Lục Nguyên và Hạ Như Họa ngồi trên một chiếc ghế dài, Hải Bình đã sắp vào thu, lúc xế chiều trời mát lạnh, Lục Nguyên lấy áo gió của mình khoác thêm cho cô, sợ cô buồn chán nên kể cho cô nghe những chuyện thú vị khi đi xin việc. Hạ Như Họa vừa nhìn vườn trường vừa cẩn thận lắng nghe, cô biết mình không có cơ hội làm những chuyện mà Lục Nguyên đã làm, cuộc đời cô đã bị bẻ ngoặt từ lúc này, cùng Ngụy Như Phong đi về một hướng khác. “Như Họa, cậu có dự tính gì không?” Lục Nguyên hỏi một cách tự nhiên.
“Có thể sẽ phải sống những ngày tháng không giống như bây giờ.” Hạ Như Họa mịt mờ nói. “Ồ, vậy ư? Thật ra tớ vẫn luôn không tưởng tượng nổi cậu sẽ làm công việc gì, tớ cảm thấy cậu là người không thích hợp với chuyện bon chen kiếm tiền, cậu nên sống một cuộc sống an nhàn, thong dong và yên ổn. Mỗi sớm mai thức dậy liền lẳng lặng đọc một quyển sách, uống một ly trà, nếu như thời tiết đẹp thì đi ra ngoài vườn phơi nắng, tưới hoa…” Lục Nguyên ước ao. Hạ Như Họa nhớ tới Ngụy Như Phong, híp mắt cười rộ lên: “Đúng vậy, như thế thật tốt, nhưng lại không đợi được đến lúc tốt nghiệp.”
“Sao vậy? Gấp đến thế ư? Ít nhất cũng phải viết xong luận văn đã chứ.” Lục Nguyên cho rằng cô nói đùa, vô tình nói, “Vả lại, cậu còn phải viết giúp tớ diễn văn tốt nghiệp nữa!” “Lục Nguyên, tớ không thể tốt nghiệp được nữa rồi.” Hạ Như Họa cúi đầu, Lục Nguyên kinh ngạc nhìn cô, ngờ vực hỏi: “Không tốt nghiệp được là thế nào?”
“Tớ muốn đi đến nơi khác, không học nữa.” Hạ Như Họa khe khẽ thở dài. “Vì sao?” Lục Nguyên có chút mù mờ, Hạ Như Họa cười một nói: “Để sống những ngày tháng như cậu vừa mới kể đấy.”
“Như Họa, cậu đừng đùa nữa, cậu nói thật cho tớ nghe xem nào! Không học nữa là sao, vậy sau này cậu làm gì?” Lục Nguyên cau mày, vẻ mặt nghiêm túc của Hạ Như Họa khiến cậu hốt hoảng. “Tớ nói thật đấy.” Hạ Như Họa nhìn về phía Ngụy Như Phong và Tô Đồng ở phía xa, cô đứng lên nói, “Lục Nguyên, có một số việc tớ không thể nói cho cậu biết được, tớ nghĩ cậu cũng không hiểu được tớ đâu, tớ biết là con đường này rất khó đi, nhưng tớ đã tìm thấy người mà tớ muốn đi theo rồi, tớ muốn đi theo anh ấy.” Lục Nguyên nhìn theo ánh mắt của Hạ Như Họa, bóng dáng đang chậm rãi đến gần của Ngụy Như Phong khiến cho đáy lòng cậu run lên, dường như cậu đã hiểu ra được, nhưng lại cảm thấy chuyện này quá khó tin.
Nụ cười trên mặt Hạ Như Họa vô cùng dịu dàng, Lục Nguyên rất muốn cười với cô, nhưng cảm giác chua xót bất đắc dĩ lại thắt một nút ở trong lòng cậu, cậu đứng dậy đi tới cạnh Hạ Như Họa nói: “Cậu muốn nói tạm biệt tớ ư?” “Ừ, tớ muốn tạm biệt cậu.” Hạ Như Họa ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất kiên định. “Sau này có thể gặp lại không?” Lục Nguyên mang theo tia hy vọng cuối cùng, hỏi.
Trong mắt Hạ Như Họa dâng lên một chút ánh sáng, cô đưa mắt nhìn Lục Nguyên, không trả lời. Cô không ngốc, nhưng tình cảm của cậu, cô không có cách nào đáp lại. Cái lạnh mùa thu cứ như thế thấm vào lòng Lục Nguyên, cậu đứng cách Hạ Như Họa chưa được nửa cánh tay, nhưng cậu lại có cảm giác không chạm được đến cô. Ngụy Như Phong đã đến gần, Lục Nguyên khịt mũi, nhìn cậu nói: “Như Họa, thật ra hôm đi xem “Carmen “, tớ đã định đi tìm Ngụy Như Phong đổi vé với cậu ấy, như vậy sẽ có thể được ngồi cạnh cậu. Cậu nói xem, nếu như hôm đó tớ với cậu ấy đổi vé cho nhau, có phải bây giờ có thể cậu sẽ không đi hay không?”
Hạ Như Họa chậm rãi lắc đầu, nói: “Chắc chắn anh ấy sẽ không đổi vé với cậu.” Lục Nguyên mỉm cười, cõi bờ hạnh phúc của Hạ Như Họa, cậu chưa bao giờ có cơ hội đặt chân đến. Ngụy Như Phong đi tới trước mặt họ, sửa lại chiếc khăn quàng cổ cho Hạ Như Họa một cách tự nhiên, nói: “Về nhà thôi.”
“Vâng.” Hạ Như Họa trả áo khoác lại cho Lục Nguyên, cố gắng cười với cậu, “Sáu đồng tiền, cảm ơn cậu.” “Cảm ơn cái gì, hai người đi chậm thôi.” Lục Nguyên nhận lấy áo của mình, cũng cố gắng tươi cười. Cậu biết ba chữ kia là những lời tốt đẹp nhất mà Hạ Như Họa có thể nói với cậu, nhưng chúng lại không thể nào bổ khuyết được khoảng trống mà cô lưu lại ở trong trái tim cậu. Lục Nguyên và Tô Đồng đều không nói gì, họ đưa Hạ Như Họa và Ngụy Như Phong ra khỏi vườn trường. Dưới ánh sao nhợt nhạt trong một ngày mùa thu ở Hải Bình, Ngụy Như Phong và Hạ Như Họa lặng lẽ biến mất trong màn đêm. Dường như họ đã cầm tay nhau mà đi, nhưng thực sự thì nhìn cũng không rõ lắm. Bộ quần áo màu đen của Ngụy Như Phong và màu trắng của Hạ Như Họa trộn lẫn thành một màu xám tro, giống như tương lai của bọn họ, khó mà đoán được nó sẽ ra sao. Mà Tô Đồng và Lục Nguyên đứng ở ngoài sáng, chỉ có thể yên lặng không nhúc nhích nhìn họ chậm rãi đi xa.
Ngày hôm sau, Hạ Như Họa không đến trường nữa, ở nhà thu dọn hành lý. Ngụy Như Phong bảo không nên mang theo quá nhiều đồ đạc bởi như thế rất bất tiện. Hạ Như Họa cũng không muốn dùng những thứ được mua bằng tiền của Trình Hào nữa, cô chỉ lựa vài bộ quần áo và đồ dùng hàng ngày của hai người, cả một số thứ được đưa từ nhà cũ đến, ví dụ áo sơ mi của mẹ cô, chiếc khăn tay của bà nội. Cô nhất quyết không đem theo sách vở và đồ dùng học tập, cả những tập kịch bản của câu lạc bộ, chỉ mang theo chiếc máy ghi âm có thu lại vở ca kịch “Carmen “mà cô và Như Phong đi xem, cô thực sự rất luyến tiếc nó, nên bèn nhét nó vào ngăn phụ của chiếc túi. Ngụy Như Phong rút hết tiền trong sổ tiết kiệm gửi ở ngân hàng của họ, chia ra thành hai phong thư, cậu và Hạ Như Họa một người cầm một, cậu sợ rằng nhỡ đâu họ lạc nhau trên đường, Hạ Như Họa sẽ không có tiền để cầm cự. Cậu lo xa hơn Hạ Như Họa, còn chu đáo tính toán trước những trường hợp xấu nhất, mà thứ khiến cho cậu thấp thỏm nhất, chính là Trình Hào. Trình Hào gọi điện mấy lần nhưng cậu không bắt máy, mà người của Đông Ca cũng không tới tìm cậu. Ngụy Như Phong vạn lần hy vọng rằng Trình Hào tạm thời không muốn kêu cậu đến, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Cậu không dám biến mất dứt khoát như vậy, cho nên vẫn âm thầm liên lạc với anh Tân, thăm dò tình hình ở bên Đông Ca.
Một ngày trước khi lên đường, Hạ Như Họa bảo cậu đi ra ngoài mua pin dự phòng, cậu tiện đường đi đến buồng điện thoại công cộng gọi điện cho anh Tân, xác nhận lần cuối cùng. Giọng của Anh Tân rất bình thường, hỏi tình trạng sức khỏe của cậu, Ngụy Như Phong cẩn thận đáp: “Vẫn còn phải uống thuốc, cảm thấy trên người không có khí lực, nếu có chuyện thì hẵng gọi em trở lại, nếu không thì cho em nghỉ thêm hai ngày nữa đã.” “Không có chuyện gì, cậu cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Lần sau đừng có liều mạng với người ta như vậy.” Anh Tân nói.
“Nếu tóc vàng không xỉa xói chị em thì em cũng chẳng động vào tụi nó đâu!” Ngụy Như Phong hừ lạnh một tiếng nói, “Gần đây mọi người có đến bến tàu nhận hàng không?” “Không có, gần đây Trình tổng không cho thuyền đến, đã mấy ngày nay ông ta không đến Đông Ca, đi tỉnh khác họp rồi. À, đúng rồi, ngày mai Trình Tú Tú lên máy bay đấy, cô ấy muốn qua Mỹ, cậu có đi tiễn không?” Anh Tân hỏi. Ngụy Như Phong nghe được tin tức về Trình Tú Tú, ngẩn người nói: “Ừ, để em gọi điện cho cô ấy.”
“Cô ấy đang ở đây, để tôi kêu cô ấy.” Anh Tân lớn tiếng gọi Trình Tú Tú, một lát sau, giọng nói của Trình Tú Tú truyền đến. “Em, em chờ điện thoại của anh mãi!”
Cô hơi hổn hển, hình như là vội chạy tới, Ngụy Như Phong khẽ thở dài nói: “Chẳng phải đã gọi rồi đây sao?” “Em cứ tưởng là anh đã quên mất… Thiếu chút nữa em đã đến nhà anh tìm người rồi.” Trình Tú Tú nghẹn ngào nói, “Thị thực để qua Mỹ không dễ làm, em không nghĩ sẽ nhanh như vậy…” “Mấy giờ thì lên máy bay?”
“6 giờ, anh tới Đông Ca nhé, chú Chung sẽ đưa chúng ta đi.” “Được.” “Như Phong, anh sẽ đến chứ?”
Giọng nói vốn luôn có vẻ ương ngạnh của Trình Tú Tú lúc này lại tràn ngập sự khẩn cầu, Ngụy Như Phong dừng một chút nói: “Ừ.” Ngụy Như Phong ngắt máy, đi ra khỏi buồng điện thoại công cộng. Cậu đứng ở dưới lầu, nhìn ánh đèn tỏa ra từ phòng họ, đốt một điếu thuốc. Cậu sẽ không đi tiễn Trình Tú Tú, chín giờ tối mai, cậu và Hạ Như Họa sẽ lên chiếc thuyền mang tên “Ngân Hà” rời khỏi Hải Bình. Cậu không thể rời khỏi Hạ Như Họa trong thời khắc then chốt đó, đối với Trình Tú Tú, cậu chỉ có thể phụ lòng cô.
Ngụy Như Phong hít sâu một hơi, ném tàn thuốc xuống đất rồi dẫm tắt, tay cầm số pin mới mua, cậu đi lên lầu. Lúc còn thiếu một bước nữa là vượt qua cánh cửa, bỗng có một người đi ra khỏi bóng đen sau cánh cửa. Tay của Ngụy Như Phong dừng giữa không trung, pin rơi trên mặt đất phát ra tiếng động thanh thúy. Lão Chung khom lưng nhặt lên, cười ha hả nói: “Như Phong, theo tôi quay về Đông Ca một chuyến.”.