Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Chớ Làm Chuyện Xấu

Chương 23: Bị người hãm hại

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Dạ Linh Uyển dưỡng thương vài ngày đã cảm thấy khá hơn, vốn muốn xuống giường đi lại một chút cho khỏe, nào ngờ vừa định bước xuống đã có tiếng người ngăn cản.

“Uyển nhi, nàng làm gì?” Thần Thiên Quân Hoa vừa mang thuốc đến cửa phòng đã thấy nàng định xuống giường liền tiến nhanh đến.

“Quân Hoa, ta đã khỏe hẳn rồi, chàng xem, cho ta ra ngoài đi dạo một chút được không?”

“Không được, trong chưởng lực còn có độc, nàng phải tĩnh dưỡng thêm.”

“Ta bách độc bất xâm.” Dạ Linh Uyển không cam lòng lên tiếng kháng nghị.

Thần Thiên Quân Hoa không lên tiếng, chỉ nheo lại mắt nhìn nàng khiến Dạ Linh Uyển rùng mình.

“Ô ô, chàng hung với ta…” Dạ Linh Uyển làm bộ ủy khuất khóc ra tiếng, bàn tay bé nhỏ gian xảo che đi khuôn mặt vốn không có nước mắt. Quả nhiên, Thần Thiên Quân Hoa vừa thấy nàng khóc liền quýnh lên.

“Uyển nhi, đừng khóc, ta không hung với nàng nữa được không. Nàng vừa mới bị thương, còn chưa khỏe hẳn, khóc sẽ không tốt, nghe lời ta, ân?”

“Ta không cần, chàng không thương ta, chàng toàn hung dữ với ta.”

“Ta nào có không thương nàng.” Thần Thiên Quân Hoa thấy nàng càng khóc càng hăng thì rối bời, hắn làm sao biết dỗ dành nữ tử khóc lóc chứ.

“Vậy chàng cho ta xuống giường đi dạo?”

“Uyển nhi…” Hắn ảo não than nhẹ, nàng chính là làm khó hắn.

“Ta chỉ đi dạo ở hoa viên, sẽ không làm gì quá sức, thật. Chàng nếu không tin thì ta thề cho chàng xem.” Dạ Linh Uyển còn làm bộ như muốn thề thật sự.

“Được rồi, nàng không cần thề, muốn đi dạo thì ta đưa nàng đi.”

Dạ Linh Uyển sung sướиɠ cười híp mắt, nàng đã sắp chán chết rồi.

“Nàng ngồi đây, ta đi lấy ô mai ướp lạnh cho nàng.” Thần Thiên Quân Hoa cảm thấy khí trời mấy ngày nay có vẻ nóng, mà Dạ Linh Uyển lại cực kì sợ nóng, mỗi ngày đều phải tắm mấy lượt. Mỗi đêm nàng đều ngủ không ngon vì đổ mồ hôi khiến hắn đau lòng không thôi.

“Ta đợi chàng.” Dạ Linh Uyển mềm mại trả lời.

Thần Thiên Quân Hoa vừa đi thì Dạ Linh Uyển nhìn thấy phía xa có một con chim bồ câu đang bay tới, nàng đưa tay ra, tức thì nó đậu xuống trên tay nàng.

“Là của Đông Thiên Phong, tên này mấy ngày nay như thế nào không thấy, lại còn chơi trò đưa thư.” Nàng có chút khó hiểu, vừa lẩm bẩm vừa mở thư ra.

‘Uyển Uyển thân ái, ta biết chắc là ngươi rất nhớ ta, nhưng không còn cách nào khác, gần đây có nhiều người đến ủy thác Phong Thiên Cung làm việc khiến ta không còn cách nào khác phải trở về để phân phó thuộc hạ làm việc. À, ta biết chắc ngươi cũng nghe đến vụ việc đó rồi phải không, danh tiếng của ngươi vốn đã không được tốt, lại bị phá đến thế, chậc chậc, thật tội nghiệp, ta nghe nói vừa mới lại xảy ra ở Phong Trung tiêu cục, ngươi tốt nhất nhanh chóng đến xem. Ta chỉ muốn nhờ ngươi nhắn cái tên Nam Thiên Hạo gì đó, nói hắn đừng tưởng ta đã tha cho hắn, nhất định ta sẽ sớm trở lại tìm hắn trả thù. Đông Thiên Phong – Thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử.”

“Khốn, ngươi muốn nhắn tin cho người tình của ngươi thì viết thư cho ta làm gì.” Dạ Linh Uyển vừa đọc thư xong không khách khí vo thành một đoàn, dùng sức biến thành bột giấy.

“Có chuyện gì mà tức giận như vậy?” Thần Thiên Quân Hoa trở lại thấy nàng một bộ dáng bất mãn thì khó hiểu.

“Không có gì đâu, chỉ là ta thấy hơi nóng.”

Dạ Linh Uyển trong đầu vẫn không ngừng rối rắm về chuyện Phong Trung tiêu cục mà Đông Thiên Phong nhắc đến trong thư. Dạo gần đây trong giang hồ không biết là ai đã mạo danh của nàng, không những cướp đồ của các thế lực lớn trong giang hồ, lại độc chết nhiều người vô tội, Phong Trung tiêu cục cũng chỉ là một trong số nơi xấu số bị chọn trúng mà thôi. Những ngày qua Dạ Linh Uyển vẫn chỉ thị người của Tịch Linh Các nhanh chóng phong tỏa tin tức, cũng gửi bái thϊếp đến tất cả những nơi bị nhân vật giả mạo đột kích nói rõ thực hư. Tuy rằng hiện nay chưa có động tĩnh gì nhưng nếu mọi chuyện vẫn tiếp tục xảy ra, chỉ e là Tịch Linh Các trong tương lai phải đối địch với các môn phái trong giang hồ.

“Uyển nhi, Uyển nhi…”

Thần Thiên Quân Hoa gọi mấy tiếng cũng không thấy nàng trả lời thì nghi hoặc, tiến lên ôm lấy nàng.

“Uyển nhi.”

“A, chàng gọi ta có chuyện gì?” Dạ Linh Uyển lúc này mới phục hồi tinh thần.

“Ta đã gọi nhiều lần nhưng nàng không có nghe thấy, có chuyện gì sao?” Hắn sủng nịnh vuốt lên hai chân mày đang nhíu lại của nàng.

“Đừng nhíu mày, không tốt.”

“Ta không sao.” Dạ Linh Uyển chột dạ, nếu để hắn biết chỉ sợ hắn sẽ đề phòng không cho nàng rời khỏi vương phủ nửa bước.

“Cho nàng.” Thần Thiên Quân Hoa lấy ra một thứ từ tay áo đưa cho nàng.

“Đây là?” Dạ Linh Uyển cầm lệnh bài trên tay, trong lòng đã có suy đoán của mình.

“Là lệnh bài tùy thân của ta, có thứ này nàng sẽ sai bảo được ám vệ của ta cùng tất cả những gì thuộc thế lực của ta.” Thần Thiên Quân Hoa cằm đặt tại vai nàng, nhẹ nhàng nói ra tựa như chuyện chẳng có gì to tát cả.

Trên thực tế, Thần Thiên Quân Hoa không những sở hữu đội quân ám vệ tinh nhuệ nhất của Tứ quốc, mà các tửu lâu, khách điếm, tiệm cầm đồ, sơn trang thuộc về hắn còn trải dài khắp Thần quốc cùng các quốc gia khác. Dạ Linh Uyển là các chủ Tịch Linh Các nên lệnh bài này có bao nhiêu trọng lượng nàng rõ hơn ai hết, nếu như lúc này nàng còn không tin tình cảm hắn dành cho nàng thì nàng quá ngốc rồi.

“Chàng cho ta là không được đòi lại đâu đấy, sau này đồ của chàng là của ta, còn của ta vẫn là của ta.” Dạ Linh Uyển cảm động muốn khóc nhưng vẫn tỏ ra bướng bỉnh. Thần Thiên Quân Hoa chỉ buồn cười lườm nàng một cái, hắn làm gì đi đòi lại thứ đã cho nàng.

“Quân Hoa, ta cũng có thứ này cho chàng đó, mau lên.” Dạ Linh Uyển chợt nhớ ra thứ gì đó, vội lôi kéo Thần Thiên Quân Hoa đứng lên.

“Đây là ngọc bội của ta, nó tượng trưng cho Các chủ của Tịch Linh Các, chàng dùng nó có thể nhờ họ làm gì đó. Còn có thứ này nữa, đây.”

“Đây là…” Thần Thiên Quân Hoa nhìn tiểu điệp màu trắng bên trong một chiếc hộp trong suốt thì cảm thấy vi diệu, không hề động đậy, không lẽ nó được nàng ép khô rồi cho vào?

“Đây là ‘Truy hồn điệp’, là ta đặc biệt đến tận ‘Tinh Linh đảo’ nhịn đau bỏ lượng lớn tiền mua về đó.” Dạ Linh Uyển có chút đắc ý, thứ này không phải người nào cũng có vì muốn tiến vào ‘Tinh Linh đảo’ không phải chuyện dễ dàng.

“Vậy nàng muốn ta sau này dùng nó tìm người?”

“Không phải, nó chỉ giúp chàng tìm được ta thôi. Bởi vì trên người ta có mùi hương mà nó đã được nhận khi trước, với nó cũng có linh tính với sinh mạng của ta. Bình thường chàng thấy nó im lặng như vậy, còn khi nào ta có chuyện nó sẽ động đậy đó.”

“Cái này, ta thích. Sau này ta không sợ không tìm thấy nàng nữa.”

“Chỉ có hai con thôi đó, mỗi con cũng chỉ sử dụng một lần, chàng đừng tùy tiện đem nó phóng ra nhé.”

“Vậy con còn lại đâu?”

“A, ta không nhớ. Quân Hoa, ta đói quá, chàng gọi người mang điểm tâm cho ta ăn được không?”

Thần Thiên Quân Hoa cảm thấy nàng đang lảng sang chuyện khác, nhưng nàng không nói hắn cũng không hỏi, lúc nào đó nàng sẽ tự nói với hắn.

“Tại sao còn chưa quay lại…” Dạ Linh Uyển ăn no nhàm chán ngồi tựa bên cửa sổ. Từ ngày nàng muốn Thanh Long, Chu Tước đi điều tra thân thế Ngọc phi đến ngay cũng đã cả tháng trôi qua mà hai người họ vẫn không có tin tức, có chuyện gì làm khó hai người họ sao.

Ngày hôm sau Thần Thiên Quân Hoa vì chuyện của thừa tướng phải tiến cung bàn bạc đối sách với hoàng đế, Dạ Linh Uyển ngẫm nghĩ liền thừa dịp này lẻn ra khỏi vương phủ đi tìm tung tích kẻ mạo danh nàng. Trước tiên nên đến địa phương cuối cùng xảy ra vụ việc. Vừa bước vào Phong Trung tiêu cục nàng đã bị hoang cảnh thê lương ở nơi này dọa sợ hãi.

“Xin hỏi ở đây đã xảy ra chuyện gì?” Dạ Linh Uyển hỏi một tiểu ca vừa từ bên trong đi ra.

“Còn không phải là do ả ‘Độc y nương tử’ gì đó, hại chết người trong tiêu cục, còn cướp mất vật ủy thác của chúng ta…”

“Tam Cửu, không được nói lung tung, người của Tịch Linh Các đã gửi bái thϊếp nói chuyện này không liên quan họ, sẽ sớm tra ra người đứng sau, ngươi còn ăn nói lung tung ta sẽ phạt ngươi.” Một trung niên nam tử bước ra, nhìn hắn có chút khí phách của bậc hán tử.

“Cô nương, lời hắn nói ngươi đừng để ý, nhưng tiêu cục của ta hiện nay không thể nhận ủy thác, nếu ngươi muốn hay là đến các tiêu cục khác đi.”

Dạ Linh Uyển nghe cũng hiểu rõ mọi chuyện, liền tỏ ý tiếc nuối cùng nam tử sau đó rời đi. Lòng nàng càng thêm tức giận, quyết định phải tìm được người mạo danh của nàng.

Thần Thiên Quân Hoa nhìn thư của nàng để lại cảm thấy tức giận, nàng vừa khỏe lại đã không chịu ngồi một chỗ. Hắn lại không yên tâm để nàng đi một mình, lại sai ám vệ đi theo nàng rồi hồi báo tình hình của nàng cho hắn biết.

Dạ Linh Uyển trải qua mấy ngày tìm hiểu, biết mục tiêu tiếp theo của kẻ mạo danh là ‘Tuyết Ly sơn trang’ thì khôi phục lại hình dạng ‘Độc y nương tử’ của nàng tiến đến thông trí trước cùng trang chủ ở đây, sau đó ở lại đợi người tới.

“Ngươi là ai?” Lão trang chủ bình tĩnh nhìn người trước mắt, hóa ra thật sự có người mạo danh, nếu không phải ‘Độc y nương tử’ thật sự đã tới thì sơn trang của hắn đã có nguy cơ bị hạ độc giống như các nơi khác rồi.

“Trang chủ chẳng lẽ chưa nghe qua danh của ta? Dạ Ảnh ta hôm nay muốn lấy ‘Tuyết lưu ly’ trấn trang của trang chủ, không hiểu trang chủ có ý kiến gì không?”

“Càn rỡ, vật quan trọng của sơn trang ta làm sao lại để ngươi mang đi.” Lão trang chủ quát lên một tiếng.

“Như vậy trang chủ không nguyện ý? Ta cũng không còn cách nào khác.” Thần bí nhân lao nhanh về phía trước muốn sử dụng độc.

Lão trang chủ vừa thấy liền lùi nhanh về phía sau, lúc này Dạ Linh Uyển cũng phi thân ra phía khác dùng ‘Tử Vi nhuyễn kiếm’ bức độc lui ngược về.

“Ngươi là…” thần bí nhân có chút bất ngờ khi thấy Dạ Linh Uyển.

“Nga, ta cũng không biết ta là ai. Nhưng là ta nghe nói ‘Độc y nương tử’ bên mình có một nhuyễn kiếm yêu dị màu hồng, có thể hay không phiền ngươi lấy ra cho ta mở mang tầm nhìn?” Dạ Linh Uyển vừa huy động nhuyễn kiếm vừa lạnh lùng mở miệng.

“Hừ.” Thần bí nhân hừ một tiếng rồi phi thân chạy đi, Dạ Linh Uyển lập tức đuổi theo.

“Trước mắt là vách núi, ngươi hết đường rồi, mau xưng danh, tại sao lạ giả mạo ta.” Dạ Linh Uyển không chút phí sức đuổi tới ngay sát phía sau.

“Hahahaha…. Dạ Ảnh a Dạ Ảnh, ngươi mắc mưu rồi.” Thần bí nhân đột nhiên cười không ngừng rồi đưa tay tháo sa mạn trên mặt ra.

“Là ngươi.” Dạ Linh Uyển kinh ngạc, không ngờ người mạo danh nàng lại là Vương Tiểu Lệ.

“Là ta, ngươi bất ngờ sao? Hahaha, không ngờ cũng có ngày ngươi rơi vào tay ta, người đâu.” Nàng ta vừa hô dứt lời xung quanh liền xuất hiện rất nhiều hắc y nhân vây quanh Dạ Linh Uyển.

“Hừ, bằng các ngươi mà muốn bắt ta? Nằm mơ.” Dạ Linh Uyển vung lên nhuyễn kiếm, thả người vào giữa đám hắc y nhân. Nhìn nàng nhẹ nhàng tung bay tựa như thiên điệp nhảy múa, bất quá mỗi khi cánh tay nàng vung lên lại có một hắc y nhân ngã xuống. Số lượng hắc y nhân ngã xuống càng lúc càng nhiều, nhưng Dạ Linh Uyển nhận ra trong số người còn lại, có một người bất đồng, hắn võ công rất cao. Đến cuối cùng, chỉ còn lại hai người song phương giao đấu.

“Ngươi là ai?” Dạ Linh Uyển nghi hoặc, người này chính là hắc y nhân hôm đó đã đánh nàng trọng thương ở tẩm cung của hoàng hậu, lần này lại xuất hiện cùng Vương Tiểu Lệ, rốt cuộc là có quan hệ gì.

“Ngươi không cần biết ta là ai, chỉ cần biết ngươi sắp chết rồi.” Hắc y nhân ánh mắt sắc lạnh, nhìn Dạ Linh Uyển đầy thù oán, tựa như có một mối thù nào đó. (Ta tự hỏi m.n có đoán được cái người này là ai không =.=”)

“Ngươi là nữ nhân.” Dạ Linh Uyển kinh hô, nữ nhân dị quốc này cùng hoàng hậu có âm mưu gì.

Dạ Linh Uyển vì vừa mới khỏe hẳn, lại thêm nàng không có cách hóa giải võ công kì lạ của nữ tử này, lại một lần nữa bị đánh trọng thương, phun ra một ngụm máu. Hắc y nhân tiến lại gần nàng, đôi mắt ánh lên sự hận thù. Dạ Linh Uyển mắt lóe linh quang, xuất ra hàng chục kim châm về phía hắc y nhân.

“Hừ, ta cũng không dễ chết như thế.” Dạ Linh Uyển cầm lại nhuyễn kiếm đánh về phía trước, trong lòng nàng càng thêm rối rắm. Hắc y nhân này võ công lạ kì, của nàng thuần âm, lấy nhu chế cương, mà của hắc y nhân lại vừa nhu vừa cương, biến hóa lạ kì. Hắc y nhân tuy nội lực không bằng nàng nhưng võ công biến hóa kì ảo khiến nàng không nắm bắt được.

“Mau gϊếŧ nàng đi”.Vương Tiểu Lệ bị Dạ Linh Uyển đâm trọng thương hét lên, ả muốn nàng phải chết, nếu ả không chiếm được Quân công tử thì người nào cũng không được.

Hai người cùng hợp sức đánh lui Dạ Linh Uyển, nàng không chần chừ tấn công về phía Vương Tiểu Lệ yếu ớt, một đường kiếm cứ thế quét lên mặt ả khiến ả hét lên thảm thiết.

“Mặt của ta, mặt của ta.”

Dạ Linh Uyển hừ lạnh không thèm quan tâm, tiếp tục đối chiến với hắc y nhân. Nàng thầm kêu không ổn, xem ra phải tìm được sơ hở ở bộ pháp của hắc y nhân mới có thể đánh bại ả. Dạ Linh Uyển định thi triển khinh công chạy đi nhưng lại bị hắc y nhân quấn lấy, đánh thêm một chưởng lực vào vai trái khiến Dạ Linh Uyển tức khắc phun ra một ngụm máu đen.

Ngay lúc hắc y nhân định dùng kiếm kết thúc sinh mạng Dạ Linh Uyển đang đứng không vững thì cảm thấy một trận kình phong ở phía sau khiến ả nhanh chóng túm lấy Dạ Linh Uyển quay đầu lại.

“Mau thả nàng ra.” Thần Thiên Quân Hoa xuất hiện tại phía sau gầm lên.
« Chương TrướcChương Tiếp »