Không biết có phải là lỗi của Hứa Mạt hay không, gần đây cô luôn có thể nơi công cộng trong công ty gặp được Thẩm Thận.
Cho dù bây giờ cô vẫn đang là sinh viên đại học, nhưng trường học khá khoan dung với những học sinh sẽ tốt nghiệp vào năm sau như các cô. Thế là, Hứa Mạt cũng cố gắng hết mức chọn thời gian nhàn rỗi đến.
Kỳ thật tần suất cô đến công ty không tính là nhiều, nhưng mỗi lần đều có thể chó ngáp phải ruồi mà gặp phải anh.
Nhất Thiên có cơm cho nhân viên, chỉ cần là nghệ nhân đến công ty hoặc là nhân viên công tác đều có thể dùng mặt để quét hệ thống tiến vào nhà ăn.
Nhà ăn khá to, trang trí xa hoa, cũng có các loại thực đơn món ăn phong phú để lựa chọn.
Ở nơi này, người ăn tiệc đứng khá nhiều, có thể tự chọn lựa rau xanh kết hợp với salad, khỏe mạnh lại không dễ mập.
Hứa Mạt không phải là thể chất dễ mập, nhưng bình thường cô cũng có ý thức khống chế lượng thức ăn, như vậy lên ảnh sẽ càng thêm xinh đẹp. Cơm nhân viên không cần tính tiền, mỗi lần cô học xong lớp huấn luyện liền cùng với những thực tập sinh khác cùng nhau đến đây.
Mà gần đây, nghệ nhân đến đây vào buổi trưa vô cùng nhiều. Bởi vì Thẩm Thận đôi khi sẽ đến đây ăn cơm, tuy rằng không ngồi cùng bàn với bọn anh, nhưng cũng đủ hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Lúc trước khi Thẩm Thận và cô ở bên nhau, liền vô cùng bắt bẻ, tính khí thiếu gia thuần chất. Giống loại nhà ăn nhân viên này, để anh hãnh diện ăn một miếng là chuyện không thể nào, bây giờ anh lại liên tiếp xuất hiện, Hứa Mạt muốn phớt lờ cũng không được.
Hứa Mạt cảm nhận được sự thay đổi thái độ của Thẩm Thận, nhưng trải qua ba năm ở bên nhau làm cho cô hiểu sâu sắc sự làm theo ý mình từ trong xương cốt của Thẩm Thận, cho nên bây giờ cô trái lại có thể tránh liền tránh.
May mắn người trong nhà ăn khá ồn ào, bình thường cô ngồi ở trong góc quyết định ăn xong liền đi, hai người ngay cả ánh mắt nhìn nhau cũng không có.
Tống Đình ngồi ở đối diện Thẩm Thận, tên này vài lần trước đều ăn cơm bác Tần đưa tới, hôm nay Thẩm Thận có lẽ là hiếu kỳ, để Tống Đình giúp anh cầm lấy một phần qua, sau đó ăn một miếng liền để sang một bên, cũng không tiếp tục động tới.
"Sao không ăn?" Tống Đình cảm thấy mùi vị của cái giò heo to này thật sự không tệ, ăn một ngụm lại một ngụm.
Thẩm Thận không có khẩu vị, một tay chơi điện thoại,"Nhà ăn không thể nâng cấp?"
Tống Đình khinh thường anh một cái, "Chỉ cần cậu muốn sửa, nhà hàng ba sao Michelin đều có thể dọn sang đây."
Thẩm Thận có chút đăm chiêu, qua một hồi chậm rãi nói, "Cô ấy mỗi ngày ăn những thứ này?"
"Nói thừa, lại nói những thứ này thì làm sao, tôi một công tử phong độ thanh thoát, anh tuấn phóng khoáng cũng ăn xuống được, sao cậu liền nuốt không được, chỉ có dạ dày cậu cao quý, được làm bằng vàng à." Tống Đình gần đây oán hận xông lên đầu, nói một dây dài.
Hiện nay Thẩm Thận mỗi này cũng không đi quán bar nữa, đua xe đánh bài đều bị anh vứt ở sau đầu, mỗi ngày không phải rảnh rỗi đi thị sát thực tập sinh thì chính là động kinh nhất định muốn xuống đây ăn cơm.
Thế nhưng một chút cũng không có tiến triển gì, Hứa Mạt tránh anh, hai người căn bản không có cơ hội gặp mặt.
"Cậu tiếp tục như vậy, Hứa Mạt chưa theo đuổi được, trái lại gây ra không ít những phiền phức khác." Tống Đình đã cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng vứt sang đây, không ít nghệ nhân đều cố ý ngồi xung quanh hai người, nhằm muốn ngẫu nhiên gặp gỡ, thuận tiện soát độ quen thuộc.
"Tương lai còn dài mà." Ánh mắt Thẩm Thận sáng quắc, nhìn về một góc nào đó.
So với đoạn thời gian trước, bây giờ anh mỗi ngày đều có thể nhìn thấy cô, trong lòng liền vui vẻ không ít.
Còn may cô ở Nhất Thiên, hai người còn có cơ hội gặp mặt.
"Có điều cậu trái lại nhắc nhở tôi một điểm, mùi nước hoa nơi này quá nồng rồi, sau này cũng không cần đến nữa." Ở nơi này giống như xem khỉ vậy, Thẩm Thận có chút không vui.
Anh chỉ hy vọng là không gian chỉ có hai người, không thích có người khác ở đó.
"Ồ." Tống Đình ỉu xìu đáp một tiếng, "Tự dưng có chút nhớ Trần Thanh Huy rồi, bây giờ tôi mệt chết một sống, vì cậu làm trâu làm ngựa, còn phải cùng với cậu theo đuổi con gái."
Thẩm Thận ghét bỏ liếc Tống Đình ăn đến miệng đầy dầu một cái, nhẹ hừ một tiếng.
Thấy Hứa Mạt đi ra khỏi nhà ăn, Thẩm Thận cũng theo đó đứng lên, "Vài ngày trước tôi liền dự định điều cậu ta trở về, ngày mai hai người liền có thể gặp mặt rồi."
Vị trợ lý đã có tuổi mà Thẩm Thanh Thiệu để lại, phong cách làm việc cũng tương đối cứng nhắc, Thẩm Thận chuẩn bị đẩy ông ta đến bộ phận khác.
Tống Đình tuy rằng nói nhiều làm người khác bực bội, nhưng dù sao hai người là bạn học từ một trường cấp ba, năng lực cũng thuộc loại thượng thừa, chính là lúc không có việc thích làm trò yêu mò cá, bình thường Thẩm Thận mở một mắt nhắm một mắt, chỉ cần lúc quan trọng anh ta không làm việc sai sót, cũng liền mặc kệ anh ta.
Nói đến người phối hợp ăn ý với anh nhất vẫn là Trần Thanh Huy.
Hứa Mạt ấn chọn tầng thang máy chuẩn bị đi phòng luyện tập.
Trong lòng lại tính toán tài sản của bản thân, tiểu kim khố tính đâu ra đấy cũng tích góp không ít rồi, bình thường trừ chi phí sinh hoạt với chi phí gửi cho người nhà, cách mục tiêu cô mua nhà đón người nhà qua lại càng gần hơn một bước.
Nghĩ như vậy, trong lòng vô cùng ngọt ngào, cuộc sống từng khổ qua, nhưng cuối cùng là đợi lấy mây tan nhìn thấy ánh trăng, đón lấy ánh rạng đông rực rỡ đó.
Thang máy "ting" một tiếng tới, bên trong không thấy có người, cô bước vào trong, ấn xuống nút đóng cửa, thang máy chậm rãi đóng lại.
Ngay trong nháy mắt đóng chặt đó, bên ngoài cửa chắc là có người, lại ấn nút, thang máy sau đó chậm rãi mở ra.
Thẩm Thận thản nhiên bước vào, Tống Đình theo ở phía sau.
Nhất thời không nói chuyện, Thẩm Thận không cùng cô chào hỏi, Hứa Mạt cũng giả bộ không nhìn thấy, thân người không tự chủ xê dịch qua bên cạnh, không muốn dựa quá gần vào anh.
Thẩm Thận chau mày nhìn Tống Đình, ý là sao anh ta cũng tiến vào đây, Tống Đình ngầm hiểu, cũng phục anh luôn, lập tức lui ra ngoài, "Đồ của tôi rơi ở nhà ăn rồi, tôi đi tìm, chờ lát nữa lại đi lên, hai người đi trước đi."
Diễn xuất không hề có độ tin tưởng, ngữ khí như có lệ.
Hứa Mạt: "...."
Thang máy lần nữa đóng lại, Hứa Mạt ưỡn thẳng sống lưng, chỉ là nâng mắt nhìn chằm chằm vào số tầng thang máy đang đi lên.
Thẩm Thận vốn là có thang máy chuyên dụng của mình, một thang máy đi thẳng lêи đỉиɦ tòa nhà, thế nhưng hôm nay không dễ dàng nắm được cơ hội đơn độc ở chung, anh đương nhiên là không muốn bỏ qua.
Trong thang máy chỉ có hai người, mặt kính trong suốt ở bên trong phản chiếu bình bóng của hai người.
Thẩm Thận hai tay ôm cánh tay, tùy ý đúng đó. Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi màu đen, còn Hứa Mạt bên trong mặc một chiếc áo sơ mi len vàng nhung, bên ngoài còn phối hợp một một áo khoác caro màu gỗ nhạt.
Anh vẫn trước sau như một mặc ít như vậy, giống như trước nay đều không biết lạnh.
Có lẽ là ánh mắt nóng rực của anh đánh giá quá lâu, vẻ mặt mà Hứa Mạt đang duy trì cơ hơi rạn nứt, "Thẩm tổng,....mời ngài tự trọng."
Thẩm Thận cười lên, "Cuối cùng nói chuyện với anh rồi."
Anh dứt khoát xoay người lại, "Buổi trưa ăn no chưa?"
Độ nhảy đề tài của Thẩm Thận khá lớn, Hứa Mạt nghe xong ngẩn người.
Sau một hồi lâu, cô bỗng nhiên gật đầu.
Thẩm Thận cũng không buồn, giọng nói trầm thấp, liền trực tiếp nhìn cô như vậy, "Khi nào có thể thêm lại wechat của anh?"
Thẩm nhị thiếu ngông cuồng tự đại, kiêu ngạo bướng bỉnh, lần đầu lĩnh hội được tâm tình chua xót, không giống như sự ghen tuông nổi lên lúc trước, lúc này còn có chút mùi vị khó chịu, nơi sâu trong lòng có âm thanh đang kêu gào.
Anh không nói với ai, nguyên nhân để Trần Thanh Huy trở lại kỳ thật còn có một điểm, đó chính là anh có thể nhìn vòng bạn bè của Hứa Mạt.
Hứa Mạt im lặng hồi lâu, lúc này vừa vặn thang máy đến tầng của phòng luyện tập, cô nhấc chân bước ra ngoài.
Hành lang bên ngoài tầng có rất nhiều người trong công ty, Thẩm Thận không dễ đuổi theo ra ngoài, nhìn chằm chằm sau lưng cô, thẳng đến khi cửa thang máy chậm rãi đóng lại.
Một buổi chiều sau đó, Hứa Mạt đều thành thành thật thật ở trong phòng luyện tập, nơi nào cũng không đi. Ngoài không muốn gặp Thẩm Thận ra còn có một nguyên nhân khác, hai tháng sau, cô sẽ bắt đầu quay khá nhiều phim thanh xuân, tranh thủ từng phút từng giây, bất kỳ thời gian rảnh rỗi nào đều muốn nắm lấy mà luyện tập.
Lúc tối cô đi ra khỏi công ty, bên ngoài vẫn lướt qua chút ý lạnh, trong không khí mang theo chút ẩm ướt, sau khi thở ra một hơi, cô ngoài ý muốn thấy được một người quen.
Bác Tần chính là đặc biệt ở đây chờ cô, sau khi thấy cô, đi lên, "Hứa tiểu thư."
Hứa Mạt có chút xấu hổ, "Chào bác Tần."
"Đây là thiếu gia sợ cô ăn không ngon, đặc biệt dặn dò tôi, cô cầm đi." Bác Tần nói xong, đưa qua một hộp cơm màu đen.
Hứa Mạt có chút khó xử, "Bác Tần....ông cũng biết tôi bây giờ đã chia tay với Thẩm Thận rồi."
Tiếp tục nhận đồ của anh như vậy không quá tốt.
Bác Tần mặt mày ôn hòa, nhẫn nại nói, "Không phải thứ quý giá gì, là trưa này thím Chu đặc biệt làm cho cô."
Lão nhân gia luôn giơ lên, gió nhẹ thổi qua, mang theo chút lạnh lẽo hiu quạnh, Hứa Mạt bỗng dưng nhớ đến bà nội nhà mình, mềm lòng xuống, "Lần này tôi nhận lấy, sau này vẫn là không cần nữa, cảm ơn bác Tần."
Bác Tần gật đầu, nhìn theo cô đi xa, mới thu lại ánh mắt.
Về tới ổ nhỏ của mình, lúc này Hứa Mạt mới mở hộp cơm đó ra.
Thím Chu làm món chè bột nếp vo viên mà cô thích ăn nhất, tính giữ nhiệt của hộp cơm rất tốt, hương vị ấm áp phả vào mũi, còn hiện lên chút sự ngọt trong của rượu nếp.
Bên cạnh đặt một ít điểm tâm nhỏ mềm dẻo, tạo hình mập mạp đang mềm mại trắng nõn, vô cùng đáng yêu.
Tầng dưới cùng lại tràn ra mùi vị không giống, Hứa Mạt chau mày, nhất thời trong lòng nổi lên dự cảm chẳng lành.
Cô nhẹ nhàng di chuyển nắp gỗ, bên trong là dược thiện cô không thể quen thuộc hơn được, là cháu dùng thuốc bắc điều trị mà nấu thành.
Lúc Tống Đình trở lại tầng cao nhất, Thẩm Thận không giống như thường ngày chôn người vào sau ghế làm việc, mà đang nghiêng người dựa vào một bên sô pha, không biết đang nghĩ gì.
"Sao vậy, lại bị xem là biến, thái rồi?"
Thẩm Thận lạnh lùng liếc nhìn anh ta, "Nói ai biế,n thái vậy?"
Tống Đình ném cho anh một phần tài liệu, "Chưa thấy qua heo chạy, nhưng ăn qua thịt heo chứ, như vậy nữa không phải là cách, cậu thích thú, tôi muốn suy kiệt tinh thần rồi, lúc trước cậu theo đuổi con gái cũng như vậy?"
Đây cũng quá mẹ nó khủng bố rồi.
Thẩm Thận cầm lên chìa khóa xe ở trên bàn, làm cho móc khóa con thỏ ở trên đó không ngừng lắc lư, "Chưa theo đuổi qua."
Lời này trái lại là thật, phải nói trước khi anh gặp Hứa Mạt chưa từng ăn qua trái cấm là một chuyện, vậy một lần yêu đương cũng chưa có qua cũng là sự thật.
Anh quả thật rất bắt bẻ, thế là sau khi gặp được Hứa Mạt, liền muốn tìm hết mọi cách cũng đem cô để ở bên mình.
Tống Đình là bạn cùng trường đại học với anh, chỉ biết anh đại học không yêu đương, nhưng mà trong lòng cho rằng người như Thẩm Thận từ trước chung quy chắc cũng yêu đương vài lần, bản thân Tống Đình chính là một ví dụ.
Lúc này, Tống Đình hoàn toàn kinh ngạc, ".....Không ngờ nha cậu."
Có điều thay đổi suy nghĩ lại khá hợp lý. Vậy không khó trách anh, dù sao chỉ biết chặn đường, chặn cầu thang, chặn thang máy. Vừa nhìn một cái liền cảm thấy thỏa mãn, mặt mày phấn khởi, tâm tình thiếu nam thuần chất.
Tống Đình chỉ tài liệu, "Chương trình tạp kĩ mà Nhất Thiên quay sắp lên sóng trong quý này, việc ra mắt của nhóm thần tượng mới vào năm sau cũng đang lên kế hoạch, cậu xem đi."
Thẩm Thận không hứng thú, "Để qua một bên đi, sau này cậu liền để bộ phận kế hoạch quyết định trước, bộ phận kinh doanh sắp xếp ổn thỏa rồi đưa tôi ký là được."
Tống Đình kỳ quái, "Biết rồi, Thẩm nhị thiếu."
Cũng không biết chữ nào đυ.ng tới điểm mẫn cảm của Thẩm Thận, Thẩm Thận nâng mắt nhìn qua, "Cậu nói tôi già?"
Lúc trước anh không thích để Hứa Mạt tiếp xúc với con trai cùng tuổi, quan trọng chính là ở việc anh lớn hơn cô ba tuổi.
Anh mọi chuyện đều theo đuổi sự hoàn mỹ, ở điểm này, trước nay đều không lay chuyển được.
Tống Đình không tức giận, ánh mắt tự nhiên mà rơi lên điểm mấu chốt trí mạng, "Thôi đi, giống như cậu, già càng thêm mạnh."
Thẩm Thận nhướng mày, cười thoải mái, "Được....thôi."
Tống Đình bỗng chốc nghĩ đến một cách, "Hôm nay tôi cho cậu ra một chiêu, công ty mỗi năm một lần không phải có đại hội thể thao của nhân viên sao?"
Thẩm Thận nâng mắt nhìn qua, "Tiếp tục."
Tống Đình lén lút sáp lại gần, thì thầm một phen.
Đêm nay Thẩm trạch vô cùng náo nhiệt, xem như là một bữa gia yến.
Bạn gái nhỏ của Thẩm Lãm Dã trước kia cũng đến qua, nhưng không có tỉ mỉ nhìn qua mặt của Thẩm Thận, hôm nay Thẩm Thận vừa vào cửa, cô ấy liền nổi lên hoa tâm, sau khi woa lên một tiếng, cảm khái nói, "Quá quyến rũ nha."
Mặt của Thẩm Lãm Dã lúc đó liền đen, Thẩm Thận cười cười không nói.
Có điều cô bạn gái nhỏ này cũng là người có tính tình tốt, dỗ Thẩm lão gia tử đến nở gan nở ruột, hai người còn đang ở đó chơi cờ. Thẩm Khoảnh trái lại đang buồn nôn với vị hôn thê của mình trên sô pha, một người bình thường mặt lạnh tanh, nay mặt mày đều là ý cười.
Một mình Thẩm Thận ngồi nghiêng trên ghế mây, cầm lấy điện thoại lật mở album ảnh. Ảnh chụp chung của anh với Hứa Mạt ít vô cùng, Thẩm Thận không thích chụp ảnh, Hứa Mạt hình như cũng không quá thích, cô chưa từng chủ động nói qua.
Thế là trong điện thoại của Thẩm Thận, thứ có thể tưởng nhớ cũng không nhiều.
Thẩm lão gia tử thắng được một bàn cờ, tâm tình vui vẻ, đến bên cạnh anh ngồi xuống, "Sau này có dự tính gì?"
Thẩm Thận cũng không ngẩng lên, ngữ khí lười biếng, "Một mình hồ đồ ngồi ăn chờ chết thôi."
Thẩm lão gia tử mặt có chút xanh, "Đây là lời nói bậy gì vậy?"
Thẩm Thận nghiêng đầu, nhìn qua, "Ông không phải cũng vừa nói?"
Thẩm lão gia tử hừ ra một tiếng từ trong mũi.
Thím Chu bận xong liền đi đến gần, "Nhị thiếu gia, hôm nay tôi đi chỗ của cậu thu dọn một chút, tiệm giặt quần áo giặt tôi không yên tâm, chăn mền đều là tôi tự tay giúp cậu vò sạch rồi."
Thẩm Thận sửng sốt trong nháy mắt, "Gối đầu thím cũng vò?"
Thím Chu cười híp mắt, "Vâng ạ, vài lần trước lúc sáng đi, luôn thấy cậu ôm lấy gối đầu ngủ, mặt chôn cứng ngắc, lần này tôi triệt để giúp cậu giặt một lần, biết cậu yêu sạch sẽ."
Thẩm Thận: "...."
Thím Chu đi rồi, Thẩm lão gia tử mới tiếp tục nói chuyện, "Ông nghe nói trong công ty cháu ký hợp đồng với cô gái đó, vẫn định nâng đỡ cô ta?"
Thẩm Thận lơ đễnh, "Ông nghe ai nói?"
Thẩm lão gia tử gõ cây gậy một cái, nói năng khí phách, "Ông không đồng ý!"
Vẻ mặt trêu đùa của Thẩm Thận thu lại, ngữ khí rất nhạt, "Cháu có sự tự đánh giá của mình, lần này ông thật sự đừng quản được không?"
Đối với sự sắp xếp của Hứa Mạt, nội bộ công ty cuối cùng vẫn là làm đủ cân nhắc tổng hợp, mới thi hành ý kiến của Thẩm Thận.
"Vậy ông vẫn muốn hỏi cháu, lúc này kết hôn! Trong nhà chỉ có cháu không đàng hoàng, cũng chưa từng thấy cháu dẫn về một người nào." Bản Thân Thẩm lão gia tử cũng không muốn nhắc, nhưng nhìn thấy dáng vẻ cà lơ phất phơ của Thẩm Thận, liền tức không chịu được.
Từ nhỏ đến lớn, chính là tiểu tử thối này luôn muốn phản nghịch ý của ông, mỗi lần đều muốn đối nghịch, làm ngược lại.
Thẩm Thận thật sự nghe đến chán ghét rồi, mỗi lần về nhà đều muốn như thường lệ hỏi, giống như ma chú vậy.
"Tạm thời không muốn, bận sự nghiệp đi." Thẩm Thận ngồi về ghế mây, chân tùy tiện gác lên bên cạnh bàn trà.
Quả nhiên, nhắc tới phương diện này, sắc mặt Thẩm lão gia tử mới hòa hoãn một chút, "Dù sao cô gái đó không được, lại qua một khoảng thời gian, chính là cháu không muốn, ông cũng đem cháu trói về."
Kết hôn sao.
Đây là vấn đề Thẩm Thận chưa từng nghĩ qua.
Từ giờ khắc này, dưới đáy lòng an hiện lên một bóng hình xinh đẹp.
Tầm mắt Thẩm Thận trở lại màn hình điện thoại, đó là ảnh chụp chung anh với Hứa Mạt đang trượt tuyết ở Thụy Sĩ, khuôn mặt nhỏ trắng nõn của cô chôn trong khăn quàng cổ caro, mặt mày cong cong.
Tim Thẩm Thận bỗng chốc nảy lên, tim đập thình thịch, phập phồng lên xuống, hết cái này đến cái khác, kéo dài không dứt.
Nếu như là với cô cũng không phải không được.