôn mặt đẹp rung động lòng người như vậy.

4

Hôn lễ kết thúc một cách hoàn hảo.

Làm bình hoa ư, quá đơn giản.

Tôi chỉ cần ưỡn ngực, hóp bụng và nâng mông rồi mỉm cười đứng dưới ánh đèn rực rỡ trên sân khấu đợi hôn lễ kết thúc là xong.

Có vẻ Phó Tiện rất hài lòng với biểu hiện của tôi. Kết thúc hôn lễ, anh hơi say nhét một chiếc thẻ ngân hàng vào tay tôi.

Anh không nói phải dùng thế nào, cũng không nói bên trong có bao nhiêu tiền.

Nhưng có lẽ đây là phần thưởng cho tôi.

Con trai nhà họ Phó chắc sẽ không keo kiệt đâu nhỉ, tôi cẩn thận cất tấm thẻ đi. Một lúc sau tôi mới nhớ ra đuổi theo anh hỏi mật mã.

Trừ thẻ ngân hàng ra anh còn đưa cho tôi một chùm chìa khóa, một tờ giấy viết địa chỉ và số điện thoại.

Anh ngồi lên xe riêng rời đi và bảo tôi tự gọi xe về “nhà”.

Tôi không có ý định về biệt thự của đứa con trai nhà họ Phó này.

Tôi cầm thẻ đến ngân hàng gần đây rồi vào cây ATM kiểm tra số dư trong thẻ, tay tôi run lên vì kích động.

Thế mà ——

Số dư trong thẻ: Một trăm đồng.

Đơn vị là đồng, không phải vạn.

Tôi nhìn chằm chằm màn hình đến tận khi anh trai đằng sau bực bội thúc giục:

“Em gái à, trong thẻ có mỗi một trăm đồng mà cô cũng phải do dự lâu thế à. Có cần tôi thắp hương cho nó rồi cô rút ra không?”

Tôi đỏ mặt rút thẻ ra. Nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ, tôi đi đến quầy nhờ nhân viên kiểm tra giúp.

Thật sự chỉ có một trăm đồng.

Anh được lắm.