Tôi là Tô Đồng. … 26 tuổi, đã kết hôn, có một đứa con gái, làm thiết kế cho một công ty quảng cáo.
… Vào năm 1993, tình cờ quen biết với nạn nhân. …
Tôi nhặt được túi xách của cô ấy. … Lần liên lạc cuối cùng là vào 4 năm trước.
… Gặp được ở trường. …
Ngụy Như Phong? … Cũng không quen thân lắm…
Lúc tôi đi ra khỏi cục công an thành phố Hải Bình, trời đã sập tối. Gió biển mùa thu lạnh lùng táp vào má, che kín áo khoác mà vẫn cảm thấy rét buốt. Mấy cô bé học sinh cười cười nói nói đi ngang qua, các em mặc váy, lưng mang bảng vẽ, trông chẳng lạnh tí nào. Khi còn trẻ, người ta thường nhiệt tình đến nỗi không quan tâm tới nóng lạnh, năm ấy khi tôi học đại học, quen biết với Ngụy Như Phong, chẳng phải cũng như thế hay sao?
Không khỏi nhớ lại mấy câu chất vấn của vị cảnh sát kia, nhất định là anh ta không biết tôi đã từng gặp anh ta một lần ở quán cà phê đối diện với Hải đại, bắt đầu từ khi đó, tôi đã vô tình xông vào cuộc sống của hai người kia, sau đó diễn một tràng hý kịch, rồi lại không đành lòng bước xuống sàn. Tôi đã từng nghĩ rằng, sau khi từ biệt họ, tôi sẽ không bao giờ nhớ lại những chuyện xảy ra hồi đó nữa. Nhưng hôm nay, giữa lúc bị cảnh sát truy vấn, tôi lại từng tầng từng tầng một lột khoảng thời gian ngắn ngủi ấy ra, có cảm giác dường như chuyện đã xảy ra từ mấy đời. Thì ra tạm biệt ngày đó đã trở thành vĩnh biệt. Thì ra anh ấy đã chết lâu như vậy.
Thì ra tôi đã là gái có chồng. Thì ra Hạ Như Họa cũng đã mất. Thì ra chẳng ai trong chúng ta có thể trốn chạy…
Tôi siết chặt áo khoác, đưa lưng về phía cục cảnh sát, bước từng bước một từ từ đi xa. Tôi hay tin Hạ Như Họa qua đời thông qua tờ báo của tòa soạn nơi Lục Nguyên công tác. Báo giật tít tội phạm đang đào tẩu Trình Hào bị cảnh sát bắn chết ở đầu đường, trong bài báo có viết một câu thế này: “Phía cảnh sát cho hay, trong vụ này còn có một người chết nữa, là tình nhân của Trình Hào, họ Hạ. Theo một nguồn tin đáng tin cậy khác, lần này hai người đã lên kế hoạch bí mật xuất cảnh, hiện nay cảnh sát đang tiếp tục điều tra thêm, nhưng trên cơ bản, đại án Tây Nhai 10.29 đã giành được thắng lợi hoàn toàn.”
Tấm ảnh được in trắng đen, khiến cho vẻ đẹp của Hạ Như Họa suy giảm ít nhiều, ánh mắt của cô ấy ai oán ưu thương như xuyên thấu qua mặt giấy, đâm thẳng vào tim tôi. Trong trí nhớ của tôi, Hạ Như Họa lúc nào cũng mang theo vẻ mặt ưu sầu nhàn nhạt, nhưng chẳng giống như trong tấm hình này, tôi vẫn còn nhớ lần đầu gặp được cô ấy ở trong quán cà phê, rõ ràng là bộ dạng của cô ấy không phải thế này. Mặc dù lúc nào cô ấy cũng nhăn mày, nhưng ánh mắt lại rất trong sáng, đôi mắt sâu và đen như đầm nước ấy mơ hồ chất chứa một sự kiên định không có cách nào rung chuyển nổi. Có thể là quá xinh đẹp, xinh đẹp một cách mê hoặc, khiến cho người ta không tự chủ được mà muốn xâm phạm cô. Cho nên khi Tiểu Béo khen cô, tôi mới cười cợt như vậy. Ngẫm lại thì hình như là do tôi ghen tị, nhất là sau khi tôi gặp được Ngụy Như Phong. Cái lần mà tôi nói rõ mọi chuyện với cô ấy, thực ra tôi chẳng có bao nhiêu tự tin cả, trái lại, tôi mạnh miệng như thế là do tuyệt vọng. Tôi phải trơ mắt nhìn người mà mình thích đi trên con đường không thể quay đầu, lại không thể khuyên nhủ anh ấy. Dù có cảm thấy không cam tâm bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng vô dụng, tôi chỉ có thể xin Hạ Như Họa giúp đỡ, chỉ có lời do cô ấy nói mới có thể thay đổi được quyết định của Ngụy Như Phong.
Tôi vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt của cô khi đó, giống như một con thú nhỏ bị thương, ngây ngốc dùng bộ lông mềm mại để bảo vệ chỗ thức ăn quý giá của bản thân, cho dù chẳng có bao nhiêu sức lực nhưng vẫn ngấm ngầm chịu đựng chứ tuyệt đối không chịu vứt bỏ. Lúc đó tôi đã nghĩ, kiểu con gái như vậy thường khiến cho người khác muốn thương tổn cô, nhưng cũng có người muốn che chở cho cô. Sau đó, số mệnh của tôi đã dây dưa không rõ với hai người họ. Lúc nào họ cũng làm ra những chuyện ngoài dự liệu của tôi, gián tiếp khiến cho cuộc sống của tôi không được viên mãn. Mà quá trình ấy đã làm tiêu hao hơn phân nửa những cảm xúc hỉ nộ ái ố trong cuộc đời tôi… Cái lần ở trong rạp hát Hải Bình, tôi vốn đã nghĩ xong hết tất cả mọi lời kịch. Tôi muốn chính miệng Ngụy Như Phong nói cho tôi biết quyết định của anh, xác định xem anh đã thay đổi kế hoạch cho tương lai chưa, sau đó sẽ chân thành nói ra tâm ý của mình, cho dù không được chấp nhận thì cũng sẽ quay người đi trong tư thái ưu nhã nhất, đặt dấu chấm hết cho mối tình đầu không tầm thường, không đẹp đẽ nhưng vẫn vô cùng kiêu ngạo của tôi.
Kết quả là anh ấy máu me đầm đìa ngã trong lòng tôi. Tôi xin thề, tôi chưa từng sợ hãi như thế bao giờ. Nếu như có thể lấy mạng đổi mạng, khi đó tôi sẽ không do dự mà chọn cái chết. Cho tới bây giờ, mỗi khi giơ tay trái lên tôi đều có thể mơ hồ nhìn thấy vết máu, đỏ sẫm, ấm áp chảy qua kẽ tay tôi. Một giọt lại một giọt nện vào tim tôi, tuyên bố sự bất khuất và trung thành. Tôi cảm thấy vô cùng vô cùng đau khổ, tình yêu và cái chết, hai chữ này vừa gần như vậy, vừa xa đến thế! Bắt đầu từ đó trở đi, tôi nguyện cam chịu số phận mà buông tay tình yêu của mình. Tuyệt đối không phải vì muốn thành toàn cho họ, cũng không phải là thừa nhận tình yêu của họ, càng không phải vì cảm động sự kiên trinh của nam nữ chính. Tôi cảm thấy rất tủi thân, tình yêu của tôi giống như bị hai người họ hϊếp bức, không ngờ phải rơi nhiều nước mắt như thế, tôi buông tay một cách không đành lòng. Thật ra Ngụy Như Phong đối xử với tôi không phải là không tốt.
Anh ấy có thể trêu chọc tôi, tâm sự những chuyện vô thưởng vô phạt với tôi; anh ấy có thể vô tư ăn một đống lớn chocolate ở trước mặt tôi, sau đó híp mắt an tâm mà ngủ như một con mèo lười; anh ấy có thể im lặng lắng nghe tôi luyên thuyên chửi rủa mấy cái môn số học, vi phân, vi tích phân, anh ấy lái xe đưa tôi đi ăn cơm; anh ấy có thể không tin bất cứ người nào, nhưng có thể nói cho tôi nghe hết những bí mật của mình. Thật ra anh ấy đã cho tôi rất nhiều. Thế nhưng, vì Hạ Như Họa, anh ấy có thể vứt bỏ sự sống.
Vẫn luôn có một khoảng cách tồn tại giữa tôi và anh, đưa tay ra, lại không bắt được. Cũng có thể chính là vì vậy, cho nên dù họ có hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi, tôi vẫn có thể sống tốt. Nhưng còn cô ấy?
Đã chết rồi. Tôi cúi đầu nhìn dòng chữ được in bằng thể chữ Tống trên tờ báo lạnh như băng, rồi dòng chữ dần dần nhòe nhoẹt, bất tri bất giác, mặt đã đẫm lệ… Buông tờ báo xuống, tôi liền gọi điện thoại cho Lục Nguyên nhưng chẳng có ai bắt máy, tôi rất sốt ruột, dứt khoát xin nghỉ nửa buổi để đến tòa soạn báo của cậu ấy.
Nói đến lại buồn, có thể kết bạn với nhân vật cũng khá nổi tiếng trong giới phóng viên này là nhờ lần gặp gỡ tình cờ ở trường lần đó. Hôm ấy chúng tôi cùng tiễn họ đi xa, cùng nhau cảm nhận nỗi đau của sự ly biệt, cùng nhau giữ kín bí mật của bọn họ. Nhìn họ chậm rãi biến mất trong bóng tối, tôi vẫn có chút không cam lòng, tôi nghĩ Lục Nguyên cũng giống như tôi. “Đừng nhìn nữa, đến bóng cũng đã khuất dạng rồi.” Lục Nguyên cười nói, cậu ta cười rộ lên trông rất dễ nhìn.
“Chẳng phải cậu vẫn còn đang nhìn đấy sao.” Tôi cười không nổi. “Do tớ quen thôi.” Lại là một người cam chịu số phận, tôi xóc lại bảng vẽ trên lưng, vươn tay, nghiêm chỉnh nói: “Bắt tay đi, tôi cũng có thói quen đó.”
Cậu ta kinh ngạc nhìn tôi một, sau đó cười ha ha. “Tớ là Lục Nguyên, Lục là số 6, nguyên là đồng tiền, cậu có thể gọi tớ là sáu đồng tiền.” “Tô Đồng.” Tôi cũng phóng khoáng gật đầu.
“Vì thói quen giống nhau, tớ đề nghị cùng nhau đi ăn một bữa!” Lục Nguyên chỉ vào căn tin ở trong trường nói. Tôi vui vẻ đáp ứng. Thế là chúng tôi cùng nhau xoay người, đi ngược hướng với hai người kia. Cuộc sống luôn gợi ra ít nhiều điềm báo, họ biến mất ở trong bóng tối, còn chúng tôi lại đi dưới ánh đèn.
Khi đó tôi không thể ngờ rằng, nhiều năm sau đó, chúng tôi vẫn là người phải nhìn theo bóng lưng của bọn họ mà tiễn đưa. Nhưng lúc này, lại là âm dương cách biệt. Lúc đến nơi, tòa soạn rất hỗn loạn, từ xa mà tôi đã nghe thấy tiếng mắng giận dữ của Lục Nguyên truyền ra từ phòng biên tập: “Cái chuyện cô ấy là tình nhân của Trình Hào là do ai viết? Là cmn do ai viết! Các cô các cậu đã phỏng vấn cảnh sát chưa? Mấy người hiểu rõ cô ấy sao? Mấy người có biết cô ấy là người như thế nào hay không? Cô ấy bị bắt cóc! Cô ấy bị người ta hại chết cơ mà!” Tôi vội vàng chạy vào phòng, kéo Lục Nguyên vẫn đang cãi cọ với đám đồng nghiệp, nói: “Lục Nguyên! Cậu bình tĩnh lại đi!”
“Tôi không bình tĩnh nổi! Tôi cho cậu biết, cậu cũng không bình tĩnh được đâu! Ngụy Như Phong cũng đã chết rồi! Hôm đó hai người họ không chạy trốn được! Ngụy Như Phong đã bị chết cháy ở bến tàu Tây Nhai, Hạ Như Họa bị Trình Hào bắt cóc! Bọn họ, bọn họ đều đã chết hết rồi!” Lục Nguyên đỏ mắt, tuyệt vọng gào thét. Tôi lập tức sững người tại chỗ, sau khi thấy tin Hạ Như Họa đã chết tôi vẫn có một dự cảm xấu, nhưng thật không ngờ thì ra dự cảm kia đã ứng nghiệm từ mấy năm trước rồi, anh ấy có cái tên mới hợp với mình làm sao, Như Phong, cứ thế biến mất như một cơn gió. “Lục Nguyên, chúng ta đi thôi.” Tôi lôi cánh tay của cậu ta, thấp giọng nói.
“Họ…” Lục Nguyên chỉ vào tờ báo, còn muốn nói thêm gì đó nữa, tôi chợt ngẩng đầu, rớt nước mắt nói: “Cậu còn quản họ làm gì nữa! Hạ Như Họa chết ở trên phố, chẳng lẽ cậu muốn chờ cảnh sát đến nhặt xác cho cô ấy, hỏa táng cho cô ấy à?” Lục Nguyên nghiêng đầu kinh ngạc nhìn tôi, lòng tôi đang rất rối, lau lau mặt rồi xoay người đi ra ngoài, Lục Nguyên hung hăng ném tờ báo xuống bàn, theo tôi đi xuống lầu.
Lục Nguyên lái xe đưa tôi tới cục công an thành phố Hải Bình, trên đường chúng tôi đã thương lượng qua loa với nhau, để tránh việc cậu ta nhìn thấy Hạ Như Họa xong sẽ không khống chế được tâm tình, tôi sẽ đi nhận thi thể của Hạ Như Họa, còn cậu ta đi nghe ngóng tình hình cụ thể từ phía cảnh sát. Tôi tiếp nhận mấy câu hỏi theo thông lệ của Diệp Hướng Vinh, khi hỏi tới Ngụy Như Phong, tôi đã nói dối với anh ta. Sao tôi có thể không quen thân với anh ấy được? Gương mặt anh, mỗi câu nói của anh tôi đều khắc ở trong lòng, thế nhưng đây là những bí mật tốt đẹp giữa tôi và anh, tôi sẽ không tiết lộ cho bất kì ai, hiện thực cũng không cho phép tôi nói cho bất kì ai biết, cho dù anh đã chết nhưng dù sao thì anh cũng là người có tội, mà tôi vẫn phải tiếp tục sống trên cõi đời này, để tránh phiền toái không cần thiết, tôi chỉ có thể tỏ ra lạnh lùng, đây cũng chính là nỗi bi ai của những con người đã trưởng thành. Hôm ấy Lục Nguyên cũng không nói cho tôi biết rốt cuộc là Ngụy Như Phong chết như thế nào, sau khi hỏi Diệp Hướng Vinh đầu đuôi về vụ cháy ngày hôm đó, cậu ta liền theo cảnh sát vào phòng ướp lạnh. Tôi đứng ở một bên nhìn cậu ta từng tấc từng tấc nhấc chiếc khăn tang trắng loang lổ màu máu đỏ, Hạ Như Họa hoàn toàn không giống với trước đây, cô ấy gầy nhom, xương quai xanh nhô lên, yếu ớt như một đứa trẻ. Tay của Lục Nguyên run rẩy, cậu ta ôn nhu cọ cọ vào vết máu còn lưu trên mặt Hạ Như Họa, cẩn thận vuốt ve da thịt đã hoàn toàn lạnh như băng của cô, khe khẽ gọi tên cô.
Mà trong căn phòng lạnh như băng này, không có ai đáp lại lời cậu ta, cậu ta quỳ ở đó, ôm chặt lấy người con gái mà cậu ta yêu mến, bật khóc. Hôm đó tôi không ở cạnh cậu ta đến cùng, tôi phải về nhà làm cơm cho chồng, kể chuyện cho con gái nghe. Đàn ông có thể không cưới vợ nhưng phụ nữ không thể không lấy chồng. Giống như Hạ Như Họa đã nói, tôi đang sống những ngày tháng mà mọi người thường sống, làm những chuyện mà mọi người thường làm. Nhìn di thể an tĩnh của cô, tôi thầm cảm thán, trước đây cô ấy thực sự đã suy nghĩ cho tôi rất nhiều.
Cuối cùng chúng tôi quyết định hợp táng cho cả hai người họ, Lục Nguyên cố chấp cự tuyệt sự giúp đỡ của Diệp Hướng Vinh, tôi có thể hiểu được cậu ấy, mặc dù tôi biết viên cảnh sát kia đã cố gắng hết sức, nỗi bi thương trong mắt anh ta không hề thua kém Lục Nguyên, nhưng chúng tôi vẫn không có cách nào ngừng oán giận anh ta. Cái chết là ranh giới lớn nhất vì nó đã định trước kết cục, không mảy may lưu lại bất cứ cơ hội nào cho những người còn sống. Hài cốt của Ngụy Như Phong đã tan thành mây khói, theo như cách nói của cảnh sát thì DNA cũng không phải là thứ vạn năng, họ không thu thập được bất cứ cái gì ở hiện trường. Lúc chết, Hạ Như Họa mặc áo sơ mi của Ngụy Như Phong, cũng có thể miễn cưỡng xem là còn lưu lại một chút áo mũ. Nghĩa địa là do tôi và Lục Nguyên cùng nhau chọn, hôm hạ táng cũng chỉ có hai người chúng tôi, khi nhìn hũ tro cốt bọc trong chiếc áo sơ mi được chôn xuống đất, tôi không khống chế được tâm tình, òa khóc. Tôi nhớ lại một câu nói trong “thánh kinh “: Chúng ta đến từ đâu thì sẽ quay lại nơi ấy, cát bụi trở về với cát bụi, đất trở về với đất. Họ đã thực sự hóa thành tro bụi rồi.
Lục Nguyên chuẩn bị một bó hoa hồng trắng lớn, cậu ta tự mình lấp đất, lập bia. Bài minh (bài văn khắc trên bia đá) cũng là do cậu ta viết, dáng vẻ cẩn thận thâm tình, không giống như viết chữ cho vong nhân mà giống như vẽ mày cho người tình. Mãi cho đến khi trời nhá nhem tối mà Lục Nguyên vẫn không chịu rời đi, bóng dáng cô độc của cậu ta khiến lòng tôi vô cùng chua xót. “Đi thôi.” Tôi lặng lẽ ngồi xổm trước mặt Lục Nguyên nói. “Cậu nói xem, họ đã từng có được hạnh phúc chưa?” Lục Nguyên ngơ ngác nhìn, hỏi, “Giữa sinh mệnh ngắn ngủi đó, họ đã từng hạnh phúc chứ?”
Tôi liền nhớ lại ánh mắt của Ngụy Như Phong, giữa ánh mắt sâu thẳm của anh luôn luôn tồn tại một tia ôn nhu nhàn nhạt, tôi nghĩ đó chính là sự chờ mong và hy vọng giữa cuộc sống tăm tối của anh. “Họ đã từng hạnh phúc, lẽ ra họ nên được hưởng niềm hạnh phúc đó mãi mãi.” “Vậy họ đã từng hối hận hay chưa?” Lục Nguyên thu gom lại bút mực, mắt đỏ hoe. Tôi nhìn vào tên của hai người, nói: “Họ còn chưa kịp hối hận.”
“Lúc tạm biệt chúng ta, chắc họ không ngờ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy.” Lục Nguyên thở dài nói, “Khi đó có lẽ họ đã nghĩ mình sẽ được sống thật tốt dù chỉ một lần? Chẳng ai biết được vào phút giây sau cùng đó họ đã nghĩ những gì. Diệp Hướng Vinh nói, hai người họ đều không lưu lại di ngôn, khi đó Như Họa đã không còn tỉnh táo nữa, cô ấy chỉ gọi tên Ngụy Như Phong…” Tôi vỗ vỗ vào vai Lục Nguyên, cậu ta gạt lệ nơi khóe mắt, cười nhạt với tôi một, nói: “Đã khiến cậu chê cười rồi. Tôi nghĩ chắc cô ấy phải khó chịu lắm, mấy năm nay cô ấy đã chịu giày vò quá nhiều. Diệp Hướng Vinh nói bọn chúng giam giữ cô ấy, cho cô ấy hút LSD, đó là thuốc phiện, cuối cùng tinh thần của cô ấy trở nên rối loạn. Mấy ngày nữa tôi sẽ cùng họ đến Cam Nam một chuyến, nơi mà Như Họa lưu lại trước khi về Hải Bình hẳn là còn sót lại một ít di vật. “Cậu hãy nghĩ thông suốt một chút, lúc đến đó cũng đừng buồn quá nhé.” Tôi nói.
“Ừ, đi thôi, để tôi đưa cậu về, con cậu đã tan học chưa?” Lục Nguyên phủi phủi đất trên tay, nói. Tôi nhìn đồng hồ một chút, nói: “Nhà tôi đã đi đón con bé rồi.” “Tôi thấy bây giờ cậu sống rất tốt, thật đấy.” Lục Nguyên nhìn tôi, thành thật nói, “Ít nhất có thể buông tay, sống cuộc sống của chính mình.”
Tôi cười cười, không trả lời, chúng tôi cùng nhau sóng vai đi ra khỏi nghĩa trang, những áng mây phía cuối chân trời che khuất ánh chiều tà, như được mạ lớp lớp vàng kim, tôi âm thầm ngẫm nghĩ câu nói của Lục Nguyên. Tôi đã hết bận lòng? Cứ cho là vậy đi.
Lục Nguyên chở tôi đến cửa tiểu khu, tôi tạm biệt cậu ta, tiện đường đi mua ít đồ ăn. Trước đó vụ việc nông sản bị nhiễm hóa chất độc hại gây xôn xao dư luận một thời gian dài, cho nên gần đây người ta kiểm tra hàng hóa rất gắt gao. Có vài mặt hàng không được phép lưu hành nữa, dân trồng rau lại hét giá, mấy thứ đồ bình thường cũng vô duyên vô cớ mà tăng tiền. Khi tôi định rời đi, một bà chủ có quen biết với tôi đang tranh cãi với người bán hàng ở cạnh đó, chỉ vì mấy món hàng cỏn con mà ầm ỹ không dứt. Khi thấy tôi, bà ta liền kéo tôi lại để tăng thêm thanh thế, mặc cả với người kia càng thêm hăng say. Người bán hàng cuối cùng đành chịu thiệt, không lấy phần tiền lẻ.
Bà ta mừng rỡ trả tiền, sau đó kể cho tôi nghe phương thức mua bán của người miền Nam các bà: “Mấy người kia hay bắt chẹt lắm, cô tưởng là do hàng hóa khan hiếm nên người ta mới tăng giá sao? Sáng sớm nay tôi đi tìm chó mới thấy xe hàng nhà bà ta mới về, trong kho chất đầy hàng! A, sao cái gì cũng tăng giá hết vậy? Tiền điện, tiền xăng, cái gì cũng tăng! Còn tiền lương thì vẫn cứ dậm chân tại chỗ, lão chồng tôi cũng chẳng xì ra được bao nhiêu tiền. Ôi, làm đàn bà phải tính toán nhiều thứ quá.” Tôi đáp lời cho có lệ, lúc đi ngang qua tiệm bánh gato, tôi nói muốn mua ít đồ rồi liền tránh khỏi bà ta. Giao du với những người như bà ta lâu ngày, bản thân liền thực sự sa vào vòng xoáy cơm áo gạo tiền. Trong tiệm bánh có vài nữ sinh trung học đang cười nói bàn chuyện thần tượng, tôi nhìn đơn giá và ngày sản xuất của mấy chiếc bánh mì đặt cạnh các cô ấy, sự tương phản này khiến cho tôi cảm thấy buồn cười, trước đây chẳng phải tôi cũng là một thiếu nữ yêu thích nghệ thuật hội họa hay sao, nhưng giờ ước mơ đã bay xa lắm rồi, túi to túi nhỏ trong tay mới là cuộc sống. Lấy chùm chìa khóa đã xỉn màu ra mở cửa, ngưởi thấy mùi hương quen thuộc, nhìn con gái vui vẻ chạy ra đón mình, cuối cùng tôi cũng an lòng. Cuộc đời như giấc mộng, bình thường cũng tốt, vụn vặt cũng tốt, có thể ôm chặt lấy mới là cuộc sống của chính mình.
Hôm nay con gái tôi cực kì vui vẻ, nó kéo kéo tay tôi, dùng chất giọng mang theo âm mũi nũng nịu nói với tôi: “Mẹ ơi mẹ! Cho mẹ xem cái này hay lắm! Mẹ nhắm mắt lại đi!” Tôi ngoan ngoãn nhắm mắt lại, mỉm cười chờ con bé làm trò ảo thuật dễ thương. “Mẹ nhìn xem!” Nó chìa một nắm đồ xanh xanh đỏ đỏ ra trước mặt tôi.
“Cái gì thế con?” Tôi ôm lấy con bé hỏi. “Kẹo ạ!” Nó thỏa mãn nhìn mấy viên kẹo bán ngoài vỉa hè nói, “Đẹp không mẹ?” Thật ra đó chẳng qua chỉ là mớ kẹo hoa quả hạ giá, ngay cả giấy gói cũng không có, chỉ đựng trong một bì nhựa trong suốt, mùi tinh dầu nồng nặc bay lên.
“Ai cho con thế?” Tôi hỏi con bé. “Chú ở cửa hàng sắt thép bên cạnh nhà mình đó mẹ.” “À.” Tôi suy nghĩ một chút nhưng không nhớ ra có ai như vậy, lũ trẻ hay chơi ở bên ngoài nên cũng quen biết nhiều hàng xóm hơn người lớn, “Đã cảm ơn chú ấy chưa con?”
“Rồi ạ!” Con bé vừa nói vừa lấy một viên kẹo ra ăn. “Đừng ăn, ăn nhiều sẽ bị sâu răng đó, mẹ giữ lại làm kỉ niệm giúp con có được không?” Tôi nắm tay con bé, kẹo này có quá nhiều phẩm màu, tôi nghĩ chắc ăn cũng chẳng ngon. “Mẹ ơi, con không ăn nữa, nhưng con muốn tự mình giữ cơ.” Nó hơi tủi thân nhìn tôi nói, “Bởi vì đây là quà mà chú tặng con, con biết mẹ sợ kẹo này không tốt, nhưng mà chú không có tiền, đây là thứ tốt nhất mà chú có thể cho con rồi.”
Tôi kinh ngạc nhìn con bé, cảm thấy vui mừng vì con bé rất hiểu chuyện và thiện lương, xem ra mặc dù là chỉ là kẹo hoa quả giảm giá nhưng giá trị thì không bị giảm thấp chút nào. Con bé thấy tôi không nói gì, liền lay lay cánh tay tôi làm nũng nói: “Có được không mẹ, con hứa là sẽ không lén lút lấy ra ăn đâu!” “Thôi được.” Tôi tươi cười trả lại bọc kẹo cho con bé nói, “Vậy con phải giữ gìn thật tốt nhé!”
“Vâng ạ!” Nó vui vẻ gật đầu, cẩn thận cầm bọc kẹo đi vào phòng. Nhìn bóng dáng nho nhỏ của con, tôi loáng thoáng nhớ lại, bản thân mình trước đây hình như cũng đã từng làm chuyện như vậy. Một mảnh giấy, một sợi dây, một chút vết tích có liên quan tới người ấy tôi đều trân trọng cất giữ. Thậm chí hộp bánh tiramisu bị người ấy đánh rơi, tôi cũng giữ lại cho đến khi lên mốc. Vì có thể nhận được quá ít, tấm lòng này có quá nhiều chỗ trống cần bù đắp, cho nên mới phải quý trọng những thứ đồ kỷ niệm kia.
Bây giờ nghĩ lại, đó cũng là những thứ tốt nhất mà người ấy có thể tặng cho tôi….