- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
- Chương 55
Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Chương 55
Trong phòng trà rất yên tĩnh, song cửa sổ khắc hoa gần trong gang tấc, bên ngoài cửa sổ, lá trúc nhô vào trong, gió nhẹ phất qua, vang lên tiếng ma sát sột soạt.
Hứa Mạt ngồi đối diện Thẩm lão gia tử, tầm mắt rơi trên động tác châm trà của ông.
Nước nóng sôi lên, một làn khói nhỏ vọt lên không trung, chậm rãi bay lên, tản trong không khí.
Hai người luôn không nói chuyện, bầu không khí yên lặng có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Thẩm lão gia tử đẩy một ly trà nóng đến trước mặt cô, lá trà còn đang nhấp nhô xoay tròn, lắc lư vài cái nhẹ ở tầng trên không muốn chìm xuống dưới đáy ly.
Lòng Hứa Mạt cũng giống như lá trà trôi nổi đó, ở trong nước lắc lư giãy dụa, giống như lôi kéo sự sống.
Một lát sau, lá trà cuối cùng rơi xuống, lòng cô cũng liền theo đó rơi xuống theo, vững chắc cập bến.
Im lặng hồi lâu, Hứa Mạt giống như nghĩ xong gì đó, lông mi nhẹ nhàng run rẩy một hồi, thở ra một hơi dài.
Cô bưng ly trà đó lên, nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn ông."
Sau đó, môi nhẹ nhàng nhấp một ngụm, vị trà đi vào cổ họng, dị thường đắng chát, một chút vị ngọt cũng không có.
Hứa Mạt chau mày, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, rất nhanh liền thu lại biểu tình, chân mày giãn ra.
Thẩm lão gia tử bất động thanh sắc quan sát, vuốt bộ râu hoa râm của bản thân, ngữ khí không rõ, "Cô trái lại rất có thể ăn đắng."
Hứa Mạt cười nhẹ, không tiếp tục trả lời.
Đôi mắt khỏe mạnh của Thẩm lão gia tử đánh giá một hồi, sau đó cúi thấp đầu, tìm ly trà của bản thân.
Ông không nhanh không chậm hớp một ngụm, tiếp tục nói, "Cô quả thật rất xinh đẹp, cũng khó trách cháu trai tôi bị cô mê hoặc đến thần hồn điên đảo."
Hứa Mạt đặt ly trà xuống bàn, sống lưng rất thẳng, mặt hơi nghiêng, mái tóc dài rơi bên sườn mặt được đều được cô vén ở sau tai.
"Diện mạo nhận được từ cha mẹ, trời sinh như thế, cháu cũng không có cách nào, cảm ơn ông khen ngợi."
Cô tự nhiên hào phóng trả lời, giống như không nghe rõ sự gây khó dễ trong lời nói của ông, không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Thẩm lão gia tử nâng mắt nhìn qua, tầm mắt sắc bén giống như chim ưng, thẳng tắp phóng về phía cô.
"Không nói những lời xã giao này, tôi cũng đi thẳng vào vấn đề, anh chị bây giờ yêu đương thế nào tôi không để ý, chỉ có một điểm, cô vào không được cửa Thẩm gia tôi."
Thẩm lão gia tử gõ mặt bàn, "Cho nên, vì suy tính sau này của cô, tôi đề nghị cô bây giờ liền nhận rõ hiện thực, không cần mơ mộng nữa."
Hứa Mạt luôn rũ mắt nghe, trên mặt không có chút dao động, nghe xong nhẹ nhàng cười, "Cháu hiểu rõ, điều này ông không cần lo lắng. Chính là Thẩm Thận vài ngày trước nói muốn ở rể, cháu có khuyên qua anh ấy, cũng không biết có thể ngăn được không."
Thẩm lão gia tử mi tâm nhảy lên, tay chống gậy nắm chặt, hận bây giờ không bay đến công ty Thẩm Thận, đánh cho anh một gậy!
Nghiệt tôn này!
Lão gia tử tính tình dâng lên, hừ một tiếng, dời ly trà trước mặt Hứa Mạt trở về.
Ý tứ rất rõ ràng, trà ông pha cho, hiện tại không muốn cho cô uống nữa, đυ.ng cũng đừng có mơ.
Hứa Mạt không nhúc nhích, chỉ như vậy im lặng nhìn ông.
Thẩm lão gia tử cảm nhận được sự đánh giá của cô, "Tiểu cô nương trái lại rất biết nhịn nha."
Hứa Mạt lắc đầu, "Có lúc biết, có lúc không biết, đối với người không đối với việc."
Giọng cô mềm mại, mặt mày trong trẻo, trong lời nói hành động lại lộ ra dáng vẻ giận người.
Thẩm lão gia tử sắc mặt bất ngờ, cảm thấy cô không biết tốt xấu, làm trái lại ý của ông không nói, còn bắt bẽ mặt mũi của ông. Ở Thẩm trạch, ngay cả người tùy ý như Thẩm Thận cũng không dám ngoài mặt giận ông.
"Vậy cô trái lại nói cho tôi, đối xử với những người nào?"
"Ông à, cháu cũng không giấu ông, ông biết ý cháu."
Nói xong Hứa Mạt thu mắt, nhấc ấm trà ở một bên, sắp xếp trà cụ dựa theo hàng ngũ xong, rót thêm trà vào ly đó của Thẩm lão gia tử.
Động tác của cô trôi chảy như nước chảy mây trôi, ngón tay mịn màng trắng nõn hơi vặn, nắp trà được xoay tốt, chỉnh chu đặt lại chỗ cũ.
"Học trái lại có dáng vẻ, cô muốn lấy lòng tôi, cho rằng tôi sẽ trúng chiêu này sao?"
Thẩm lão gia tử khi thiếu niên oai phong nơi thương trường, lật tay che trời, người nào chưa gặp qua, thích nhất phỏng đoán tâm tư người khác, suy đoán suy nghĩ của người khác.
Hứa Mạt nhẹ nhàng lắc đầu, "Ông nội cháu lúc còn sống, cháu ở bên cạnh xem được chút."
Thẩm lão gia tử sớm đã biết rõ gia thế của Hứa Mạt, nghe vậy lại không tiếp tục nói gì.
Ông không động đến ly trà mà Hứa Mạt rót cho ông, chỉ nói, "Ngông cuồng không hiểu chuyện như vậy, cũng bất quá là ỷ vào Thẩm Thận bảo vệ cô, sẽ có một ngày nó không còn ưa thích cô nữa, cô còn có thể ở đây mạnh miệng với tôi sao?"
Hứa Mạt ngẩng đầu lên, nhìn ông chăm chú, "Ông à, ông chắc là đối với chuyện xảy ra giữa chúng cháu hiểu rõ nhất đi, cháu muốn không phải tức thì, mà là tương lai. Ông cũng không cần nghĩ muốn cháu biết khó mà lui. Cháu thừa nhận ba năm đầu đó giữa chúng cháu có vấn đề, nhưng hiện tại lại là sự bắt đầu mới, ông không cần nhúng tay vào chuyện không đâu."
Thẩm lão gia tử hơi híp đôi mắt lại, "Khẩu khí của cô không nhỏ nha, lời nói ra trái lại dễ nghe, nhưng lúc đầu bệnh của em trai cô, ký kết giữa cô và Nhất Thiên, những thứ đó tiêu không phải đều là tiền của Thẩm gia?"
Hứa Mạt hào phóng trả lời, "Điểm này cháu thừa nhận, cũng không có gì cần giải thích. Cháu cũng cố sức có thể đối tốt với Thẩm Thận, tuy rằng không phải giống vậy dùng tiền trả lại anh ấy, nhưng anh ấy muốn như vậy."
"Giữa hai chúng cháu, không có suy tính nhiều như vậy. Trong đoạn tình cảm này, có hồi báo cũng có trả giá, đồng dạng, cũng sẽ có tiếc nuối. Trong cuộc sống cũng như vậy, ông như vậy tha thiết ép cháu ép anh ấy, cũng bất quá không dám tin tưởng.
Hứa Mạt bình tĩnh nhìn ông, "Rõ ràng hai chúng cháu mới vừa bắt đầu, ông liền đợi không được tìm đến cửa, có phải ngay cả ông đều cảm thấy chúng cháu sẽ không chia tay."
"Nếu ông cũng chắc chắn như vậy, cháu cũng có thể nói với ông, sự thật chính là như vậy."
Thẩm lão gia tử từ lúc cô bắt đầu nói chuyện liền không nói tiếng nào, bộ dạng im lặng như bưng.
Lúc này thấy cô nói xong, ông âm trầm khuôn mặt, đem cây gậy gõ một cái nặng nề trên bàn, phát ra một tiếng "bịch" vang dội.
Giọng nói cũng hung dữ, "Đủ rồi, vừa mở miệng trái lại miệng mồm nhanh nhảu!"
Hứa Mạt không chút phòng bị, bị động tác đột nhiên mà đến của Thẩm lão gia tử dọa đến.
Lão gia tử thu lại cây gậy, "Lá gan nhỏ như vậy, cũng không biết Tiểu Thận nhìn trúng cái gì từ cô."
Hứa Mạt cúi thấp đầu, không trả lời. Cô vừa này nhất thời kích động, đem lời nên nói đều nói xong, hiện giờ hồi thần lại, có chút hối hận.
Lời đó của cô đều là lời từ đáy lòng, cô cũng không muốn chia tay với Thẩm Thận.
Cô còn có nhiều lời muốn nói, cô sẽ nỗ lực kiếm tiền, kiếm nhiều tiền, để bản thân đứng ở chỗ đủ cao, đi bù lại góc khuyết giữa hai người, không vì bất kỳ ai, chỉ vì bản thân hai người.
"Vừa nãy không phải rất biết nói, tính khí cũng rất lớn sao, sao nào, bây giờ sợ rồi?" Thẩm lão gia tử không để bụng, chậm rãi mở miệng.
Ông điều chỉnh một tư thế ngồi thoải mái, thuận tay vớt ly trà vừa nãy Hứa Mạt rót cho ông, nhẹ nhàng thưởng thức một ngụm.
"Chuyện hai đứa tôi quản chắc rồi, chờ thời gian lâu rồi, cô còn có thể đứng ở trước mặt tôi nói ra lời này hay không, vậy mới là lúc tôi lần nữa cân nhắc quan hệ của hai người."
Hứa Mạt gật đầu, thở ra một hơi, cảm thấy Thẩm lão gia tử này một chút cũng không hòa ái, không thể so sánh với ông nội cô liền thôi đi, tính tình còn không tốt như bác Tần.
Cô đứng dậy, cong lưng một cái, "Vậy ông nội, cháu đi trước."
Trước khi đi, cô còn không quên chẹn họng Thẩm lão gia tử, "Dựa theo lời ông nói, thời gian lâu rồi, Thẩm Thận thật muốn ở rể, ông không cần trách cháu không nhắc nhở ông."
Lời này của cô nói một cách nghiêm trang, khuôn mặt trơn bóng tràn đầy sắc mặt nghiêm túc.
Mặt Thẩm lão gia tử nhất thời đen như đích nồi.
Bác Tần ở bên cạnh quan sát một hồi, không nhịn được cười.
Chờ bóng lưng tinh tế của cô biến mất ngoài phòng trà, Thẩm lão gia tử vuốt chòm râu của mình, nhìn chén trà nhỏ trước mặt thật lâu, hồi lâu cũng không nói chuyện.
Tầm mắt liếc đến thân hình bác Tần, ông không tự nhiên ho khan, "Cô ta...bình thường đều như vậy?"
Bác Tần hơi gật đầu, "Lão gia, Hứa tiểu thư bình thường vô cùng điềm tĩnh, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn, đối với chúng tôi cũng là vô cùng lễ phép, hôm nay chắc là thân thể có chút không thoải mái."
Thẩm lão gia tử hừ một tiếng từ trong mũi, cái gì không thoải mái, chính là chỉ đối với ông không thoải mái thôi!
Hôm nay ông chỉ là đơn thuần đến dọa người, thật nếu muốn đem người tách ra, Thẩm Thận tên tiểu tử thối kia sợ là muốn lật nóc nhà.
Nhớ đến lời lúc nãy của Hứa Mạt, Thẩm lão gia tử có chút suy nghĩ. Ông không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận, từ trong sâu thẳm nội tâm mà nhìn, trong tiềm thức của ông vẫn là rất tin tưởng ánh mắt của Thẩm Thận.
Chỉ có điều ông ngang ngược, lúc cả nhà nói tốt, ông cố tình không cảm thấy tốt.
Hứa Mạt bây giờ liền có thể đối chọi với ông, vậy sau này thật sự tiến vào cửa, càng chẳng xem ai ra gì. Càng khỏi nói còn có Thẩm Thận chống lưng cho cô ta.
Thẩm lão gia tử còn muốn nói gì đó, bác Tần lại vượt qua ông, vội vàng đi ra ngoài, quăng xuống một câu, "Lão gia, tôi đi trước tiến Hứa tiểu thư, cô ấy chắc không biết đường về."
Thẩm lão gia tử: "...."
Râu của ông tức đến vểnh lên rồi, từng người một, thật sự phản rồi!
Lúc Hứa Mạt về đến nơi ở, bên ngoài tí tách rơi xuống mưa thu.
Cửa sổ nửa khép, khí mát ẩm ướt theo gió tiến vào. Cảnh sắc bên ngoài cửa sổ tối mù, thời gian chiều tối, bởi vì liên quan đến mưa rơi, bầu trời âm u, mây mù cũng đè thấp.
Sau khi cô trở lại liền không có sức lực gì, vừa nãy trên đường về, cô nghĩ những chuyện linh tinh, suy nghĩ hỗn loạn, quấy nhiễu cô.
Cô đi lên phía trước, đóng cửa sổ lại, liền cởϊ áσ ngoài ra, cả người nằm trong chăn, đem bản thân bọc kín lại.
Tất cả xảy ra quá nhanh, bản thân cô cũng không dự liệu tới.
Cũng không phải nói đau lòng, cô chỉ muốn yên tĩnh nằm một hồi. Ngửi mùi hương mát lạnh nam tính trong gối, cô khép mắt lại, rất nhanh liền ngủ.
Lúc Thẩm Thận nhận được tin tức, liền phóng xe một đường chạy về Thẩm trạch.
Nước mưa mỏng manh cọ rửa trước cửa xe, bởi vì tốc độ xe nhanh, lại là trên đường lò xo gần biển, vết mưa thổi nghiêng trên màn kính.
Tâm tình anh không yên, luôn chau mày lại, lo lắng Hứa Mạt nghe được chút gì đó không tốt.
Nếu nơi anh lo lắng nhất là gì, chính là sau khi Hứa Mạt nghe xong trong lòng có suy nghĩ.
Vốn lần trước cô liền muốn kéo dài thời gian gặp gia trưởng, lần này thì hay rồi, ông nội Thẩm trực tiếp đánh anh trở tay không kịp.
Xe lưu loát quẹo một cái ngay sân, khó khăn lắm dừng lại, anh liền xuống xe, đội mưa đi vào cửa lớn.
Vào cửa rồi, anh giày cũng chưa cởi, trực tiếp xông vào trong, thần sắc ác liệt.
Thím Chu vừa muốn đến đón, liền bị vẻ mặt không biểu tình thậm chí mang theo chút tức giận này của Thẩm Thận dọa lấy.
Tầm mắt Thẩm Thận do dự một vòng, trong nhà không có người khác, thấy được bóng lưng Thẩm lão gia tử, anh liền sải bước đi lên.
Thím Chu bị khí thế này của anh bức bách, cũng không dám đi lên ngăn cản.
Thẩm lão gia tử nghe thấy động tĩnh, đầu cũng không ngẩng, "Đến rồi? Tin tức của cháu cũng khá nhanh đấy."
Nói xong, ông chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt hung hăng ngẩn ra.
Thẩm Thận ngấm mưa, trên mặt dính hạt mưa cũng chưa lau, liền như vậy thẳng tắp quỳ trước mặt ông.
Thẩm lão gia tử vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, mắt trừng to, gắt gao trợn mắt mà nhìn Thẩm Thận trước mặt.
Vành mắt thím Chu đỏ lên, đúng là không hiểu sao đau lòng. Nhị thiếu gia từ nhỏ kiêu ngạo tùy ý, là người không chịu vào khuôn phép nhất.
Lúc nhỏ làm sai chuyện bị roi da đánh lên người, cũng không có nửa phần sợ hãi. Đều nói dưới gối đàn ông có hoàng kim, đừng nói quỳ, chính là muốn Thẩm Thận cúi đầu, vậy cũng là chuyện chưa từng có.
"Cháu như vậy là đang làm gì!" Thẩm lão gia tử muốn kéo anh dậy, bị Thẩm Thận tránh ra.
Thím Chu đi lên, cầm lấy khăn lôиɠ ʍυốn lau cho anh, cũng bị Thẩm Thận nâng tay thoát được.
"Ông nội, xem như cháu xin ông, cháu thật sự rất thích Tiểu Mạt, hôm nay cháu quỳ ở đây, là muốn nói với ông một chuyện, mặc kệ ông đồng ý hay không, sau này cháu sẽ lấy cô ấy."
Khí chất lười biếng tản mạn của anh biến mất, ánh mắt kiên định, vô cùng giống lão gia tử năm đó.
Thẩm lão gia tử im lặng hồi lâu, giọng nói còn run rẩy, "Cô ta chính là đáng cho cháu làm vậy sao?"
Ông ấy bây giờ cũng ân hận lúc ban đầu đã làm chuyện đó, ông chính là đột nhiên động kinh, muốn đi phá hư, nói lời ác độc dọa người ta, làm sao liệu được Thẩm Thận đánh trả trực tiếp như vậy, trực tiếp giống như lưỡi dao, trực tiếp đâm vào trái tim lớn tuổi của ông.
Nếu nói dạy dỗ Thẩm Thận nghiêm nhất, trong lòng lão nhân gia cũng là yêu thương anh, tất cả mọi chuyện đều muốn giúp anh đạt được thứ tốt nhất, sau đó anh từ nhỏ liền không cảm kích ông.
Sau khi trưởng thành càng thêm phóng túng bừa bãi, đều là dựa theo tính tình bản thân mà làm.
Ông biết tâm tư của Thẩm Thận, nhưng làm sao biết đứa cháu ngỗ ngược của nhà này thế nhưng trân trọng người ta đến bước này.
Nghĩ đến vụ ở rể mà Hứa Mạt nói, Thẩm lão gia tử hai mắt liền tối đen, suýt nữa ngã nghiêng.
Con trai nhà mình là như vậy! Hai cháu trai cũng như vậy! Vì đàn bà, náo đến kinh thiên động địa.
Thẩm lão gia tử càng nghĩ càng tức, sau đó không chút khách khí, nhằm vào tấm lưng rộng của Thẩm Thận, trực tiếp soàn soạt vung gậy qua.
Trước kia đánh anh, Thẩm Thận đều tránh đi nhanh, hôm nay anh thẳng tắp quỳ ở đó, đây chính là tìm đánh!
Căn cứ vào trước kia, một gậy này của ông vừa xuống, Thẩm Thận đều oán giận kêu đau, oán trách một phen. Mà lần này là không rên một tiếng, im lặng nhận lấy.
Thẩm lão gia tử nhắm mắt lại, cuối cùng là không nhẫn tâm.
"Cháu đứng lên." Ông mở mắt, chậm rãi lên tiếng.
Thẩm Thận mím chặt môi mỏng, chậm chạp đứng lên.
"Lão gia tử, cháu kính ông tôn trọng ông, có điều cái quỳ này thật không phải vì ông, là vì bản thân cháu và cô ấy."
Thẩm lão gia tử bỗng dưng trừng mắt, tỉ mỉ cân nhắc lời của Thẩm Thận.
Hai người này, lời nói cũng giống nhau như vậy.
Đều nói dễ nghe, nhưng đều lại hung hăng đâm vào tim ông.
Thẩm lão gia tử vô cùng không vui, vẫy tay, "Tùy các cháu, ông chỉ có một yêu cầu, không được ở rể."
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
- Chương 55