Vết tích hỏa hoạn phòng 402 hết sức kỳ quái.
Trần nhà cùng bốn vách tường đều bị khói hun đen kịt, nhưng các vật dụng cùng trang trí khác lại hoàn toàn không hề bị lan đến.
Ánh sáng trong phòng rất hôn ám, cửa sổ hướng ra đường cái cũng bị chặn lại bởi vách tường xi-măng, hầu như mọi người không ai tỏ vẻ kỳ quái đối với việc này ngoại trừ Vệ Đông và Chu Hạo Văn, ánh mắt hai người tràn ngập hoảng sợ cùng khó hiểu đối với bức tường xi-măng kỳ quái kia.
Trên giường lớn ở trong buồng ngủ, hai phần ba chăn đệm bị đốt đến thành tro, mà một phần ba còn lại vẫn nguyên lành chẳng hao tổn gì.
Vệ Đông mặt mũi tái mét, đứng bên cạnh Kha Tầm “Rốt… Rốt cuộc là cháy kiểu gì vậy? Chẳng lẽ do chăn mền tự bốc cháy? Gì mà tà môn quá vậy nè!”
Mục Dịch Nhiên mắt nhìn nửa thanh nến vẫn còn nguyên vẹn không hư hao gì đặt trên cạnh bàn, cũng cảm thấy vô cùng kỳ quái.
Mọi người ngay sau đó cũng phát hiện điều kỳ lạ này, Trĩ Diêu bốc lấy nửa thanh nến bị cắm trong bát trà ra, bên trong bát trà tích đầy sáp “Này… Vậy là ngọn nến không phải nguyên nhân gây ra cháy rồi?”
Tần Tứ ngẩng đầu nhìn trần nhà cùng bốn vách tường khét đen “Nhìn vách tường mà đoán thì tối qua lửa cháy hẳn là rất lớn, thậm chí lan ra cả bên ngoài.”
—— “Không phải, vách tường này đen sẵn từ trước rồi.” Lên tiếng chính là Hâm Miểu vừa xuất hiện ở ngoài cửa phòng, Sa Liễu đứng bên cạnh.
“Đen sẵn từ trước?” Tần Tứ khó hiểu.
Hâm Miểu lại tỏ ra chắc chắn “Ba người chúng tôi… Ba người chúng tôi chiều hôm qua mở cửa xem phòng, lúc ấy cả căn phòng đã đen thui như vậy, sau đó chúng tôi còn đi xuống chỗ gác cổng muốn đổi phòng, nhưng ông ấy bảo phòng không thể đổi, ở hay không thì tùy… Chúng tôi bảo ông ấy mở cửa cho chúng tôi đi, ông ấy cũng không chịu.”
“Ngoại trừ vách tường đen ra, các cô còn thấy có chỗ nào kỳ quái không?”
Vẻ mặt Hâm Miểu lúc này giống như đang cố gắng trấn tĩnh, sau khi được Sa Liễu khuyên bảo, bản năng sinh tồn cuối cùng chiến thắng nỗi sợ hãi, giờ phút này cô chỉ muốn phối hợp với mọi người để được họ che chở “Lúc ấy chúng tôi cũng chỉ nhìn thoáng qua phòng ở một cái thôi, sau đó xuống quán ăn dưới lầu ăn cơm…” Hâm Miểu ngước nhìn căn phòng trước mắt, ánh mắt đảo qua cái giường bị cháy rụi một nửa, liền không nhịn được run lên “Hai cậu ấy gan hơn tôi nhiều lắm, vẫn luôn bảo là mình xuyên việt, hơn nữa so với tôi hai cậu ấy tỏ ra thích ứng rất nhanh.”
“Sau khi tắt đèn chúng tôi mới trở về phòng, mạnh ai nấy nằm nghịch di động một lát, sau đó… hai cậu ấy bảo muốn đi WC, trở về liền có chuyện…” Hâm Miểu nhớ lại tình cảnh hôm qua.
Sa Liễu đứng cạnh hỏi “Có chuyện gì?”
“Hai người họ trở về bảo là ngoài cửa sổ WC công cộng có một cái mặt quỷ… Bởi vì Tina rất thích chơi khăm hù dọa người khác, bình thường cũng hay kể mấy chuyện ma quỷ, mà tôi thì rất nhát gan, tôi cứ tưởng là hai người họ cố ý nói vậy để dọa tôi,” Hâm Mộ nói xong bắt đầu nức nở “Hai người họ bảo chỗ này không thể ở, muốn ra ngoài tìm mọi người bàn bạc, sau đó rủ nhau đi tìm ông bác gác cổng kia…”
“Hai cậu ấy nói vậy tôi cũng bán tín bán nghi, trong lòng lại thấy rất sợ, bên ngoài trời lại tối om om, cho nên tôi không dám đi ra ngoài! Ba người chúng tôi cũng không nhớ phòng mọi người ở là số mấy, chỉ loáng thoáng hai chị còn lại trong nhóm hình như ở bên 410…”
Cho nên tối hôm qua hai cô gái kia mới chạy sang gõ cửa 410, sau đó không được đáp lại, mà trong lòng lại sợ hãi hoảng hốt, nên chỉ có thể tạm thời chấp nhận ở lại một đêm, cũng tính chờ tới sáng liền rời khỏi chỗ này.
Tối hôm qua ai cũng nghe được tiếng gõ cửa của hai người họ, với cả những người ở trong phòng có góc độ vừa đúng, cũng nhìn thấy cửa sổ phòng 402 phát ra ánh nến lập lòe.
“Sau khi hai cô ấy trở về phòng rồi sao nữa?” Kha Tầm nhớ tới cô gái Tina có mái tóc nhuộm màu lam khói thoạt nhìn có vẻ như không biết sợ trời sợ đất là gì, thầm nghĩ người này trở lại phòng chắc chắn sẽ không chịu ngồi yên.
Quả nhiên liền nghe Hâm Miểu nói tiếp “Ba người chúng tôi không ngủ được, ai cũng đều cảm thấy sốt ruột lo lắng, sau đó Tina bắt đầu thu dọn ba-lô, tính là rời khỏi ngay trong đêm, mà đúng là sau đó chúng tôi cũng một lần nữa rời khỏi phòng…”
Sắc mặt của Hâm Miểu dần dần tái nhợt, ánh mắt không tự chủ được nhìn về phía nhà WC công cộng “Cầu thang bên kia… trước lúc tắt đèn chúng tôi chính là đi lên từ cầu thang bên kia, cầu thang rõ ràng nằm ngay bên cạnh nhà WC công cộng… Nhưng nào ngờ, lúc nửa đêm chúng tôi tính rời khỏi chỗ này thì… không thấy cầu thang đâu cả!”
“Cái gì!?” Cừu Lộ trước tiên thốt lên kinh ngạc “Không thấy cầu thang!?”
Hâm Miểu sợ tới môi cũng trắng bệch “Bây giờ lại có… Tối qua thật sự không thấy đâu hết! WC công cộng vẫn còn, nhưng chỗ lẽ ra phải là cầu thang lại một mảnh trống trơn san bằng! Giống… Giống như là chỗ đó chưa từng có cái cầu thang nào ấy…”
“Sau đó ba người khủng hoảng tột độ, liền quay về phòng của mình?” Kha Tầm truy hỏi.
“Đúng vậy, chúng tôi không dám đi đâu nữa, đóng kín khóa cửa cũng vẫn cảm thấy không an tâm, sau cả đám bò lên giường ôm nhau ngủ… mãi cho đến sáng hôm sau…”
Sa Liễu đưa tay vỗ nhẹ sau lưng Hâm Miểu, an ủi đối phương, lại đưa mắt nhìn Mục Dịch Nhiên cùng Kha Tầm “Để tôi với Cừu Lộ đi WC nữ nhìn xem, không biết mặt quỷ kia còn hay không.”
Cừu Lộ có chút sợ, chần chừ không dám đi.
Sấu Trúc đứng bên cạnh nói “Nếu hiện tại WC nữ không có ai, chúng ta cùng vào xem đi.”
Mọi người không ai dị nghị, Hâm Miểu cũng đi theo đám người, trong lòng cảm thấy chỉ có ở giữa chỗ đông người mới thấy an toàn, mặc dù hiện tại đang giữa ban ngày.
Mục Dịch Nhiên đi ở phía sau, cũng không theo mọi người vào, mà là chuyển bước hướng sang cầu thang, Kha Tầm đứng sau lưng hắn nói “Tôi tin lời cô ấy nói, tối qua có lẽ cầu thang biến mất thật.”
Hiện tại trước mắt rõ rành rành là có cầu thang, trên tay vịn tróc sơn loang lổ còn có mấy bức tranh dán Saint Seiya của mấy đứa bé trong chung cư.
Chỉ là… những chuyện trong tranh chẳng ai có thể nói rõ ràng được…
Mục Dịch Nhiên đứng ở góc cầu thang, giống như đang tự hỏi cái gì.
Kha Tầm phóng mắt nhìn bốn cái điểm chia đều trên chu vi vòng quanh chung cư, mỗi một điểm xem như một lối thoát, cầu thang là lối thoát thể rắn, WC cùng phòng cấp nước là lối thoát thể lỏng…
“Anh nói xem, tối qua tắt đèn toàn bộ cầu thang đều thật sự biến mất không thấy sao? Nếu thật như vậy ông bác gác cổng cần gì phải đặc biệt căn dặn chúng ta không được tùy tiện đi lên đi xuống?” Kha Tầm nói ra cái nhìn của mình.
Ánh mắt mát lạnh của Mục Dịch Nhiên tạm dừng trên mặt Kha Tầm một lát “Nếu chỉ xét theo phạm vi thời gian thì liệu việc biến mất này sẽ xảy ra ở mỗi đêm hay là chỉ phát sinh ở những đêm riêng biệt nào đó?”
Kha Tầm cảm giác như bị đối phương tưới kẹo bạc hà đầy mặt, tưới đến cả người sảng khoái, đầu óc cũng tỉnh táo hẳn ra “Cũng tức là nói, việc cầu thang biến mất có lẽ có quan hệ mật thiết với sự kiện tử vong trong đêm đó. Tối hôm qua tử vong được đặt ra là hỏa hoạn, lỡ như một trong hai cô gái bị thiêu cháy đúng lúc tỉnh lại, rất có thể sẽ mở cửa chạy trốn, mà cầu thang có thể xem như lối thoát khẩn cấp, là lựa chọn hàng đầu của hầu hết mọi người.”
Ánh mắt “kẹo bạc hà” của Mục Dịch Nhiên lại lần nữa tưới qua, kèm theo một cái gật đầu rất nhẹ “Từ đó suy ra, cả tòa chung cư này đều sẽ tham gia vào kế hoạch tử vong được đặt ra, sẽ bị điều chỉnh tùy theo mỗi một sự kiện tử vong, lần này đây xem như là thay đổi cơ sở hạ tầng của chung cư, lần sau nói không chừng sẽ có cả người tham dự vào.”
Mục Dịch Nhiên giọng điệu bình thản, nhưng nội dung nói ra lại khiến người ta cảm thấy sợ hãi lan từ đỉnh đầu đến ngón chân.
Đám người bên kia lúc này đã từ WC công cộng đi ra, kết quả mang về là: Ngoài cửa sổ WC nữ quả thật có một cái mặt quỷ, là hình ai đó vẽ bậy trên tường xi-măng bên ngoài, cả gương mặt kích thước cơ hồ bằng cả cửa sổ, bất thình lình nhìn thấy đúng là sẽ khiến người ta sợ hãi.
***
“Kha Nhi, sao bên ngoài cửa sổ lại có tường xi-măng vậy?” Vệ Đông bước tới bên cạnh Kha Tầm
“Mày ở lầu bốn cũng bị vậy hả?”
Kha Tầm gật đầu “Trên lầu sáu mày vẫn ổn chứ?”
Mọi người vừa nói chuyện vừa đi xuống lầu, đã đến thời gian tập họp ở quán ăn cô Năm.
“Cửa sổ lầu sáu bên ngoài vẫn sáng, nhưng mà cứ cảm giác bí bách sao ấy,” Vệ Đông mắt nhìn Chu Hạo Văn đi ở đằng trước “Tối hôm qua cái gã chung phòng với tao cứ bảo đau đầu, còn tao thấy tức ngực, cảm giác trong lòng giống như bị đè nén thở không nổi, may mà có cái ống hít mày cho, nếu không chắc nay tao vô viện thở oxy rồi.”
Vệ Đông nói xong liền cầm ống hít trong tay mở ra hút một hơi thật sau “Chẳng trách cha gác cổng bảo trên lầu sáu áp lực đến hoảng hốt, giờ tao mới hiểu được là tại sao.”
Mục Dịch Nhiên đột nhiên hỏi “Tối qua ngoại trừ thân thể khó chịu ra, phòng các cậu có xảy ra cái gì đó bất thường không?”
Vệ Đông với tay gãi đầu “Tối qua hai đứa tui ngủ giống như lợn chết ấy, sáng thức dậy vẫn cảm thấy đau đầu tức ngực, liền mau mau rời khỏi phòng.”
“Giờ còn thấy khó chịu không?” Kha Tầm hỏi.
“Ngộ cái là, rời khỏi lầu sáu cái khỏe lại liền.” Vệ Đông bản thân cũng không rõ tại sao.
Lúc đi ngang lầu ba, Tần Tứ trở về phòng mình là 307 dìu cụ ông Lý Thái Dũng ra, xét thấy ông cụ tuổi tác cũng lớn rồi, mọi người liền không báo chuyện có người chết cho ông.
Ông bác gác cổng đã muốn đợi sẵn đám người bọn họ ở quán ăn cô Năm “Trước lúc ăn cơm, kể mọi người nghe một chút chuyện ở phòng 402.”
Chẳng lẽ NPC là muốn chủ động khai báo hành vi tội ác đêm qua?
Bác gác cổng cầm xâu chìa khóa trên tay lắc lư “Từ sau khi Liêu Lương Truyền yêu cầu chúng ta buổi tối phải cắt điện, mọi người đến tối chỉ có thể mò mẫm sờ soạng, lúc trước ở phòng 402 là một học sinh thi đại học tên Tiểu Bạch, tới tối tắt hết đèn chỉ có thể đốt nến học bài, có một đêm học tập mệt quá liền ngủ quên, nào ngờ đυ.ng ngã cây nến gây hỏa hoạn—— tất nhiên, chuyện này đã xảy ra hồi năm ngoái.”
Mọi người còn đang nghiền ngẫm mục đích NPC nói ra việc này là gì, đột nhiên lại nghe hắn nói tiếp “Cho nên chúng ta phải chú ý an toàn khi dùng lửa, phải có ý thức phòng cháy! Được rồi, nói tới đây thôi, mọi người đi ăn đi.”
Vệ Đông không kềm được buột miệng hỏi “Ban ngày tụi tui có nhiệm vụ gì cần làm không?”
“Mấy người là khách thuê phòng, muốn làm gì thì làm, mắc mới gì tới tôi mà hỏi!”
“Vậy chúng tôi có thể đi ra ngoài không?” Cừu Lộ vội vàng hỏi.
Bác gác cổng nghe vậy gương mặt lạnh tanh “Cửa lớn bị đám thương nhân kia chặn lại rồi, bọc cả tường xi-măng xung quanh, ai dám đi ra ngoài kẻ đó chính là phản đồ của ký túc xá Xuân Duẩn!”
Mọi người lập tức giả lả cười ha ha đi vào quán ăn, Sa Liễu đi bên cạnh Cừu Lộ nhắc nhở “Mục đích của chúng ta là tìm ra ấn chương, chỉ có tìm được ấn chương mới có thể rời khỏi thế giới này!”
Cừu Lộ lúc này cũng đã bị bắt phải tin vào chuyện kỳ lạ này “Nhưng ở đây nhiều người như vậy, chẳng lẽ chúng ta phải tìm từng nhà từng nhà một sao?”
“Ấn chương sẽ không nằm ở nhà người khác, chúng ta nhất định phải liên hệ với các sự kiện tử vong, lần ra đầu mối chính hoặc là ngọn nguồn của mọi chuyện, chỉ có như vậy mới có thể tìm ra được ấn chương ẩn đằng sau.” Sa Liễu nói càng lúc càng lớn, giống như muốn cho cả đám người mới cũng nghe được.
Bà chủ tiệm cũng tức là cô Năm dẫn mọi người đi vào phòng riêng duy nhất trong quán, bên trong có đặt một cái bàn tròn lớn, bên trên đã bày sẵn bữa sáng đơn giản —— cháo gạo kê, màn thầu, rau trộn dưa cải.
Đối với những vị trải qua “ăn tro nhai rơm” ở hai bức tranh trước đó như Kha Tầm cùng Vệ Đông đều có chung cảm giác, thức ăn ở bức tranh này quả thực tiêu chuẩn hơn nhiều lắm.
Cô Năm còn nói thêm một câu “Muốn gọi món phải thêm tiền, tiệm chúng tôi có bán trứng chiên, bánh chiên, bánh bao, cháo thịt bằm trứng muối.”
Mọi người không ai cảm thấy đói bụng, càng đừng nói tâm tình đâu mà đi gọi món.
Kha Tầm liếc nhìn cô Năm một cái nói “Cho mỗi người thêm một cái trứng luộc đi, bao nhiêu tiền vậy?”
Những lúc như thế này nên ăn cho no, dù sao tìm ấn chương cũng là việc hao phí thể lực.
“Một cái trứng gà năm xu, 11 người tính cậu năm đồng thôi.”
Kha Tầm lấy tiền đưa cho cô Năm, cười hỏi một câu “Liêu Lương Truyền mà lúc nãy bác gác cổng nhắc tới là ai ấy nhỉ?”
Cô Năm vừa tính tiền vừa trả lời “Là Liêu xưởng trưởng của nhà máy lúc trước ấy mà!”
Câu trả lời này làm cho mọi người đều giật mình, vốn cứ tưởng Liêu Lương Truyền kia là chủ đầu tư Hongkong gì gì đó, nào ngờ ở đâu lòi ra một vị Liêu xưởng trưởng.
Lần này người mở miệng hỏi lại là cụ ông vẫn luôn trầm mặc kiệm lời Lý Thái Dũng “Gái lớn, nhà máy chúng ta bây giờ vẫn còn chứ?”
“Còn là còn, nhưng không giống hồi trước nữa rồi. Cũng chả hiểu cái hình thức cổ phần kia là cái quỷ gì, vòng qua chuyển lại một hồi, giờ cả cái nhà máy đều thuộc quyền sở hữu của mấy cha cổ đông kia! Tính luôn đất nhà máy cả ký túc xá Xuân Duẩn của chúng ta đều về tay bọn họ hết! Liêu xưởng trưởng còn nắm phần to trong tay nữa chứ!”
Lý Thái Dũng lại một lần nữa lâm vào trầm mặc.