Chương 1

Hoa quý chốn nhân gian.

1.

Tôi vừa tốt nghiệp đại học đã bị mẹ tôi gả cho một người đàn ông giàu có, sính lễ hơn một nghìn vạn.

Nghe nói người này là phú nhị đại.

Anh gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên bị hai chân bị liệt và không có quyền thừa kế gia sản trong nhà. Bây giờ anh vừa có tiền lại vừa rảnh rỗi, nhưng mà ——

Mẹ tôi lo lắng nói: “Mẹ nghe nói cậu ta không chỉ bị thương hai chân mà còn không thể làm chuyện ấy nữa.”

Hai mắt tôi sáng rực lên.

Quá tuyệt!

Bên ngoài có tiền, ở nhà lại có một người chồng không thể làm chuyện người lớn. Còn gì hạnh phúc hơn nữa chứ?

Thế nên tôi vui vẻ chia đôi sính lễ với mẹ tôi rồi đi lấy chồng.

Tại sao lại lấy một người què ư?

Bởi vì anh ấy có tiền.

Lý do này cực kỳ bình thường.

2

Đến ngày kết hôn, tôi thấy hơi lo lắng.

Đối phương đòi hỏi một người vợ không có lai lịch gì, mà tôi và mẹ tôi thì lại tham tiền nên mọi người thống nhất với nhau. Chứ thật ra lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau là vào ngày kết hôn.

Trước khi làm lễ kết hôn, mẹ tôi đẩy tôi vào phòng nghỉ của anh với lý do hoàn hảo là: Bồi dưỡng tình cảm.

... Bồi dưỡng tình cảm gì chứ, trong khi chỉ còn có mười phút nữa lễ cưới của chúng tôi bắt đầu rồi?

Tôi xách váy cưới đi vào, đang nghĩ lại xem nên chào hỏi anh thế nào thì chợt sững sờ.

Chẳng phải mẹ tôi bảo anh ấy là nhóc đáng thương bị què hai chân và không thể làm chuyện người lớn à?

Người đàn ông trên xe lăn này là ai thế?

Anh mặc một bộ vest màu đen, sắp làm lễ cưới nhưng anh lại tháo hai chiếc khuy trên cùng của áo sơ mi ra.

Dù phải ngồi xe lăn nhưng bóng lưng anh vẫn thẳng tắp, vừa cao quý vừa lạnh lùng.

Tôi nhìn lên trên.

Là một khuôn mặt khiến người khác kinh ngạc và cảm thán.

Dùng từ trăng thanh gió mát và mặt mày như ngọc cũng không đủ để diễn tả khuôn mặt anh.

Tôi vô thức thả làn váy ra. Sau đó tôi bị vấp mà ngã xuống trước mặt anh với tư thế nửa quỳ cực kỳ xấu hổ.

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấp úng.

“Tôi... Nếu tôi nói tôi vào nhầm phòng... Anh có tin không?”

Sau khi vào phòng, anh nhìn tôi từ trên xuống dưới mấy lần.

Lúc này, anh ngồi ngay ngắn xe lăn còn tôi đang xấu hổ với tư thế nửa quỳ của mình. Ánh mắt anh nhìn lướt tôi rồi dừng lại trên chiếc váy cưới mà anh nhờ người đưa đến.

“Cô thử đoán xem?”