Chương 40: Hợp đồng thành công

Hứa Ngạn Khanh nhìn ngoài đình viện, một gốc cây hoa quế chậm chạp nở.

Có vài con đom đón tuy đã vào cuối mùa thu nhưng nghe mùi hương thơm vẫn cố trèo tường mà đến, mấy con thiêu thân không chịu cô đơn, muốn tiếp cận với nguồn sáng mà cứ va vào giấy dán trên cửa sổ phát ra tiếng sàn sạt rung động.

"Đêm điểm tâm đê... Hoàng thánh chiên! Tiết gà vịt... Bánh canh đê!" Tiếng người bán hàng rong vang lên lanh lảnh, xa xa còn truyền tới âm thanh pháo hoa nổ, anh còn nghe được then cửa kêu lộp bộp, có chiếc đèn dầu treo ngoài hành lang bị gió thổi đến lay động làm những cái bóng lắc lư thành những hình thù quái dị thoắt ẩn thoắt hiện.

Hắn không thích nhà cũ, lúc nào cũng ẩn bầu không khí âm trầm.

Xoay người nhìn về phía thân ảnh Quế Hỉ vẫn thẳng lừng quỳ gối, anh nhíu mi: "Cô đứng lên đi!"

Đợi cô tìm ghế ngồi ổn định rồi, Hứa Ngạn Khanh mới trầm giọng nói: "Người kia của ta ở kinh thành an tĩnh học hành, chàng trai cô thích ở trong trong cung xướng kịch, chúng ta đều có người trong lòng như nhau. Chuyện ta đề cập cô cũng không cần chấp nhận ngay lập tức. Lần này nạp Quế Hỉ cố làm vợ lẽ là chắc chắc phải làm, một để tránh cô chịu nhục, hai là cũng vì bảo toàn danh dự Hứa gia. Cô hay cân nhắc kỹ, đương nhiên không cần quá lo lắng, hết thảy đều là diễn trò, đợi đến vị trí Hội trưởng thương hội được lựa chọn và bổ nhiệm cho người đứng đầu Trần gia, ta sẽ tự mang cô vào kinh... đưa cô về bên Kiều Ngọc Lâm."

Mắt Quế Hỉ trợn lên kinh ngạc, có chút không dám tin tưởng, Hứa Ngạn Khanh nhấp môi môi: "Ta tính tình rõ ràng không mờ ám, cũng không làm việc ép buộc người khác. Ý cô sao? Có đồng ý với giao dịch này không?"

Như thế nào không đồng ý đâu... Vốn tưởng là đường cùng, giờ cái giao dịch này là việc hai bên đều có lợi, cô lấy hết can đảm: "Cậu Hai nói miệng khó mà đảm bảo, chi bằng hai chúng ta viết giấy ký tên vào để làm chứng!"

Hứa Ngạn Khanh thầm buồn cười, đừng nói hắn sẽ không viết, mà có viết thì cô gái nhỏ không biết chữ đối diện anh có thể xem hiểu sao?!

"Đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của ta." Hắn khoanh tay ghé sát vào Quế Hỉ, cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy, tiếng nói càng thêm lạnh lùng: "Ta nhẹ nhàng nên cô một tấc lại muốn tiến một thước? Đừng tự cho mình là người thông minh rồi nói càn."

Quế Hỉ nuốt nuốt nước miếng, dáng vẻ lúc này của anh quả thật đủ hù người, bất giác cố liền chịu thua, cắn môi nhu nhược: "Vậy không viết... Cậu Hai là người đoan chính cương trực, nhất định sẽ không lừa gạt một tiểu nha đầu như tôi."

Hứa Ngạn Khanh đáy mắt hiện lên ý cười, một mặt xoay người hướng cửa phía cửa mà đi, một mặt nói: "Cô rửa mặt chải đầu sửa sang lại một chút, ta ở hành lang trước chờ..... Mang cô đi gặp quá mẫu thân của ta."

Vén rèm đi ra, một cổ không trí trời thu mát mẻ xông thẳng vào mặt, Triệu mẹ được lệnh đưa nước vào phòng.Thấy bốn bề vắng lặng không còn ai, Hứa Ngạn Khanh đem Hứa Cẩm gọi đến bên người, thấp giọng dặn dò: "Viết phong thư gửi đến kinh thành đưa cho Diêu liêm, bảo hắn kiểm tra võ sinh Kiều Ngọc Lâm, ta muốn mọi thông tin chính xác cụ thể."

Quế Hỉ ở trước gương chải đầu, thấy Triệu mẹ đưa nước vào, ngó quá má nàng trong lúc tranh chấp bị cô cào xước mặt, sau khi đem lược nhỏ chải gọn gàng kẹp tóc mái lên trên, lộ ra cái trán trơn bóng mịn màng, xoay người đi đến phía sau.

"Triệu mẹ... thật sự xin lỗi, lúc đó tôi khó thở quá." Cô đứng dậy đi đến thau đồng, cúi người khom lưng, đôi tay vốc nước lên mặt, Triệu mẹ không biểu tình , tự đi mở ra hai cánh tủ đựng quần áo sát mép giường gỗ lê, lấy ra kiện đồ gồm một chiếc áo màu bột củ sen một váy lụa màu xanh thêu hoa lá cho nàng: "Phu nhân thích các cô gái trang điểm xinh đẹp, quần áo màu sắc thanh tao."

Quế Hỉ đồng ý, bình thường cô chỉ trang điểm khi hành nghề, còn bình thường để mặt mộc. Giờ nghe vậy liền dùng khăn lau khô nước trên mặt, rồi phủ một tầng phấn trứng ngỗng mỏng nhẹ, khóe miệng tô chút son. Triệu mẹ lại cảm thấy như vậy quá giản dị, từ trong hộp trang sức tìm một đôi khuyên tay hình con bướm, lại đeo cho cô một cái trâm với bên mái, lúc này mới cảm thấy vừa lòng.

Hứa Ngạn Khanh chợt nghe rèm cửa thốc thốc phía sau, nghiêng đầu đúng lúc thấy Quế Hỉ rũ mi rũ mắt đi tới, thấy anh liền ngượng ngùng cười cười, đáy lòng bỗng nhiên sinh ra nhu tình, hầu tiết hơi lăn ám động, anh ôn hòa nói: "Đi thôi!"