Quyển 1 - Chương 41: Ngoại truyện chọc cười: Khi xuyên không gặp RPG (*)

(*) RPG: Viết tắt của Role – playing game, loại hình game nhập vai.

Cánh cửa sổ mở ra một nửa, gió biển ùa vào, hoa lan trên chiếc giá điều khắc bằng gỗ cây dương bắt đầu nở, cả căn phòng tràn ngập hương hoa.

Khương Trầm Ngư cầm chiếc bút lông, chăm chú nhìn trang giấy trên kỳ án, mày hơi chau lại, ngần ngừ không chịu hạ bút.

Cửa phòng kẹt một tiếng, có người đẩy cửa bước vào, đó là Tiết Thái.

Chỉ thấy hắn đặt quyển sách đang ôm trong lòng xuống một chiếc bàn khác rồi quay người bước tới phía nàng: “Ngươi giam mình trong phòng ba ngày để làm gì?”. Ánh mắt hắn dừng lại trên trang giấy đó, lông mày nhướn lên, đọc lên từng tiếng: “Tội – kỳ - thư? (Thư kể tội bản thân)”.

Khương Trầm Ngư ừ một tiếng.

“Viết cái này làm gì? Định bắt chước Vũ Thang (*) hả?”.

(*) Vũ Thang tức vua Đại Vũ và Thành Thang hai vị vua nổi tiếng anh minh, hiền đức

“Chuyến đi sứ Trình quốc lần này, yêu cầu của hoàng thượng là lấy được phương pháp luyện binh khí bí mật của Trình quốc và xin cưới Di Thù công chúa. Hai nhiệm vụ này ta đều không làm được, tuy kết cục hiện nay trông có vẻ tốt hơn, nhưng đó đều là công lao của công tử”.

Tiết Thái cười châm biếm, “Cho nên ngươi sợ sau khi hồi kinh, hoàng thượng trách tội, liền dứt khoát tự mình thỉnh tội?”.

“Ừ”.

“Ngươi cảm thấy làm thế có tác dụng sao?”.

“Chính vì không biết, cho nên chần chừ không thể hạ bút”.

Ánh mắt Tiết Thái lóe sáng, rồi hắn ngồi xuống bên cạnh, nghiêng người,

đánh giá nàng từ một khoảng cách rất gần.

Bị hắn nhìn với ánh mắt sáng rực đến bức người như vậy, Khương Trầm Ngư không khỏi có chút bối rối, ngại ngần hỏi: “Sao thế?”.

“Lần trước đến Trình quốc, sai lầm lớn nhất của ngươi không phải là không lấy được phương pháp bí mật, cũng không phải là không hỏi cưới được công chúa”.

Khương Trầm Ngư cụp mắt, tiếp lời Tiết Thái, “Ta biết. Sai lầm lớn nhất của ta là… cứu Nghi vương”.

“Cho nên, cho dù trong thư kể tội, ngươi có liệt kê một trăm lý do không hoàn thành nhiệm vị cũng đều vô dụng, bởi vì hoàng thượng ám sát Hách Dịch là chuyện cơ mật, cơ thể không thể tiết lộ ra ngoài, ngươi không thể viết ra giấy. Mà thứ ngươi có thể viết ra giấy, đều không phải là mấy chốt thực sự của vấn đề. Viết cũng bằng không, Ngươi nên bớt lo nghĩ đi”.

Khương Trầm Ngư rầu rĩ. Thực ra sao nàng không biết đây là việc thừa thải, chỉ là… thấy ngày mai đã cập bến Bích quốc, nàng vẫn không nghĩ ra nên đối diện với sự trách tội của Chiếu Doãn như thế nào. Mà vị đế vương không thể nắm bắt, lạnh lùng cố chấp này sẽ xử lý nàng ra sao? Không thể xác định được, vì thế, lòng nàng đầy lo sợ.

Tiết Thái nhìn nàng, bỗng nở nụ cười cay nghiệt: “Thực ra ngươi có bao giờ từng nghĩ, có lẽ ưu điểm lớn nhất của ngươi không phải là mưu?”.

Khương Trầm Ngư ngước mắt đầy kinh ngạc.

Ánh mắt của Tiết Thái trong sáng sâu thẳm, ẩn chứa sự thông thái không thể tưởng tượng nổi ở một đứa trẻ độ tuổi này, hắn nhìn nàng, nhìn chằm chằm, nói rành rọt từng tiếng: “Bao nhiêu người khen ngươi đẹp, lẽ nào, như vậy không đủ cho ngươi tự tin sao?”.

Khương Trầm Ngư không ngờ hắn lại nói câu này, sau cơn kinh ngạc, khuôn mặt lập tức đỏ bừng lên.

Tiết Thái đứng dậy, lạnh nhạt nói: “Chớ quên, thiên hạ đều yêu thích người đẹp. Hoàng thượng mê đắm Hy Hòa cũng không phải là ngoại lệ”. Nói đoạn liền bỏ đi.

Khương Trầm Ngư vẫn đỏ mặt trơ mắt nhìn hắn, khi hắn bước qua bậc cửa, nàng bỗng hỏi: “Ngươi… có thật chỉ có bảy tuổi không?”.

Tiết Thái dừng bước, vịn vào khung cửa, mãi lâu mới trả lời: “SInh nhật của ta đã qua rồi, bây giờ là tám tuổi”.

“Cho dù là tám tuổi cũng không thể có trí tuệ như thế. Rõ ràng, rõ ràng là mưu trí đến mức gần như, gần như yêu quái…”. Khương Trầm Ngư nói ngắt quãng câu này, vốn cho rằng Tiết Thái sẽ nổi giận, ai ngờ hắn chỉ cười phì một tiếng, quay đầu lại, ánh mắt lấp lánh nét cười, bộc lộ sự vui vẻ hiếm có.

“Ta có một bí mật tày trời, ngươi có muốn biết không?”. Hắn nói bằng một giọng điệu thần bí.

“Bí mật gì?”.

“Thực ra…”.

“Hả?”.

“Ta…”.

“Hả?”.

“Xuyên không đến”.

Trong tích tắc, Khương Trầm Ngư hóa đá.

Tiết Thái thỏa nguyện nhìn phản ứng của Khương Trầm Ngư đúng như hắn chờ đợi, cuối cùng bật cười ha ha. Trong tiếng cười của hắn, Khương Trầm Ngư cúi đầu, ngây ngốc một lúc mới ngẩng đầu lên, nhìn lại hắn, thong thả nói: “Thực ra, ta cũng có một bí mật lớn, ngươi có muốn biết không?”.

“Ồ? Lẽ nào ngươi muốn nói với ta ngươi cũng là xuyên không đến?”.

Khương Trầm Ngư lắc đầu, “Ta không phải xuyên không đến. Nhưng…”.

“Hả?”.

“Ta là…”.

“Hả hả?”.

“Game thủ”.

Tiết Thái cả kinh, sau đó nhìn thấy khóe môi của Khương Trầm Ngư cong lên, nở một nụ cười cực kỳ diễm lệ, nói với một giọng vô cùng êm ái: “Họa quốc” là một game RPG, ta là game thủ, bước vào thế giới này, lựa chọn quân cờ mà ta muốn, lựa chọn anh chàng đẹp trai mà ta muốn theo đuổi, kiến tạo kết cục mà ta muốn có. Mà ngươi cũng là một quân cờ”.

Tiết Thái hóa đá.