Chương 45

Cây gậy của Thẩm lão gia tử nhất thời giơ lên, bay thẳng đến chỗ Thẩm Thận.

Thẩm Khoảnh ở bên cạnh căn bản là mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, bộ dáng không quan tâm, lúc này nhanh tay nhanh mắt, một phát nắm lấy cây gậy trong tay Thẩm lão gia tử.

"Ông nội, được rồi." Thẩm Khoảnh nhàn nhạt lên tiếng, "Có ví dụ như của cháu là đủ rồi, tùy nó đi."

Động tác của Thẩm lão gia tử vốn dĩ có chút thu liễm, thế nhưng nửa câu sau của Thẩm Khoảnh đã làm ông tức giận, thế là ông nổi giận phản bác, "Thế nào, vẫn ủy khuất cháu rồi, lúc đầu là bản thân cháu muốn đáp ứng, nói bản thân thích, bây giờ muốn lật lọng?"

Thẩm Thận nghe ngữ khí kỳ quái của Thẩm Khoảnh, nghi hoặc ngẩng đầu lên, liếc nhìn anh.

Khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Khoảnh ẩn dưới bóng đèn, giọng nói không có chút phập phồng, "Ông nội, nếu như cháu thật sự muốn lật lọng với ông, cũng không có ai làm gì được cháu."

Thẩm lão gia tử hừ một tiếng từ mũi,"Ông không cho phép, đại tiểu thư Liên gia sao lại theo ý cháu được, nếu cháu đã chấp nhận hiện thực, không cần ở trước mặt ông nhắc nhở cái gì."

Thẩm Thận nghe xong như lọt vào sương mù, chau mày lại, người lần trước Thẩm Khoảnh dẫn anh đến gặp mặt cùng nhau ăn cơm rõ ràng là nhị tiểu thư Liên gia. Bởi vì chuyện nhậm lẫn này, còn ồn ào ra một trận scandal giả, Thẩm Thận nhớ vô cùng rõ ràng, sẽ không sai.

Anh lên tiếng, muốn hỏi chút gì đó, thế nhưng lời nghẹn ở trong cổ họng không biết nên nhắc từ đâu.

Thẩm lão gia tử rút cây gậy từ trong tay Thẩm Khoảnh ra, "Cháu là cháu đích tôn, đừng làm chuyện khiến ông không vừa ý, lúc trước cháu luôn làm rất tốt."

Thẩm Khoảnh ưu nhã bắt chéo chân, bưng tách trà sớm đã lạnh, uống một ngụm, vào miệng hơi đắng, dư vị cũng không có vị ngọt mà lá trà nóng hổi trước đó mang lại nữa.

Anh ta mặt mày thu lại, ngữ khí chậm rãi, "Đương nhiên sẽ khiến ông vừa ý."

Thẩm Thận không biết Thẩm Khoảnh đang tính toán cái gì, nhưng anh cũng tính là hiểu anh trai mình. Từ nhỏ đến lớn, cũng chưa từng thấy qua anh ấy chịu thiệt, điểm này là không thể phủ định.

Có thể trở thành nam thần *thanh quý *phiên vân phúc vũ trong giới chính trị, từ một số phương diện mà nói, dã tâm của Thẩm Khoảnh chôn giấu rất sâu.

*Thanh quý: thanh cao và cao quý.

*Phiên vân phúc vũ: so sánh thường hay dùng thủ đoạn để chơi đùa, hoặc sự bất thường.

Nghĩ đến đây, Thẩm Thận đứng dậy từ sô pha, "Cháu đích tôn cháu đích tôn, ông cho rằng bây giờ còn là hồi đó của ông hay sao, thời đại sớm đã thay đổi rồi, tôn trọng trưởng bối là thật, nhưng chuyện liên hôn này, cháu không phục."

"Cháu không biết anh ấy đáp ứng ông cái gì, nhưng muốn khiến cháu như vậy, không có cửa đâu." Thẩm Thận nói xong, cầm một trái cam từ trên bàn trà gỗ lê đưa cho Thẩm Khoảnh."

Bản thân lại cầm một trái, sau đó nằm xiêu vẹo trên sô pha, bày ra một khí thế vô cùng thoải mái, bóc một múi bỏ vào miệng bản thân, "Lão gia tử, trong lòng không phục chắc khó chịu lắm chứ gì, gian khổ mấy chục năm, đến đời cháu trai không có ai nghe ông."

Thẩm lão gia tử thấy anh như vậy, tức mà không biết trút vào đâu, "Được lắm, được lắm! Đây là ghét bỏ ông già rồi, cháu cho rằng cánh của cháu cứng cáp rồi thì ông đánh không được cháu đúng không? Quản cháu ông vẫn là còn dư sức, cháu ngay lập tức cắt đứt với tiểu minh tinh đó ngay!"

Có lẽ là giọng của ông quá to, ồn đến bà nội Thẩm ở trên lầu, bên trên lập tức truyền đến một âm thanh, "Thẩm lão đầu! Ông thử gào to một chút thử xem!"

Bà nội Thẩm vốn là đang tập yoga, đang uống chút rượu và xem phim, bị âm thanh ồn ào mơ hồ dưới lầu truyền đến làm phiền lòng, bà rống lên như vậy, bên dưới lập tức yên lặng như gà, một chút do dự cũng không có, không một chút dài dòng, vô cùng nghe lời.

Thẩm lão gia tử nhất thời ngậm miệng, chỉ là tức giận còn chưa tan, như vậy nghẹn ở trong lòng, liền giống như khí bị trướng đầy không có lỗ có thể thoát, quả thật buồn bực phát hoảng.

Bà nội Thẩm bình thường dịu dàng cẩn thận, nhưng bà vừa rống như vậy, chắc là thật sự cảm thấy phiền rồi. Bà như vậy, ba người đàn ông Thẩm gia đang ở đó đương nhiên là không dám chọc đến, nhất thời giống như đạt thành nhất trí, đứng ở trên cùng một chiến tuyến, đều ăn ý hạ thấp ngữ điệu.

Ông cụ hung hăng trừng hai anh em Thẩm gia một cái, sau đó bước lên, mạnh mẽ tóm một cọng tóc trên đầu Thậm Thận.

Thẩm Thận đang ở trên sô pha gần như là lò xò mà bật dậy, "Lão gia tử, biết đυ.ng chỗ nào cũng đều không thể đυ.ng đầu không! Kiểu tóc không thể loạn."

Thẩm lão gia tử giễu cợt một tiếng, cao giọng lên, "Việc đứng đắn thì không chú tâm, ngược lại rất biết làm đẹp."

Thẩm Thận lại không dám đẩy lão nhân gia, "Sao ông không bứt của anh hai, chỉ đến bứt tóc cháu."

"Ông chính là nhìn cháu không thuận mắt!" Thẩm lão gia tử tức giận, giọng nói hoàn toàn không khống chế được.

Chính ở lúc này, chỗ cầu thang xoắn ốc xuất hiện một bóng người, Thẩm Thận nâng mắt lên nhìn, sau đó lại liếc nhìn Thẩm lão gia tử.

Bà nội Thẩm từ từ đi xuống, tư thế bước đi ưu nhã động lòng người, chỉ nhìn như vậy, còn thật nhìn không ra tiếng rống giận vừa nãy là của bà.

"Sao không tiếp tục nữa đi, tôi thấy mọi người thảo luận khí thế ngất trời mà, để tôi cũng đến góp vui chứ, có thể làm mọi người cắt ngang chuyện tập yoga của tôi, nghĩ chắc là rất thú vị đi."

Ngữ khí của bà mang theo ý cười, nhưng ý cười lại không đạt đến đáy mắt.

Thẩm lão gia tử sờ sờ mũi, có chút ngại ngùng, sấm rền gió cuốn ngày thường hoàn toàn không thấy nữa, "Ai da, không có gì, Thẩm Thận cầm trái cây cho ai không cho tôi, tôi có chút tức giận, liền la nó một câu."

Thế nhưng bà nội Thẩm giống như không nghe thấy một câu này, coi Thẩm lão gia tử như không khí, sau khi lướt qua đến bên cạnh Thẩm Thận ngồi.

Sau khi Thẩm Thận gọi "bà nội", ân cần đưa một quả cam đã bóc xong qua, sau đó bóp lưng cho bà nội.

Thẩm Thận đang tuổi phong nhã hào hoa, mặt mũi tuấn mỹ, lời nói ta cũng vô cùng ngọt ngào, dỗ bà nội đến nở ruột nở gan.

Bà nội Thẩm thích ý híp mắt, vô cùng hưởng thụ sự lấy lòng của cháu trai nhà mình, "Đêm nay ngủ lại, chờ lát nữa để thím Chu dọn dẹp phòng trước đây của cháu, ở bên bà nhiều một chút, đừng luôn chạy ở bên ngoài nữa."

Thẩm Thận cười lên, "Đây không phải là bận kiếm tiền, sau đó cho bà nội sài sao."

Có điều anh đích thực tính ở lại Thẩm trạch vài ngày, cứ mơ hồ trốn tránh, từ đầu đến cuối giải quyết không được vấn đề. Tuy rằng vấn đề này rất nan giải, nhưng Thẩm Thận vẫn muốn tìm thời gian, nói chuyện rõ ràng với Thẩm lão gia tử.

Nghĩ một hồi, suy nghĩ của anh bay đi rất xa. Thẩm Thận nhớ đến Hứa Mạt, cô cũng như vậy, cười yếu ớt dịu dàng, nói là muốn kiếm tiền cho bà nội mình tiêu.

Lời này thật sự nói đến tâm khảm của bà nội Thẩm, lòng bà được ủ đến ấm áp, không có gì so với việc được người nhớ thương càng làm người khác thoải mái.

Bà tiếp tục hỏi, "Tiểu Thận, cháu và bạn gái nhỏ kia của cháu, nói thế nào?"

Thím Chu vốn từ bên cạnh đi qua, nghe thấy bà nội Thẩm nói chuyện, nhất thời dừng lại bước chân, làm một vòng tại chỗ, giả bộ lau tivi trên tường, cẩn thận nghe.

Bà nội Thẩm không ngốc, Thẩm lão gia tử chính là tức giận vài lần vì chuyện này, tư tưởng của lão già này cố chấp, lại xuất thân từ đại gia tộc thế gia, vẫn giữ lại kiểu suy nghĩ cũ.

Thẩm Thận bắt đầu nghiêm túc, "Trăm cay nghìn đắng, cháu cũng xem là theo đuổi lại được người ta, đang kết giao ạ."

Bà nội Thẩm gật đầu, "Vậy dự tính sau này thì sao?"

Thẩm Thận liếc nhìn Thẩm lão gia tử từ lúc nãy bắt đầu liền sắc mặt xanh lét một cái, ngữ điệu xoay chuyển, "Sau này sao.....cháu tạm thời giữ bí mật trước."

Thẩm lão gia tử lạnh lùng ha một tiếng, "Còn nghĩ đến sau này, cháu thì nghĩ đẹp lắm!"

Bà nội Thẩm cảm thấy đầu có chút đau, "Suốt ngày rống lên, đầu tôi muốn đau chết đi được!"

Thẩm lão gia tử nghẹn họng, "Tôi không phải cố ý...."

Bà nội Thẩm không quan tâm ông cụ, vỗ tay Thẩm Thận, biểu thị anh dừng lại, "Lúc trước luôn cảm thấy anh hai cháu càng làm chúng ta yên tâm một chút, cho nên mới quản cháu khá nhiều, bây giờ bà biết, con cháu đều trưởng thành rồi. Nếu cháu đã thích, đổi ngày mang con gái người ta đến ăn bữa cơm, được không?"

"Không gặp được người, bà cũng không quyết định được gì, cháu tốt xấu để bà gặp một cái, hiểu người ta một chút." Bà nội Thẩm vốn là muốn để tự anh yêu đương, nói không chừng yêu đương xong liền chia tay.

Nhưng khí thế này của Thẩm Thận, giống như là thật. Nếu anh đã thích, vậy bà liền muốn nhìn xem cô gái cháu trai nhà mình thích, là trông như thế nào.

Thẩm Thận mặt mày phấn khởi, ở bên tai bà lại khen vài câu, xem như quyết định xuống.

Bỗng dưng, thím Chu ở bên cạnh nói xen vào, "Ai da lão thái thái, nữ chính phim thần tượng mà bà xem mấy ngày nay không phải chính là bạn gái Tiểu Thận sao, tôi liền nói lớn lên giống như tiên nữ, cũng không gạt bà chứ."

Bà nội Thẩm kinh ngạc, "Thật sao? Tôi cũng không biết."

Thím Chu híp mắt, "Tôi còn cho rằng bà biết nữa chứ, cả ngày bảo thích, nói cháu dâu phải tìm người như vậy."

Bà nội Thẩm có chút kích động, dùng sức vỗ vai Thẩm Thận, "Tiểu tử thối! Sao cháu không nói sớm! Nhanh mang người về chơi, bà muốn tự mình tiếp đãi con bé!"

Thẩm Thận hiếm thấy không nói gì, bà nội Thẩm đánh anh một cái, thật sự không nhẹ, lanh lảnh có tiếng, "Bà nội, bà như vậy làm cháu nói thế nào, cháu cũng không biết bà đang coi phim của Tiểu Mạt."

Để anh xem, anh cũng sẽ không xem.

Thấy bản gái mình cùng người đàn ông khác ở trong phim khanh khanh ta ta, anh điên rồi sao?

Bà nội Thẩm vui mừng hớn hở, kéo thím Chu đến một bên thảo luận nội dung phim, lại thảo luận đến người.

Thẩm lão gia tử mặt đen như đít nồi, trong lòng liên tục thở dài, vậy còn ra thể thống gì!

Thẩm Khoảnh rất ngoài ý muốn với sự việc xảy ra đêm nay, Thẩm Thận nhận lấy tầm mắt của Thẩm Khoảnh, lười biếng nhún vai.

Bà nội trái lại là dễ nói chuyện, có điều Thẩm lão gia tử nơi đó vẫn còn có một trận ác liệt phải đánh.

Hứa Mạt ở trong đoàn phim hơn một tuần, cũng chỉ cùng Thậm Thận tách ra nhiều ngày như vậy.

Lúc ở bên nhau không cảm giác cô có bao nhiêu ỷ lại đối phương, thế nhưng chờ lúc thật sự chia xa, tưởng nhớ dần dần mọc mầm, giống như dây leo quấn quanh.

Nhiệm vụ quay hình hôm nay khá ít, phân cảnh của cô cũng không nhiều, đạo diễn bận quat một số cảnh quay khác, không có việc gì của cô, Hứa Mạt dứt khoát liền về khách sạn nghỉ ngơi trước.

Đóng cửa lại xong, cô nửa nằm bò lên giường, cằm kê một gối ôm thỏ nhỏ, chuẩn bị gọi video với Thẩm Thận.

Hai người mặc kệ có bao nhiêu bận và mệt, luôn giữ thói quen tốt hai ngày video một lần.

Thẩm Thận vốn yêu cầu mỗi ngày nhất định phải gọi, thế nhưng có lúc Hứa Mạt bận lên hai ngày liền không về khách sạn, anh sợ cô mệt, liền đổi thành hai ngày một lần.

Lúc trước đều là anh gọi qua trước, hôm nay chắc là có chuyện, Hứa Mạt đợi một hồi, trực tiếp gọi qua.

Vang lên hai tiếng, liền bị cúp máy.

Sau đó Hứa Mạt thấy anh gửi tin nhắn qua.

Thẩm Thận: [Bảo bối, hôm nay sớm như vậy?]

Hứa Mạt: [Ừm, kết thúc sớm, anh đang bận sao?]

Thẩm [Thận: Có chút, chờ anh, rất nhanh.]

Hứa Mạt: [Không sao, anh bận trước đi, không cần bận tâm đến em, nếu không em ngủ trước một lát.]

Sau khi Hứa Mạt gửi xong, Thẩm Thận đầu bên kia lại không có trả lời.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, cô luôn cảm thấy hôm nay Thẩm Thận kỳ lạ, giống như lạnh nhạt với cô một chút.

Nói là muốn ngủ, Hứa Mạt dùng lực chôn đầu vào trong đệm giường mềm mại, buồn ngủ lại hoàn toàn không có.

Cô vừa lăn trên giường một vòng, chuông cửa liền bị ấn vang.

Tầng này đoàn phim đều bao lại hết, dùng cho diễn viên ở, người ấn chuông hoặc là diễn viên, hoặc là nhân viên công tác.

Hứa Mạt không nghĩ nhiều, trực tiếp mở cửa.

Cô vừa nâng mắt lên, liền thấy Thẩm Thận đang cúi đầu, trong đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười, liền như vậy nhìn cô.

Hứa Mạt còn chưa kịp kinh hô, liền bị người đẩy vào trong phòng, Thẩm Thận chân dài vừa bước, tự mình đi vào linh hoạt đóng cửa lại.

Giây tiếp theo, liền ấn cô lên phía sau cửa.

Lực của anh có chút mạnh, lưng Hứa Mạt đập lên cánh cửa cứng ngắc, không tránh khỏi nổi lên chút đau đớn.

Cô vừa lên tiếng, "Này..."

Âm thanh tiếp theo liền bị nụ hôn nóng bỏng tiến đến của anh nuốt xuống.

Hai người hôn rất lâu, Thẩm Thận mới ngừng lại, "Nhớ anh không?"

Chân Hứa Mạt có chút nhũn, cô nhẹ thở gấp một tiếng, đôi mắt ướt sũng giống như mây mù lượn lờ, nhẹ nhàng lung lay, "Sao anh chạy qua đây rồi?"

Thẩm Thận nhéo cô một cái, "Nhớ em rồi."

Sau đó anh không chút lãng phí thời gian, bế Hứa Mạt đi đến chiếc giường trước mặt, ném cô lên trên giường nệm mềm mại, bắt đầu linh hoạt cởi đồng hồ của bản thân.

Hứa Mạt ở trên đó nảy lên hai cái, mặt nhỏ ửng đỏ, mặt đỏ bừng một mảng, "Anh quá càn quấy rồi...."

Thẩm Thận đã cởi nửa quần áo, ngón tay thon dài như ngọc đặt lên thắt lưng da, nghe vậy nhướng mày, "Càn quấy cái gì?"

Theo đó anh nhẹ cười một tiếng, "Tên tuổi của Thẩm nhị thiếu anh là uổng công à?"

Hứa Mạt bắt đầu ngăn cản, "Không được....ở đây không có cái kia..."

Thẩm Thận thu mắt nhìn cô, tầm mắt gắt gao khóa chặt cô lại, theo sau anh không nhanh không chậm, giọng điệu vô cùng thiếu gia: "Ồ?"

Anh từ trong túi quần mò ra một hộp, cười yêu nghiệt, "Nhưng anh mang theo rồi."

Hứa Mạt liếc nhìn hộp nhỏ đó một cái, nhịp tim tăng tốc, "Anh có phải sớm đã tính toán rồi...."

Thẩm Thận cúi người xuống, không cho cô cơ hội nghi ngờ và đổi ý, nhướng mày, "Hôm nay dùng mấy cái, em nói hay anh nói?"

Hứa Mạt nói cũng không được, không nói cũng không được, hung hăng đá vào đùi anh một cái.

Thẩm Thận hôn cô, "Chuyên tâm một chút."

.....

.....

Hoang đường một đêm, ngày hôm sau Hứa Mạt tỉnh dậy trước.

Chuông cửa luôn vang lên không ngừng, cô lại muốn ngủ cũng không thể đạp tỉnh Thẩm Thận, để anh đi mở cửa.

Lúc đứng dậy, hai chân cô còn bủn rủn.

Quần áo tán loạn trên sàn, đều hiện ra tất cả chuyện phát sinh tối qua.

Trong lòng Hứa Mạt âm thầm mắng Thẩm Thận vài chục câu, điên cuồng mắng chửi, mới khó khăn lắm khiến bản thân bình tĩnh.

Cô chỉ mở một khe cửa nhỏ, "Sao vậy?"

Người đứng ngoài cửa là nam chính của bộ phim này, tuổi còn nhỏ hơn Hứa Mạt, môi hồng răng trắng, tiểu thịt tươi nghiêm túc.

Tiểu thịt tươi thấy cô lộ ra đôi mắt, cười cười, "Tôi vừa từ phim trường trở về, chuẩn bị đi ngủ bù, thuận tiện đem bữa sáng cho chị."

Hứa Mạt gật đầu, sau đó nhận lấy, "Cảm ơn cậu, vất vả rồi."

Tiểu thịt tươi không nói gì, xoay người liền đi về phòng của bản thân, để lại một bóng lưng to lớn vô cùng phóng khoáng.

Hứa Mạt đóng cửa lại, sau khi đặt đồ ăn sáng lên trên bàn, quay đầu lại nhất thời giật mình.

Thẩm Thận không biết khi nào đã tỉnh lại, chống nửa thân mình lên, nhìn cô chằm chằm.

Sau đó,anh chậm rãi lên tiếng, "Vừa nãy là ai vậy?"