Sau khi Thẩm Thận rời khỏi nơi ở của Hứa Mạt, lập tức để Trần Thanh Huy đi điều tra hàng xóm của cô.
Mục đích chỉ có một, đó là nhìn xem có phòng nào còn trống hay không.
Tòa nhà kiểu cũ này tầng nhà thấp, mỗi tầng chỉ có hai hộ ở. Bởi vì nguyên nhân gần trung tâm thành phố, phá bỏ vẫn chưa có phê duyệt xuống.
Hộ gia đình lâu năm vẫn như cũ coi giữ ở đây, những chủ phòng khác không muốn thấy phòng trống rỗng, đa số đều cho thuê.
Mà căn phòng đối diện nhà Hứa Mạt, chủ nhà sớm đã dọn đi mấy năm.
Hứa Mạt trải qua thời gian bận rộn nhất, cũng không có lời mời quảng cáo khác, trái lại thời gian rảnh rỗi một chút, đủ để nghỉ ngơi.
Thế là đoạn thời gian này, ngoại trừ về ký túc xá trường học ở mấy ngày, cô gần như sống trong ổ nhỏ của bản thân.
Bộ phim thần tượng do cô diễn chính sắp tiến vào giai đoạn kết thúc, tình tiết quan trọng nhất đều đã quay xong.
Bởi vì là bộ phim chiếu mạng, tình tiết không tính quá dài, vì quan sát hiệu ứng internet, chỉ quay mùa một.
Chờ mùa một chiếu xong, dựa theo phản ứng của khán giả, tiếp tục quyết định thời gian quay mùa hai.
Quan trọng nhất là, ban đầu khi cô mới vào đoàn phim, kế toán trực tiếp đưa cô một nửa thù lao, con số phong phú, đủ thỏa mãn bất kỳ chi tiêu và tiền dành mua nhà của cô. Sau đó chỉ cần quay bổ sung một phân cảnh liền có thể lấy được số tiền còn lại.
Hứa Mạt đã xin nghỉ phép với người quản lý của cô chị Lý Nguyễn, chuẩn bị qua vài ngày về quê một chuyến.
Hứa Trạm gần thi đại học, cô muốn về nhà ở bên cạnh em trai, thuận tiện có thể chăm sóc bà nội vài ngày.
Nghĩ đến qua vài ngày có thể thấy người nhà, Hứa Mạt cảm thấy trái tim của bản thân muốn bay ra ngoài, cuối cùng giống như lại có nơi cố định, trong lòng đều nổi lên ấm áp.
Cô dứt khoát làm ổ trên giường, ngồi xếp bằng, tỉ mỉ đếm tài sản của bản thân.
Hứa Mạt càng đếm càng vui vẻ, dù sao không ai ghét túi tiền căng phồng của bản thân. Còn nữa, những thứ này đều là cô tự mình kiếm được, cuối cùng có thể làm những việc bản thân từng nghĩ sẽ làm.
Cô tỉ mỉ cất xong bảng biểu và tiền công, muốn nhân thời gian buổi trưa ngủ một giấc, ban đêm lại đi dạo, cho bản thân thả lỏng một chút.
Tuy rằng bây giờ cô đã có chút danh tiếng rồi, nhưng dù sao không phải là minh tinh quốc dân, đi trên đường căn bản không bị nhận ra.
Hứa Mạt lăn lộn ở trên giường, chỉ cảm thấy con đường phía trước sáng lạng, tất cả đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Cô nghĩ nghĩ, dùng tay vuốt mở màn hình điện thoại, không ngoài dự liệu, lại là tin nhắn liên tiếp của Thẩm Thận.
Hỏi han ân cần, từ tán dóc thời tiết đến gần đây cô mấy giờ đi ngủ, vô cùng dính người, Hứa Mạt có chút dở khóc dở cười.
Nhưng anh vẫn còn khắc chế bản thân, không có liên tiếp, liều mạng đến gần trước mặt cô.
Anh có công ty Nhất Thiên lớn như vậy phải vận hành, mà Hứa Mạt, cũng có công việc bận, ở điểm này, Thẩm Thận trái lại cho hai người đủ không gian.
Hứa Mạt lại thả hồn một hồi, mí mắt gần như đang đánh nhau, mơ màng muốn ngủ, bên ngoài cửa tiếng bước chân dần vang lên, theo đó có tiếng đồ vật gì đó ma sát trên mặt đất, nặng nề lại chói tai, vẫn còn tiếng nói chuyện nghe không quá rõ ràng, nhỏ giọng thì thầm, từng tiếng truyền đến, quấy nhiễu người khác tỉnh mộng.
Nơi này hiệu quả cách âm không phải rất tốt, âm thanh lẹt xẹt ở lầu trên hơi to, lầu dưới liền có thể nghe thấy, càng không nói động tĩnh lớn như vậy.
Hứa Mạt ở trong đoàn phim lắc lư lâu như vậy, không dễ dàng có thể yên tĩnh một hồi, một chút cũng không muốn tỉnh lại, dứt khoát bọc chăn lấy người, chôn đầu vào trong chăn mà ngủ.
Thế nhưng âm thanh đó hầu như không dứt, âm thanh ma sát bén nhọn càng thêm khoa trương.
Tiếng "rầm" khá lớn mạnh mẽ vang lên, có đồ vật bị mạnh mẽ ném trên hành lang, Hứa Mạt thậm chí có thể cảm nhận được uy lực kinh hãi đó.
Cô cảm thấy chiếc giường nhỏ của bản thân cũng đang nhẹ nhẹ run lên.
Nhịn một hồi, Hứa Mạt cuối cùng vén chăn ra xuống giường, chạy đến cửa mở một khe nhỏ, liếc nhìn bên ngoài. Tính cách cho phép, cô sẽ không oán giận cái gì, dứt khoát yên lặng nhìn.
Trong hành lang không tính rộng lớn mấy người đàn ông cao lớn thô kệch đang đang tụ lại, mặc đồng phục làm việc thống nhất màu xanh.
Đoán là thợ chuyển nhà, ước chừng có vài người, đang hợp lực nhét đồ gia dụng to lớn vào trong căn nhà đó.
Nhà đối diện không có người ở, ngày đầu tiên Hứa Mạt chuyển vào đã biết, thế nhưng nhìn khí thế dọn nhà này, giống như lại lần nữa vào ở.
Cô còn chưa lên tiếng, công nhân có ánh mắt tốt liếc nhìn cô, "Ai da, ngại quá, chúng tôi giúp người khác dọn nhà, quấy rầy đến cô rồi sao?"
Hứa Mạt lễ phép đẩy khe cửa, mở to ra, sau đó vẫy tay, "Không sao, tôi chỉ hiếu kỳ, cho nên đến xem xem."
Công nhân chuyển nhà thật thà cười lên, "Vẫn còn một xe, chiều này mấy người chúng tôi làm gấp, rất nhanh liền làm xong, cô yên tâm nha."
Hứa Mạt nhìn những đồ vật đang bày trước cửa nhà, đầy đủ, hoa mỹ tinh tế, hơn nữa thoạt nhìn đều vô cùng mới tinh.
Cô liếc nhìn cánh cửa mở rộng ở đối diện, bên trong đã bày biện không ít rồi, thế nhưng....vẫn còn một xe.
Hứa Mạt hỏi: "Chú ơi, ai đến sống nơi này vậy, là chủ nhà cũ sao, hay là người thuê mới vậy?"
Công nhân nâng cánh tay, lau mồ hôi trên mặt, "Chúng tôi cũng không rõ, đưa tiền trái lại rất hào phóng, chắc là vậy đi?"
Hứa Mạt có chút đăm chiêu, tiện đà đóng cửa.
Âm thanh bên ngoài vẫn đang tiếp tục, giấc ngủ trưa nay sợ là không thực hiện được rồi.
Hứa Mạt dứt khoát đi vào trong nhà bếp, tính toán một chút đồ ăn ở trong tủ lạnh, chuẩn bị chờ một lát đi siêu thị một chuyến.
Thuận tiện mua chút đồ vài ngày tới về nhà cần, có thể mang theo chút đặc sản trở về, cho tiểu Trạm và bà nội nếm thử.
Hứa Mạt vô cùng nhàn rỗi, dứt khoát làm ở trong sô pha, xem ti vi gϊếŧ thời gian, bất giác cũng trong tiếng ồn ào mà ngủ mê, chờ cô tự mình khoan thai tỉnh dậy, âm thành bên ngoài cũng đã dừng lại.
Điện thoại trong tay cô trái lại đang không ngừng rung lên.
Là Thẩm Thận.
Anh hỏi cô hôm nay trải qua thế nào.
Hứa Mạt vừa tỉnh, đầu có chút váng, không muốn trả lời anh, liền mặc kệ bản thân, làm theo tâm trạng.
Sắc trời đã tối, Hứa Mạt hiếm mà lười biếng, suy nghĩ một chút quyết định khao bản thân một chút, đi ra ngoài ăn một bữa.
Lúc từ trong cửa bước ra, cô vẫn còn đang ngáp, đang chuẩn bị khóa cửa, cô nghe thấy âm thanh vặn chìa khóa ở sau lưng bản thân.
Sau lưng bỗng dưng mát lạnh, Hứa Mạt theo bản năng xoay người nhìn, chỉ thấy cánh cửa đó được nhẹ nhàng đẩy mở.
Một thân hình cao lớn đứng ở đó, khóe môi Thẩm Thận cong lên độ cong hoàn mỹ, đôi chân thon dài tùy ý gác đó, anh đang ôm cánh tay, dựa vào khung cửa.
Sau đó anh chậm rãi lên tiếng, "Ra ngoài sao? Thật trùng hợp."
Hứa Mạt: "....."
Cô tiếp tục xoay đầu khóa cửa nhà mình.
Thẩm Thận thấy cô chỉ xoay cái ót với bản thân, cũng không tức giận, duỗi tay đóng cửa nhà mình, sau đó bước qua.
"Cùng nhau ăn cơm?"
Hứa Mạt nhanh chóng rút chìa khóa ra, nửa người xoay qua, cuối cùng trả lời, "Anh là thuận phong nhĩ sao?"
Nếu không sao cô vừa ra ngoài, anh liền theo đó mở cửa.
Thẩm Thận cúi người xuống, hơi cong eo, tầm mắt ngang băng cô: "Còn không phải bởi vì nhớ em, đây gọi là tâm linh tương thông."
Hứa Mạt nhìn anh chăm chú một hồi, Thẩm Thận cũng tùy cô, khóe miệng luôn ngậm cười.
Cô di chuyển tầm mắt trước, "Anh đừng chắn em, em muốn ra ngoài."
Thẩm Thận đáp một tiếng "được" nhưng trên miệng tuy rằng nói vậy, nhưng như cũ không có rời đi.
"Cho anh hôn một cái, anh liền cho em đi."
Hứa Mạt thấy anh mặt dày, nhắc nhở anh: "Anh còn đang trong thời gian quan sát, lần trước, đã bị trừ điểm trong lòng em rồi."
Thẩm Thận nghe vậy trái lại nghe lời nhường đường, có chút thu liễm, nhưng là anh lập tức lại nhíu mày, rõ còn có hỏi, "Lần nào vậy, em nói cho anh nghe xem, anh quên rồi."
Hứa Mạt cúi đầu nhìn giày anh trong lòng im lặng suy đoán, có phải nên tiếp tục in thêm vài dấu chân cho anh mới tốt đây.
Cô đeo nghiêng túi, vừa muốn bước xuống bậc thang, Thẩm Thận liền nhanh chóng dán theo sau.
Hứa Mạt xoay đầu, nhìn như hung dữ, "Anh không cần cách em gần như vậy."
Sau đó bước chân cô ngừng lại, tiếp đó nhanh chóng xuống vài tầng, bỗng nhiên dừng lại, Thẩm Thận cũng vô cùng kiềm chế dừng lại, dưới chân lởn vởn.
Khóe miệng Hứa Mạt hơi cong, mánh cũ lặp lại, thế nhưng dừng lại lần đầu, sau lưng cô lập tức có một lồ,ng ngực ấm áp dán lên
Hơi thở mát mẻ của Thẩm Thận liền phun vào giữa cần cổ cô, ngứa ngứa, mang theo chút tê dại.
Giọng nói dễ nghe của anh vang lên bên tai, lười biếng ngậm cười, âm cuối còn mang theo chút uể oải, "Ngại quá, dưới chân trơn quá."
Sau khi Hứa Mạt kiên định biểu thị điểm của anh lại bị trừ, Thẩm Thận vẫn đang biện giải cho bản thân, chỉ có điều lần giải thích này, chút thành ý cũng không có.
Cuối cùng sức dưới sức quấn lợi hại và khí thế mặt dày mày dặn của anh, Thẩm Thận cuối cùng thành công cọ xát cùng ăn cơm tối với Hứa Mạt.
Hứa Mạt chọn một quán ăn, giá cả bình dân, mùi vị không tệ, Thẩm Thận cả quá trình phục vụ tận tâm, bưng trà rót nước, làm cho Hứa Mạt cuối cùng cũng không còn tức giận nữa.
Trong lòng cô lờ mờ nghi ngờ, luôn cảm thấy Thẩm Thận ấp ủ một trận lớn, cô không tin Thẩm Thận sẽ ngoan như vậy.
Trong siêu thị, trong lòng Hứa Mạt âm thầm có cảm giác đó, trái lại thật sự được chứng minh.
Bởi vì phải về nhà một chuyến, đồ cô mua không tránh khỏi có chút nhiều, bên cạnh lại có một cu li "nhẫn nhục chịu khó" như Thẩm Thận, không sử dụng thì không được.
Thẩm Thận thấy cô bao lớn bao nhỏ để vào trong xe chờ hàng, cảm thấy còn không đủ, chỉ cho rằng là cô muốn mua tích trữ đồ ăn vặt cho bản thân, "Lấy nhiều một chút, cái này cần không, cái kia nữa, anh trai trả tiền cho em, tùy tiện quẹt thẻ."
Hứa Mạt tránh đi sự chăm sóc liên tục của anh, đi đến một giá hàng bên cạnh, thế nhưng chờ cô xoay người, lại không phát hiện bóng dáng của Thẩm Thận.
Chọn xong đồ của bản thân, cô nhìn xung quanh, đi ra bên ngoài, Thẩm Thận liền giống như biến mất trong không khí, ngay cả xe hàng của cô đều cùng biến mất không thấy.
Hứa Mạt vô ý đi về gian hàng ngay góc xéo phía đối diện nhìn, liền thấy thân hình đang đứng của anh.
Trong lòng nhỏ giọng nghi hoặc một câu, cô nhấc chân bước qua.
Nhưng ở đó không chỉ có Thẩm Thận, trước mặt anh còn có một người con gái đang đứng, là nhân viên tư vấn mua hàng, đang mạnh mẽ chào hàng anh cái gì đó.
Hai tay Thẩm Thận tùy ý đặt lên thanh xe hàng, thờ ơ nghe.
Hứa Mạt đến gần, sau khi thấy thứ nhân viên tư vấn đang chào hàng là gì, mặt lập tức nóng lên.
Cái người này......Thật là!
Còn đứng ngây ra đó lâu như vậy.
Nữ nhân viên tiếp tục nói: "Loại thể nghiệm vô cùng mỏng, mùa hè mát mẻ, mua theo bộ còn có ưu đãi lớn, soái ca anh thật sự không suy nghĩ một chút sao?"
Người thanh niên trước mặt khí độ bất phàm, bề ngoài đẹp trai, toàn thân trên dưới cao quý, cả người nhất thời liền vẽ ra một giới hạn rõ ràng phân biệt với người khác.
Tuy rằng không nói nhiều, nhưng có thể dừng chân ở đây, đoán cũng là có bạn gái rồi.
Nghĩ đến đây, cô ta càng thêm nhiệt tình, giọng nói mang theo chút thần bí, "Không cần ngại ngùng, bên này còn có loại độ giữ lâu lại vô cùng dài để chọn."
Nói xong, cô ta chỉ vào cả một kệ hàng bên cạnh.
Tầm mắt Thẩm Thận đã liếc nhìn Hứa Mạt, anh duỗi tay ra, tự nhiên mà đặt đồ của cô vào trong xe hàng, lại kéo cô đến bên cạnh bản thân, để hai tay trắng nõn của cô nắm lấy thanh xe chở hàng, tiếp đó bản thân cúi xuống.
Tư thế như vậy, làm cho cả người mềm mại của cô bị bá đạo giam vào trong lồ,ng ngực.
Sau đó Hứa Mạt nghe thấy giọng anh từ trên đỉnh đầu truyền tới, không nhanh không chậm, ngữ khí chậm rãi làm cô muốn chôn đầu mình vào trong cát, "Cảm ơn, không cần."
Sau đó anh mang theo ý cười lại bổ sung một câu, "Tạm thời."