Hứa Mạt gần như là sát giờ mới đến được trường học.
Thân xe thon dài đen bóng dừng lại ở cổng trường, trước lúc xuống xe, bác Tần tự mình mở cửa cho cô, đưa cho cô một túi đồ ăn.
"Buổi sáng đi vội vàng, thiếu gia sớm đã dặn dò gói một chút điểm tâm cho Hứa tiểu thư."
Hứa Mạt nghiêng người xuống xe, cầm lấy đồ còn có chút ngại ngùng, "Ngại quá bác Tần, mỗi lần đều phải làm phiền bác."
"Việc có thể làm thiếu gia vui, không phiền phức." Bác Tần hơi gật đầu, làm một tư thế mời với cô.
Hứa Mạt nghiền ngẫm một hồi hai chữ vui vẻ trong miệng bác Tần, đại khái có chút thiếu tự tin, sau khi cảm ơn liền nhẹ khom lưng một cái, rồi nhanh chóng chạy về phòng học luyện múa.
Học viện điện ảnh Thịnh Minh trước nay luôn yêu cầu nghiêm khắc, không những là bản thân trường học, sinh viên có thể thi vào nơi này chắc chắn năng lực đều rất mạnh, giống như chuyện buổi học sáng hôm nay chạy đến sát giờ như vậy, là chuyện Hứa Mạt bình thường chưa từng làm qua.
Năm đó khi Hứa Mạt thi nghệ khảo*, thành tích thi khảo với phỏng vấn không tính là xuất chúng, dựa vào siêng năng khổ học đạt được thành tích xuất sắc môn văn hóa, cuối cùng mới giống như mong muốn mà được toại nguyện, tiến vào trường đại học nghệ thuật nổi tiếng toàn quốc này.
*Nghệ khảo(艺考): kỳ thi của các trường nghệ thuật.
Học viện điện ảnh Thịnh Minh sáng lập trăm năm tới nay, chính là đã bồi dưỡng vô số nghệ nhân nổi tiếng trong giới giải trí, kể cả người dẫn chương trình, đạo diễn, biên kịch, ca sĩ và diễn viên...đủ mọi lĩnh vực. Có một câu nói thế này, Thịnh Điện* chính là cái nôi sinh ra minh tinh mà tôi hướng về.
*Thịnh Điện: học viện điện ảnh Thịnh Minh
Phong cách kiến trúc của trường học nồng đậm không khí nghệ thuật, vòng qua hành lang gấp khúc mang tính tiêu biểu của trường học, chính là phòng múa mà chuyên ngành biểu diễn thường hay luyện vũ đạo cơ bản.
Chờ tới khi Hứa Mạt thay xong quần áo bước vào phòng luyện múa, người trong lớp đều đã làm động tác giãn cơ cơ bản rồi.
Sau khi nhìn xung quanh một vòng, cô mới chú ý tới Ưng Thư Nguyệt đang liều mạng vẫy tay với cô.
"Hôm qua cậu nói muốn ra ngoài tớ còn lo lắng cậu sẽ đến trễ, cậu xem đi, quả nhiên."
Hứa Mạt liếc nhìn một vòng, "Cô giáo vẫn chưa tới sao?"
Ưng Thư Nguyệt bỏ chân lên xà ngang cao hơn thân mình mà ép xuống, "Xem như cậu may mắn, hôm nay không biết chuyện gì, còn chưa đến nữa."
Hứa Mạt thở ra một hơi, "Có chút nguy hiểm."
Ưng Thu Nguyệt lớn lên yêu mị, tặng một nụ hôn gió cho Hứa Mạt, liếc mắt đưa tình với cô, "Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngon miệng này của cậu, thật muốn cắn một ngụm, mặt đỏ như vậy, cậu mới chạy đến sao?"
Hứa Mạt gật đầu, không biết nghĩ đến cái gì, ánh mắt luôn luôn liếc về chiếc gương, nơi tầm mắt chạm đến là vị trí trên cổ.
Ưng Thư Nguyệt đặt tay lên trên đầu, eo cong càng thấp, "Cậu nhìn dáng vẻ lén lút này của cậu, đều che lại rồi, qua đêm với bạn trai, tớ có thể hiểu được."
Hứa Mạt cúi đầu suy nghĩ, buột miệng nói, "Bạn trai?"
Sau đó, cô tự hỏi tự đáp, nhẹ giọng nói, "Có lẽ là vậy đi."
Ưng Thư Nguyệt vừa muốn hỏi cô đang nhỏ giọng lầm bầm cái gì, nâng mắt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, vội vàng chạy về vị trí của mình, "Tiến sĩ Tống đến rồi, tớ rút lui trước."
Tiến sĩ Tống là cô giáo môn chuyên ngành của Hứa Mạt, đồng thời cũng là cô hướng dẫn của cô, bình thường có tính cách mạnh mẽ vang dội, nói một không hai, bình thường thích nhất là nghiêm khắc săm soi kỹ năng cơ bản của học sinh, dù sao cũng là chuyên ngành biểu diễn, sau này muốn ăn ảnh, muốn dựa vào màn ảnh kiếm cơm ăn, bồi dưỡng dáng vẻ hình thể là điều vô cùng quan trọng.
Sợi dây cung căng lên trong một tiếng đồng ở trong đầu của Hứa Mạt, cuối cùng mới đến lúc được thả lỏng.
Học sinh trong chuyên ngành biểu diễn không phải rất nhiều, lớp hành chính phân ra, một lớp cũng chỉ mới gần mười hạt giống, trong đó nữ sinh nhiều hơn, cho nên một phòng thay quần áo cũng đủ cho mọi người sử dụng.
Học xong buổi học sáng, mọi người đều có chút mệt, vừa thay quần áo vừa trò chuyện.
Phạm vi đề tài rất rộng, nhưng đa số không tránh khỏi sự phát triển sau này. Tuy rằng nói chỉ mới bước vào năm ba, rất nhiều người kỳ thực sớm đã bắt đầu nhận *thông cáo kiếm tiền rồi, có vài người thậm chí tích lũy được một chút nhân khí, có chút độ nổi tiếng nhất định.
*Thông cáo(通告): là schedule dạng tham dự event, phỏng vấn, khác với chụp ảnh, quay phim, thu âm, là một dạng public announcement.
Hứa Mạt ở trong lớp này còn gọi là lớp minh tinh của Thịnh Minh, bên trong có thực tập sinh sớm đã bị công ty điện ảnh đào đi, cũng có ngôi sao nhí một lần nổi tiếng từ nhỏ.
Thảo luận như này, xưa nay Hứa Mạt đều im lặng ở một bên lắng nghe, cũng không tham gia vào. So sánh với sự bàn luận của mọi người, cô luôn cảm thấy bản thân chỉ mới bước vào cánh cửa này.
Lúc năm hai, cô có thử máy qua, Thẩm Thận liếc nhìn qua những quảng cáo đó vài cái, về sau đa số quảng cáo đều bị anh tự mình đẩy đi. Lâu ngày, cô dứt khoát thành thật ở trong trường học tập, những thứ này đều để qua một bên, chờ về sau lại nói.
Có người tinh mắt phát hiện điểm tâm mà Hứa Mạt để ở trên ghế dài bên cạnh, kinh ngạc hô lên một tiếng, "Trời ơi Hứa Mạt, cậu ăn điểm tâm của An Viên sao?"
Giá cả một ly nước trắng của An Viên đều không tầm thường, huống chi điểm tâm tinh xảo từ trong đó làm ra, được gọi là Hermès của thế giới điểm tâm. Mọi người là sinh viên của học viện điện ảnh, nhưng cũng không phải toàn bộ đều là người giàu có, nói thế nào cũng vẫn là một học sinh, còn không thể mua nổi đồ ngọt xa xỉ như vậy.
Bất ngờ không kịp phòng bị mà bị điểm danh, Hứa Mạt khựng lại trong nháy mắt, "Ừm, các cậu có muốn ăn thử không."
Bác Tần nói là gói lại một chút, nhưng kỳ thật cũng có không ít, khẩu vị của cả một lớp chắc là có thể chiếu cố được.
Mọi người ở chung nhiều năm như vậy, sớm đã biết rõ tính cách của Hứa Mạt, nghe cô nói vậy liền ùa lên.
"Tiểu Mạt Mạt, cậu thật sự là bảo bối Doraemon thân ái của tớ, luôn đem nhiều đồ ăn ngon cho bọn tớ, vịt quay Thúy Ký lần trước, còn có bánh xốp sầu riêng kiểu Đài lần kia, ha ha." Một nữ sinh ngửi ngửi, sau đó cắn một ngụm nhỏ liền để sang một bên.
Cho dù trường học bình thường không có yêu cầu rõ ràng đối với việc khống chế cân nặng, cô giáo thỉnh thoảng cũng sẽ mỉa mai, học sinh tự mình cũng sẽ có yêu cầu, thèm ăn lại là một chuyện khác.
Có vài người không quá quen thuộc với Hứa Mạt, ngồi một bên không có ý muốn ăn thử.
Xuất phát từ lễ phép, Hứa Mạt lại hỏi vài người, "Các cậu thật sự không muốn thử sao? Ăn khá ngon."
Bọn họ ý tứ không rõ ràng liếc nhìn túi bọc bên ngoài, chỉ xua tay nói là không quá đói.
Hứa Mạt không suy nghĩ nhiều, sau khi chỉnh lý ổn thỏa trở về phòng ngủ với Ưng Thư Nguyệt.
Thịnh Điện áp dụng phòng ngủ hai người, không gian một người vô cùng thoải mái. Hứa Mạt rất thích thiết kế như vậy, một trong những nguyên nhân năm đó suy nghĩ đến ngôi trường này chính là có điểm này.
Hai người ở cũng không cần đi ứng phó quan hệ giao lưu phức tạp.
Cô tạo thành một thói quen, đó chính là thích trong môi trường một mình mà suy nghĩ, ngẩn người hoặc thả hồn.
Ưng Thư Nguyệt là cô gái được nuông chiều mà lớn lên, nhìn ra được hoàn cảnh gia đình cô ấy không tệ, tính tình bình thường khá tùy ý, cho dù ồn ào một chút cũng nằm trong phạm vị Hứa Mạt có thể tiếp nhận.
Nhiều lúc, cô cũng rất cảm kích trường học đã tự bố trí phòng ngủ, ngẫu nhiên để cô có được bàn cùng phòng coi như không tệ, Ưng Thư Nguyệt là người khá tốt.
Tuy rằng cô từ nhỏ đến lớn coi như có nhân duyên tốt, nhưng mà bạn bè đối xử chân thành gần như không có, rất nhiều việc Hứa Mạt trước nay đều sẽ không chủ động nói với người khác, cô sớm đã quen bản thân một mình yên lặng gánh vác.
Suy cho cùng cô thấy được, nói ra cũng sẽ không cải thiện được gì, nói cho người khác cũng chỉ là tăng thêm phiền não và thêm chuyện mà thôi.
Ưng Thư Nguyệt đối với tình huống của cô có biết một phần, lúc này nhìn thấy Hứa Mạt im lặng chuẩn bị thi, phút chốc vỗ ót, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Hứa Mạt cạn lời liếc nhìn cô ấy, "Cậu không sao chứ? Đang yên lành đi vỗ bản thân làm gì, không đau sao?"
Ưng Thư Nguyệt lắc bả vai của Hứa Mạt, "Ai da, cậu xem cái trí nhớ này của tớ, đêm hôm qua trong nhà cậu đã gọi điện qua."
Động tác ôn tập của Hứa Mạt ngừng lại trong chớp mắt, "Đã nói gì vậy?"
Ưng Thư Nguyệt xinh đẹp cười, "Nói em trai cậu đã đỡ hơn nhiều rồi, tháng sau đến thành phố Z thăm cậu."
"Như vậy sao, chờ chút nữa tới gọi lại cho tiểu Trạm."
Hứa Mạt dùng tay chống đầu, không tự giác cắn lấy đầu bút, tự mình nói chuyện, "Đứa trẻ ngốc này..."
"Hứa Trạm ngốc chỗ nào vậy, một mầm non cao ráo tuấn tú tốt bao nhiêu nha." Ưng Thư Nguyệt đang khảy lọn tóc xoăn xinh đẹp của mình, ngồi xuống nhìn móng tay mới của bản thân.
Hứa Mạt vẫn lắc đầu, "Nghe nói gọi điện đến điện thoại bàn của trường không cần mất phí, nó cũng không gọi điện cho tớ nữa."
Ưng Thư Nguyệt cười lên, "Tuổi còn nhỏ khá đau lòng chị gái nha."
Hứa Mạt chậm rãi cười lên, cô cũng cảm thấy vậy.
-
Kỳ thi giữa kỳ trôi qua đâu vào đấy, nội dung khảo hạch vô cùng khắc nghiệt, ngoại trừ phần kịch nói, Hứa Mạt còn chọn thi múa dân tộc.
Cũng may cô chuẩn bị đầy đủ, cho nên tất cả coi như thuận lợi.
Hứa Mạt bận bịu việc học, thời gian trôi qua rất nhanh. Một tuần này Thẩm Thận nói là bận, ngược lại thật sự không có liên lạc với cô.
Thẩm Thận luôn như vậy, lúc bận rộn giống như bốc hơi ở nhân gian.
Nhưng mà lúc đến cuối tuần, anh đã sắp xếp người đến đón cô.
Căn nhà Thẩm Thận mà thường ở nằm trong trung tâm thành phố, cho dù ở đoạn đường phồn hoa như vậy, cũng có thể được người có tiền xây dựng thành khu vực yên tĩnh.
Căn nhà này của Thẩm Thận là kiểu căn hộ có 3 tầng, trang hoàng xa hoa, trực tiếp quét thẻ liền có thể lên thang máy vào nhà.
Bước vào huyền quan đi vào trong căn hộ, Hứa Mạt liếc nhìn xung quanh cũng không nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Thận đâu.
Đây xem như nơi khá riêng tư của Thẩm Thận, ngay cả số lần bác Tần đến nơi này cũng không thường xuyên.
Căn hộ tuy to nhưng không gian phòng đều khá rộng rãi, Hứa Mạt tìm một hồi, liền tìm thấy anh ở hồ bơi trên tầng cao nhất.
Thẩm Thận lúc rãnh rỗi sẽ dùng bơi lội để xua tan mệt mỏi.
Thấy anh vẫn chưa có ý dừng lại, Hứa Mạt dứt khoát quay trở lại đi lấy một chiếc khăn tắm từ trong phòng quần áo ra, sau đó đứng ở một bên, nhìn tư thế lưu loát, cơ bắp cường tráng và đường cong linh hoạt của anh.
Cô bỗng nhiên nhớ lại tình cảnh hai người trước kia ở trong hồ bơi chơi đùa, bắt đầu thả hồn.
Bỗng dưng, Hứa Mạt cảm nhận được cổ chân bị nắm lấy, giây tiếp theo, cô không chút phòng bị liền bị rơi vào trong nước.
Không chờ cô giãy dụa, liền nhẹ nhàng được vớt đến bên bờ hồ bơi, đôi cánh tay hữu lực đang kẹp lấy cô.
Tóc của Thẩm Thận đều vuốt ra phía sau, lai rai vài sợi tóc đang rũ xuống, trên xương mày xinh đẹp đang nhỏ giọt nước, đôi mắt hoa đào đó vẫn mang theo chút hơi nước, ngập nước sâu thẳm, đang yên lặng liếc nhìn cô.
Dưới tay ôm chặt lấy cô, Thẩm Thận nhẹ cắn lên đôi môi đỏ của cô, sau khi nhận được giọng rêи ɾỉ muốn có, thăm dò vào trong, sau đó là nụ hôn nồng nhiệt như bão tố.
Nụ hôn vừa dứt, anh nắm lấy cằm của cô, ngữ khí không nhanh không chậm, "Đến muộn như vậy."
Bị ép tiếp nhận, Hứa Mạt ngẩng đầu hướng mắt nhìn anh.
Quần áo ngấm nước, dính lên trên thân hình, tự dưng có chút khó chịu.
"Đi lấy khăn tắm cho anh." Giọng nói của Hứa Mạt rát nhẹ, nghe tỉ mỉ có chút ý nũng nịu.
Thẩm Thận cười nhẹ một tiếng, cúi người lại gần bên tai cô, lẩm bẩm nói, "Vậy cũng có trừng phạt, muốn biết không?"