- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
- Chương 25
Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
Chương 25
Đêm dần khuya, nữ quyến thấy thời gian muộn rồi nhao nhao rời đi, cả tòa Thẩm trạch lại hồi phục sự yên tĩnh.
Trằn trọc suy nghĩ vài lần, Thẩm Thận không tiếp tục ý nghĩ trêu chọc nữa, nhìn lão nhân gia, "Tại sao Thẩm Lãm Dã có thể, cháu lại không thể?"
Bạn gái của Thẩm Lãm dã cũng không có gia thế hiển hách, nhưng lại bất ngờ được lão gia tử yêu thích.
Thẩm lão gia tử vuốt vuốt râu, "Đó không giống, nó là cháu ngoại, lại nói con gái nhà người ta thật lòng thật ý thích nó, còn cháu, cô gái kia chủ động nói chia tay, cháu còn bám chặt đi sủng cô ta, ông thấy cháu là bị quỷ ám!"
Thẩm Thận nghe vậy nhướng mày, "Cái gì cháu ngoại không cháu ngoại, không phải đều là cháu trai sao, lão gia tử lời này của ông không có đạo lý nha."
Bà nội Thẩm cũng qua ngồi, ngữ khí mang theo chút dung túng, "Ai da....Cháu nếu như thật sự thích cũng không có gì không tốt, cháu cái gì cũng không thiếu, chính là nhà thiếu một người đến trị cháu, xem cháu còn hung hăng càn quấy không."
Nói xong bà nhìn Thẩm lão gia tử, "Ông suốt ngày như vậy, tôi còn cho rằng cô gái kia quá không tốt, thím Chu đều nói cho tôi rồi, lớn lên xinh đẹp không nói, tính cách cũng tốt khó có được, sao ông lại phản đối chứ?"
Nghe xong lời của bà nội Thẩm, giọng của Thẩm lão gia tử không còn vang dội nữa, cuối cùng hòa hoãn xuống, "Bà xem nó, người ta coi trọng nó sao, chính nó bị đùa giỡn đến quay vòng vòng."
Thẩm Thận trực tiếp đứng dậy, chọn vài miếng trái cây trên bàn trà đưa cho bà nội Thẩm, lại chọn một miếng nhét vào miệng mình, "Hiện tại công ty là của cháu, ông muốn trói cháu cũng phải xem có khả năng đó không đã."
Mặt Thẩm lão gia tử liền trầm xuống, liền thấy anh đi về phía huyền quan, "Muộn như vậy không ngủ ở đây à? Thím Chu đặc biệt dọn dẹp phòng trước kia cho cháu rồi!"
Thẩm Thận cầm lấy áo khoác mà thím Chu đưa qua, không nhanh không chậm mặc lên, "Đây không phải sợ ông ban đêm trói cháu lại sao, cháu không giống ông, lưu manh như vậy."
Thẩm - bị nói là lưu manh - lão gia tử: "...."
Thẩm Thận không để bác Tần tiễn, dự định tự mình lái xe trở về, trước khi đi, bác Tần tiến lên trước, "Thiếu gia, phần điểm tâm hôm nay tôi để Hứa tiểu thư nhận lấy rồi."
Thẩm Thận nghe xong khóe miệng hơi cong lên, vừa muốn nói chút gì, bác Tần nghiêm tục bổ sung một câu, "Có điều cô ấy nói, lần sau không có ngoại lệ, sau này đều không tiếp tục nhận nữa."
Nụ cười của Thẩm Thận cứng đờ trong nháy mắt, sau đó lạnh lùng hừ một tiếng, "Biết rồi."
Bác Tần gật đầu, "Nếu như có yêu cầu, có thể để tôi với thím Chu đi nhiều chút."
Dù sao quen biết ba năm lâu như vậy, tình nghĩa vẫn còn.
Thẩm Thận không hiểu sao có chút phiền, anh đường đường Thẩm nhị thiếu, không dễ dàng theo đuổi một cô gái, cư nhiên muốn để người lớn đánh bài tình cảm.
"....Nói sau đi." Anh không nói tốt cũng không nói không tốt, nhưng cuối cùng vẫn suy nghĩ một lát, thời khắc then chốt dùng một chút cũng không phải không được.
Chạy nhanh dọc theo đường núi lò xo, Thẩm Thận mở cửa xe ra, gió biển thổi vào vừa lạnh lẽo lại ẩm ướt, sự phiền não bị thổi bay khá nhiều, nhưng cảm xúc dị thường nào đó trong lòng lại cuồn cuộn bốc lên.
Bây giờ anh ai cũng không muốn gặp, chỉ nhớ đến cô.
Xe chạy vào trung tâm thành phố, cuối cùng quẹo vào một khúc quanh, đi về phía bắc.
Địa chỉ nơi ở mới của Hứa Mạt, Thẩm Thận đã biết được nhưng anh chưa từng đến qua.
Chờ anh phản ứng lại, xe đã lái đến giao lộ con đường đó rồi.
Anh dứt khoát tắt động cơ, để xe chậm rãi trượt qua đó.
Ngay lúc đó vừa vặn sáng lên ngọn đèn màu da cam, mờ nhạt lại ấm áp. Làm cho anh nhớ tới lúc trước hai người vui đùa ầm ĩ ở trong phòng tắm.
Trong căn hộ của anh quanh năm nhiệt độ không thay đổi, trong phòng tắm lại còn thêm đèn sưởi nhà tắm với miếng tăng nhiệt độ, hai người liền ở dưới vòi sen, dưới đèn đang tản ra nhiệt mà triền miên.
Độ cong sống lưng của cô tuyệt đẹp, đường vai thẳng tắp, xương hồ điệp vô cùng xuất sắc, đến phần eo lại vô cùng nhỏ gọn, đường cong mềm mại, làn da lại trắng nõn giống như sứ, không chỗ nào không hoạt sắc sinh hương.
Cổ họng Thẩm Thận bỗng chốc có chút khô khốc, dứt khoát xuống xe tùy tiện dựa vào thành xe, rút ra điếu thuốc.
Hứa Mạt gần đây bận xem kịch bản, trở về ổ nhỏ cũng là bật đèn đọc cả đêm, nắm chặt tất cả thời gian rảnh rỗi quen thuộc cuộc sống sau này trong đoàn phim trước.
Cô tắm rửa xong, lau lau tóc liền kéo lệt xệt dép lê chuẩn bị lên giường đi ngủ.
Lúc đi đến bên cửa sổ đóng rèm, cô theo quán tính liếc nhìn ra bên ngoài môt cái, một cái liếc mắt lại làm cho cả người cô sửng sốt.
Phụ cận gần đây đều là khu dân cư kiểu cũ, căn cứ theo quy hoạch của thành phố, tạm thời còn chưa dỡ bỏ, tầng lâu cũng không cao.
Từ góc độ của cô có thể nhìn thấy con đường lớn ở dưới lầu, dưới đó đậu một chiếc xe vô cùng huênh hoang, giống như cảm giác mà chủ nhân của nó cho người khác, kiêu ngạo lại phấn chấn.
Thẩm Thận trong lúc lơ đãng ngẩng đầu lên, động tác cầm thuốc trong tay nhất thời dừng lại.
Hai người ngay tại khoảng cách không dài không ngắn bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt giao thoa.
Giống như đã ước định xong, hai người đều không động đậy, đều yên lặng đứng như vậy.
Qua hồi lâu, Hứa Mạt thu mắt, chậm rãi kéo rèm cửa sổ.
Thẩm Thận phủi đi điếu thuốc trong tay, nhìn chằm chằm cánh cửa sổ đó, thẳng đến khi ánh đèn tắt ngúm, rơi vào một mảnh tối đen.
Hứa Mạt không biết tâm tình mình là cảm giác gì, nhưng bỗng nhiên liếc mắt nhìn thấy Thẩm Thận dừng chân ở phía dưới, cô vẫn có chút sững sờ.
Xốc lên ổ chăn, cô nhẹ nhàng ngồi xuống, sau cùng cũng không có phản ứng quá lớn, nhấc tay ấn tắt đèn.
Thế nhưng điện thoại lúc này lại "ong ong" vang lên, màn hình theo đó sáng lên trong nháy mắt.
Hứa Mạt mò qua điện thoại ở bên gối, trượt mở màn hình, một số quen thuộc đột nhiên hiện lên trước mắt.
Gửi qua một tin nhắn....
"Tiểu Mạt, anh muốn theo đuổi em."
"Cậu con mẹ nó gửi cái này????" Tống Đình cảm thấy một ngụm máu mắc ở trong cuống họng.
Thẩm Thận chau mày, "Không phải cậu nói muốn tôi biểu lộ rõ rằng tâm ý là tốt nhất sao?"
Tuy rằng wechat bị xóa rồi, còn may số điện thoại chưa có bị cô kéo đen.
"Vậy cũng không phải thế này nha, đây là loại thổ ngữ cấp độ con xoay nào vậy."
Tống Đình cảm thấy Thẩm Thận vẫn là yên lặng một chút khá tốt, độc thân mới thích hợp với anh.
Nói một câu "Anh sẽ theo đuổi em" cũng tốt hơn so với câu "Anh muốn theo đuổi em" đi.
"Cậu khẳng định phải thổi phồng một chút chứ, cái gì anh chỉ yêu mình em, trong mắt chỉ có em, không có cô gái nào sẽ không thích..." Tống Đình đơn giản đem chút kinh nghiệm lúc trước của bản thân lấy ra, thao thao bất tuyệt.
Thẩm Thận lập tức đánh gãy lời anh ta, sau cùng tự mình khẳng định nói, "Tiểu Mạt sẽ không thích như vậy."
Tống Đình ríu rít hai tiếng, "Kỳ thật bây giờ vẫn là *Man Show khá được ưa thích, giống như loại "Show ra rõ ràng" như cậu thoạt nhìn là trêu hoa ghẹo nguyệt, không có cảm giác an toàn gì, cậu nhìn Trần Thanh Huy, bạn cùng phòng lúc trước của Tiểu Mạt chính là đang điên cuồng theo đuổi cậu ta."
*Man Show(闷骚): Thường thì chỉ người bề ngoài lạnh lùng, trầm mặc, nhưng bên trong thì giàu tư tưởng và nội hàm. Đại ý là chỉ người bên ngoài thì một kiểu, bên trong một kiểu, cách nghĩ và cách làm không thống nhất.
Thẩm Thận nhướng mày, "Ồ? Còn có chuyện này?"
Tống Đình làm một lạy với anh, "Xin ngài thương xót, tha cho tôi, tôi thật sự dạy không nổi ngài rồi.”
Thẩm Thận đạp anh một cái, "Tôi vốn cũng không muốn dựa vào cậu."
Anh ngồi về ghế làm việc, "Đại hội thể thao của nhân viên chuẩn bị thế nào rồi?"
"Năm nay tôi không chọn sân trong nước, chọn một nơi rộng lớn, có lợi cho cậu triển khai mưu đồ, cậu phải biết cậu do dự nhiều một phần cách ngày ăn mặn xa một phần."
Thẩm Thận sờ cằm, một bộ dạng giấu kín như bưng.
Hứa Mạt là ở trước ba ngày xuất phát mới được thông báo việc này, Nhất Thiên mỗi năm theo thường lệ đều sẽ có đại hội thể thao nhân viên, lấy việc này để nâng cao sự đoàn kết nhân viên cũng sẽ lựa chọn nghệ sĩ có lịch trình thích hợp tham gia.
Mà một số đoạn quay ngắn trong lúc tiến hành thì sẽ được đăng lên trên mạng cho fan hâm mộ xem. Đại hội thể thao xa hoa mỗi năm một lần, tương đương với Show truyền hình cỡ lớn của minh tinh rồi, dù sao giải trí Nhất Thiên có nhiều minh tinh được mọi người chú ý.
Hứa Mạt ở trong bộ phận diễn viên mới cũng chỉ là người có có chút danh tiếng, trong nhóm thực tập xinh không nghi ngờ là người có đột hot cao nhất, thế là cô được chọn trúng, thực tập sinh cùng khóa không có bất kỳ dị nghị, nhưng có ganh tị cũng có hâm mộ.
Dù sao, địa điểm tổ chức năm nay ở nước ngoài, là một hòn đảo nằm ở nam Thái Bình Dương - Fiji.
Càng khỏi nói minh tinh cùng đi lần này đa số là những nhân vật lão làng. Ảnh đế Trình Mục Hành, ảnh hậu Thiên Chi những người này liền không nói, Hạ Vân Tinh có độ lưu lượng cao nhất trong nước với Biên Lê bé cưng quốc dân, là những thần tượng hot đến che khuất nửa bầu trời, cũng nổi bật ở trong đó.
Lúc trước Thẩm Thanh Thiệu không tham gia hoạt động như thế này, nhưng mà không biết ai để lộ ra Thẩm tổng của công ty - Thẩm Thận cũng tham gia, nhất thời đều nổ banh nồi.
Hứa Mạt tính là tiểu trong suốt ở trong này, nhưng tồn tại đến hợp lý, công ty yêu cầu bơm vào máu mới, luôn muốn bồi dưỡng và đẩy lên ngôi sao mới.
Bởi vì sợ liên quan đến quay phim tháng sau, đoàn đội của cô sớm đã chuẩn bị tốt, người quản lý là Lý Nguyễn sấm rền vang dội, trong nghề cũng là nhân vật *thanh danh hạc khởi, rất nhiều lão đại tuyến một đều là cô ấy một tay dẫn dắt.
*Thanh danh hạc khởi: ý chỉ danh tiếng tăng lên đột ngột một cách nhanh chóng.
Lần này đi vốn có người quản lý với trợ lý cùng đi, nhưng Lý Nguyễn đột nhiên có việc, đại hội thể thao lần này đối với bên ngoài lại phong kính, sau khi dặn dò cô những hạng mục cần chú ý, liền mặc kệ Hứa Mạt một mình đi, thuận tiện để cô thả lỏng nhiều một chút, liền xem như tận hưởng kỳ nghỉ.
Nghệ nhân với nhân viên của công ty tách ra hai đợt đi, sau khi tập hợp ở sân bay, mọi người mới cũng nhau đến khách sạn.
Một số nhân viên nào đó với những nghệ nhân này cũng ở cạnh có chút quen thuộc rồi, sơ sơ cũng có đề tài nói chuyện. Hứa Mạt cũng không muốn chen vào liền yên lặng đứng ở một bên.
Còn có một tiền bối lớn thân mặt qua hỏi cô, "Không sao đâu, bây giờ còn chưa quay hình, mọi người cùng nhau chơi, em cũng qua đi."
Hứa Mạt gật đầu, lại do dự một phen, cô bây giờ không dám tự do phát huy trước ống kính, nhưng nhiều người không quen như vậy muốn cô đi giao thiệp, còn sẽ có chút nhát gan.
May mà có sự dẫn dắt của tiền bối lớn trong chặng đường đi đến khách sạn Hứa Mạt tốt xấu cũng nói được vài câu.
Trong công ty có nhân viên biết cô, tuy rằng không quá quen thuộc nhưng cũng đều hiếu kỳ sáp lại gần tám chuyện, Hứa Mạt hỏi gì đáp nấy, thế là cô một đường cũng không tính nhàm chán.
Bởi vì nhân viên của Nhất Thiên đông đúc, lại mang theo thiết bị quay phim nặng nề, không thể đặt khu biệt thự chằng chịt ở bên biển, liền chuyển đến khách sạn năm sao có bãi cát tư nhân.
Kỳ thật như vậy còn tiết kiệm tiền, khách sạn mọi người ở chính là chi nhánh của tập đoàn Thẩm Thị, chuỗi khách sạn bên biển dưới trướng Hoa Anh Đình Thành.
Tiến vào khách sạn, mọi người dồn dập đăng ký lưu trú.
Hứa Mạt không gấp, liền chờ ở sau cùng, suy nghĩ người ít đi lại đi đăng ký phòng cũng không trễ.
Cô vô cùng buồn chán đợi ở đại sảnh, đột nhiên, động tác của mọi người đều dừng lại tự nhiên lách mở một con đường ở chính giữa.
Một thân hình cao lớn từ cửa xoay tròn tiến vào, người đến khóa miệng ngậm cười, một đôi mắt hoa đào câu người thần thái dồi dào, nhưng do với bình thường còn muốn sóng nước lay động vài phần, khí thế mang theo gió xuyên qua đám người, đang được giám đốc sảnh khách sạn lễ độ cung kính dẫn đi.
Hứa Mạt đẩy vali hành lý, nhìn bóng lưng anh biến mất trong phạm vi tầm mắt của bản thân, mới cất bước đi đến quầy lễ tân.
Cô là người cuối cùng, phục vụ dùng tiếng trung sứt sẹo nói với cô, phòng sang trọng đã đầy rồi, tỏ ý xin lỗi, cho nên miễn phí thăng cấp cho cô lên phòng tổng thống.
Nhân viên ở bên cạnh đều đang cảm thán cô vận khí tốt, có vài người thậm chí nóng lòng muốn thử, biểu đạt muốn đến chỗ cô cọ xát, cảm nhận một chút phòng cao nhất của Hoa An Đình Thành.
Hứa Mạt trong lòng sinh nghi, cũng không biết có phải trùng hợp không, cô theo bản năng nhìn về phương hướng Thẩm Thận vừa đi khỏi.
Thẩm Thận đã được dẫn vào thang máy, cũng nhìn về hướng của cô.
Thấy cô quay đầu nhìn qua, anh chậm rãi cong khóe miệng, cười lên.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Hoa Nhài Nhỏ Của Anh
- Chương 25