Chương 49: Quế Hỉ dỗ dành

Quế Hỉ đi lẽo đẽo phia sau Hứa Ngạn Khanh từ khi ra khỏi phòng Hứa mẫu phòng, còn mấy phòng nãi nãi cùng lục tiểu thư hẵng còn ở bên trong muốn bàn bạc chuyện chung thân đại sự của lục tiểu thư.

Đúng lúc nhìn thấy một nữ nhân đứng một mình cô độc ở phía trước phòng, một tay vuốt ve tram cài, một tay chống cửa, đầu ngón tay nắm chặt khăn thêu bằng lụa mềm, mơ hồ có thể thấy được trên đó thêu hai quả đào nhỏ dễ thương.

Thân hình nàng ấy gầy yếu, mặc trên người áo màu xanh lá, vạt áo phía trước thêu hoa điều, chân váy màu hồng cánh sen khảm chỉ bạc, thấy được hai người bọn họ đang tiến lại gần nàng ấy vội vàng thẳng người nghênh đón, lúc đi lộ ra đôi chân gót sen nhòn nhọn xinh đẹp.

Là dì của phòng ba Trân Lan.

Nàng mở miệng chào hỏi trước, lại thân thiết mà lôi kéo Quế Hỉ trên dưới đánh giá, nhấp miệng ha ha cười: “Chị đúng là nhân sắc yêu kiều khiến ta cũng không dám ở ngươi trước mặt chị mà tự nhiên nói chuyện.”

Hứa Ngạn Khanh đi đến trước bậc của, nhận lấy đồ vật mà quản sự Hứa Cẩm đưa đến.

Trân Lan ép sát vào bên tay Quế Hỉ, dẩu miếng khẽ nói: “Những vị cho là phu nhân từ chính phòng này đó luôn tự cao xuất thân hơn người, cùng dạng người như chúng ta cách xa tám vạn cây số, ngươi nếu ngày sau cảm thấy buồn chán liền tới tìm ta, cửa viện ta luôn mở sẵn cho ngươi.”

Là nữ nhân xuất thân từ nơi phong hoa, tuy là nói chuyện bình thường nhưng vẫn mang theo tia mị ý phong trần.

Quế Hỉ cười cười, chớ nói cô chuẩn bị đi kinh thành chưa biết có trở lại hay không, chính là có trở về cũng không muốn cùng tam phòng có một tia liên quan gì hết.

Cậu Ba đêm đó cường ngạnh khống chế nàng, mỗi khi đêm khuya đến, bóng đèn bị gió thổi đong đưa qua lại thường thường khiến cô hoảng hốt nhớ lại chuyện cũ.

“Dì ba, phu nhân kêu ngươi tiến vào đâu!” Mành cửa xốc lên, Xuân Mai ló đầu ra nghiêng đôi mắt kêu to.

Trân Lan không để ý tới nàng, chỉ rũ mắt cố ý nhìn tay Quế Hỉ mang vòng tay vàng: “Phu nhân thưởng? Cái vòng tay long phượng này điêu khắc thật tinh xảo...” Lại cười một tiếng: “Thật là mặt trời muốn mọc từ phía Tây a!”

Nha hoàn Tú Cầm không hiểu từ nơi nào chui ra nâng tay trái của vị này hướng trong phòng đi, Quế Hỉ đem tay áo tháo xuống che đậy chiếc vòng vàng nóng bỏng này.

Hứa Ngạn Khanh ở phía sau nghe thấy tiếng bước chân vang lên, quay đầu liền thấy Quế Hỉ tới, không hề giống một cô nương được nuôi dạy trong gia đình nghèo khó, một mái tóc được búi cải gọn gàng, nước da trắng nõn, lông mi đen nhánh cong vυ"t yêu kiều, cũng có bộ dạng của nữ tử nhà cao cửa rộng.

Anh giơ tay duỗi đến trước trán cô mà khảy, đem lưu hải một chữ tề ở giữa hang lông mày, có chút khó hiểu, anh dung lực hơi mạnh làm cho tròng mắt tròn xoe, tức khắc nước mắt lưng tròng.

Hứa Ngạn Khanh tiếng nói trầm thấp mà cười rộ lên: “Trở về nhớ kỹ lấy cây kéo cắt bớt chút!” Lại nhìn đến trâm hoa cúc đỏ thẩm bên mai nàng, quả nhiên lại nhớ đến đêm nồng diễm kia.

Quế Hỉ có chút cảm thấy hắn có ý mập mờ khó nói.

Bỏ qua ánh mắt thăm dò đang đảo liên hồi của quản sự, cô cầm lấy món đồ bọc bằng lụa trắng trong tay ông ta, trong lòng khẽ nhúc nhích lại không hỏi gì, cô khom người hướng Hứa Ngạn Khanh hành lễ, mang theo món đồ mới cùng nha hoàn tự rời đi trước.

Hứa Cẩm chờ đến khi thân ảnh kia đi xa mơ hồ, lại nhìn cậu Hai thu hồi tầm mắt, nhe răng khóe miệng cười khổ.

Hứa Ngạn Khanh bình đạm xem một cái: “Không phải đã nói rồi sao?! Thiếu niên kiều khí khó lão thành!” Từ tay áo móc ra cái sâu tiền ném cho hắn: “Mua chút canh thịt bồi bổ đi!”

Cậu chủ đảo tới thử xem xem… Hứa Cẩm nói thầm nhưng vẫn đem tiền cất vào túi quần, lại lấy ra phong thư: “Diêu quản sự trong kinh cho người đưa tới.”

Hứa Ngạn Khanh đáy lòng hiểu được đó là cái gì, tiếp nhận nó, nắm chặt ở trong tay nhéo nhéo, hướng thư phòng đi nhanh.

...

Buổi tối, Quế Hỉ liền rửa mặt rất sớm, nằm nghỉ ở trên giường.

Cô dùng không quen đèn điện, Triệu mẹ từ nơi nào mang tới một cây đèn cầy đỏ, lấy ra mồi lừa thắp đèn rồi cẩn thận đặt trên bàn trang điểm gần đó.

Ngoài kia cậu Cả đang kéo hồ cầm hồi lâu, mãi chưa thấy dừng.

Cô liền cách một màn trướng xem kia ánh lửa lắc lư đến xuất thần, sau một lúc lâu đưa tay tiến vào dưới gối lấy ra khăn tay trong đó bọc vòng tay vàng, cầm lên đặng ước lượng một chút, lại moi moi mặt điêu khắc hình du long phô dáng.

Chợt cô nghe được phía ngoài mành tiếng Triệu mẹ cùng ai đó chào hỏi, là Tần mẹ dìu Phùng thị tới chơi lại nghe nói cô đã ngủ, Phùng thị nghi vấn: “Cậu Cả còn ở bên ngoài kéo hồ cầm!”

Lại nghe Tần mẹ đúng trên hành lang đóng cửa sổ chốt then cài: “Sớm nắng mặt trời còn chói chang, nói đổi liền đổi, chưa gì mưa thu đã đến, nhìn ta cả ngày vội vàng lúc xách đồ đông ra phơi lúc lại lẽo đẽo mang vô.”

Triệu mẹ cười nhẹ: “Chiếc áo đông màu hồng kia thực không hợp thời lắm, hiện tại người ta không còn thịnh mẫu mã này, mợ Cả là người từ bi thiện tâm, ngươi cầu ngài ấy cấp cho ngươi kiện áo khác đi.”

Lúc nói lời này mợ Cả hẳn là đã trở về phòng, Quế Hỉ dựng tai thầm nghĩ, âm thanh hồ cầm kia cũng im bặt.

Tần mẹ không nhận ra điều này, chợt nhẹ giọng hỏi: “Dì Hai sao sớm như vậy đã hạ màn đi nghỉ…”

Quế Hỉ dỏng tai lên nhưng rất khó để nghe họ nói gì, cứ lầm bầm hệt như mấy con chi bồ cầu rù rỉ rù rì nhỏ xíu.

Ánh nến lách tách cháy, tiếng nói Triệu mẹ có chút khẩn trương: “Cậu Hai đã về rồi! Sao không đánh dù...”

Quế Hỉ vốn đang lăn long lóc liền ngồi dậy, vén lên nửa bên màn che treo trên chiếc móc gỗ bên giường, đúng lúc Hứa Ngạn Khanh dém mành tiến vào, anh mặc kiện áo lụa xanh lá dệt hoa nhạn thêm hoa văn mây cách điệu, bả vai chỗ thấm nước ướt sẫm một góc vải

“Triệu mẹ nói em ngủ?” Hứa Ngạn Khanh liếc nhìn cô một cái, từ tủ lấy ra quần áo trắng tinh, lại xoay thân hướng phòng ngoài đi.

“Ai...” Quế Hỉ tiếng đến miệng lại không nói thành câu, người nọ đã không còn bóng dáng.

....

Hứa Ngạn Khanh sau khi tắm rửa sạch sẽ, thấy Quế Hỉ cầm quyển sách, để sát vào ánh nến xem đến thực nghiêm túc.

Anh có chút buồn cười, ý cười nhuộm dần đuôi lông mày, tiến lên lấy mất quyển sách trên tay cô, đem khăn to nhét vào trong tay người đối diện: “Xem hiểu sao? Thay ta đem tóc lau khô!”

Ở phía trước chân thực tự nhiên mà ngồi xuống, thân thái tương dối thả lỏng.

“Bên trong có tranh minh hoạ...” Quế Hỉ không phục, chợt nhớ tới chuyện trong cửa hàng trang sức nọ, mặt phút chốc nóng lên, cũng chưa nghĩ nhiều, lưng thẳng hai chân khép lại, quỳ gối phía sau Hứa Ngạn Khanh, nắm lên khăn chậm rãi lau đuôi tóc ướt cho người phía trước.

“Cậu Hai...” Quế Hỉ nhấp nhấp môi: “Phu nhân thưởng vòng vàng cho tôi, tôi không thể nhận, tôi đặt nó trên đầu giường, cậu Hai cứ việc xử lý nó.”

“Ân...” Hứa Ngạn Khanh hơi híp hai mắt, tiểu nha đầu thầm thì bên tai anh, tay nhỏ nhẹ nhàng lau, hầu hạ người thật dễ chịu.

Quế Hỉ tưởng anh đáp ứng rồi, lắp bắp nói: “Cậu Hai cùng Quế Hỉ rốt cuộc là diễn trò, dùng chung chăn gối không phù hợp lắm, hay ngài xem để ta tìm gian phòng nghỉ trọ ở, vẫn là cậu Hai thoải mái dùng phòng nà....”

"Ân... " Hứa Ngạn Khanh tiếng nói lười biếng: “Em ấn bả vai cho ta!”

Này liền đáp ứng rồi? Quế Hỉ tức khắc vui vẻ ra mặt, thái độ cung kính xum xoe: “Tôi liền ấn, cậu Hai cứ việc chuyên tâm hưởng thụ!”

Nàng nghĩ thầm Nhị lão gia bản tính minh nguyệt thanh phong, cũng không làm việc áp bức người khác, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Cô bé ngốc... Hứa Ngạn Khanh khóe miệng nhẹ nhàng dương lên.