Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hoa Mộc Miên Trong Gió

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bên ngoài mưa càng lúc càng lớn, mặc dù được ngăn cản bởi lớp cửa thủy tinh dày nhưng gió từ bên ngoài vẫn luồng vào khe hở trên cửa khiến tôi thấy hơi lạnh. Dường như Tô Tranh cũng cảm nhận giống tôi, cô ấy ôm chặt cánh tay tôi như muốn tìm kiếm hơi ấm. Hai chúng tôi bắt đầu không còn kiên nhẫn rồi, thật sự không muốn để ý đám người bên kia nữa. Suy cho cùng dù Lâm Cảnh Nghi có đứng về phía bên kia cũng chẳng vấn đề gì, mất mặt một chút thôi mà, cổ phiếu có giảm thì cũng chẳng mất mát bao nhiêu, nằm trên trang bìa tạp chí kinh tế thì cũng chỉ gia tăng độ nổi tiếng, có gì to lớn chứ. Cứ nhìn chị Kiều Vân của tôi thì biết, nhìn còn không thèm nhìn đám người kia lấy một cái trực tiếp phớt lờ, đầy tự tin ngẩng cao đầu, mà nếu như chị ấy không nhìn tôi lắc đầu thở dài thì có lẽ sẽ càng hoàn mỹ hơn rồi.

Trong khi ba chị em chúng tôi dùng ánh mắt để nói chuyện thì đột nhiên tôi nghe Lâm Cảnh Nghi hỏi:

- Tôi có nói tôi và anh Lê thân nhau sao?

Bầu không khí đột nhiên im lặng đến mức tôi có thể nghe được tiếng hít thở của Tô Tranh, tôi nhìn Lâm Cảnh Nghi, có chút bất ngờ nhưng sau đó thật sự muốn cười rồi, người này đúng là, sao có thể đâm người khác đau như vậy chứ? Mà người anh ta vừa đâm là ai, thiếu gia Lê Ninh được xem là cậu ấm quyền lực nhất thành phố này, đã thế Tô Tranh còn quay sang nhắc nhở tôi một chuyện động trời, cô ruột của Lâm Cảnh Nghi chính là mẹ của Lê Ninh nha. Xem ra tình cảm của anh em nhà này cũng chẳng tốt đẹp bao nhiêu? Mà nếu đã không tốt đẹp bao nhiêu thì cứ về đội của chúng tôi thôi. Lâm Cảnh Nghi dưới cái nhìn như dao của Lê Ninh vẫn không hề nao núng mà ngược lại hào quang còn bắn ra tứ phía từng bước đi về phía chúng tôi. Tôi bỗng nhiên có chút khâm phục anh ta rồi, đúng là thanh niên thời đại mới, dám nghĩ dám làm. Khoan đã... Có gì đó không đúng, Lâm Cảnh Nghi con người này, với anh ta quan trọng nhất là gì, chính là phát triển gia tộc mình ngày càng đi lên, hôn nhân của bản thân mà anh ta còn có thể xem nhẹ thì mấy quan hệ anh em con nhà cô nhà cậu này có bao nhiêu quan trọng chứ? Tôi nhìn chị Kiều Vân xác nhận lại những gì mình vừa mới nghĩ đến:

- Lâm gia vừa đầu tư vào tỉnh B rồi phải không?

Chị Kiều Vân còn chưa kịp lên tiếng trả lời tôi, Tô Kiệt làm cảnh nãy giờ tự nhiên lại hú lên, nhìn tôi ngạc nhiên hỏi lý do tại sao tôi biết? Tôi nhìn anh ta bằng ánh mắt lạ lùng, có gì phải kinh ngạc như vậy, phân tích một chút không phải là ra sao? Thật ra cũng khá rõ ràng mà cần gì mà tỏ thái độ lớn vậy chứ? Hại tôi lại nhận gạch từ đám phụ nữ bên kia rồi.

Tô Kiệt nhìn tôi ba giây lại lắc đầu ba cái, lại nói với anh trai đừng bao giờ cho tôi đến công ty, quá đáng sợ đi. Tôi không quan tâm anh ta lại lên cơn gì, tôi tất nhiên sẽ không đến Trịnh gia làm việc rồi, vì có muốn Trần gia cũng không đồng ý. Nếu chuyện đã đến đây rồi tôi cũng không còn lý do ở đây làm gì? Có lên kia dự tiệc chắc cũng không nuốt trôi cái gì, có khi còn bị khó tiêu. Về thôi, đỡ phải nhìn mấy người này thêm cho mệt não.

Sau buổi tiệc kinh hồn đó nửa tháng, vào một ngày trời trong mây trắng, đầy nắng và gió tôi và Tô Tranh xách hành lý lên chiếc xe khách có vẻ ngoài thật tồi tàn, cũ kỹ nhưng vào bên trong mới thấy nội thất là dựa vào tiêu chuẩn năm sao làm ra, chạy thẳng một mạch hướng về vùng quê hoang vắng mà tối qua tôi mới nhận được địa chỉ. Trời à, cái đoàn phim quỷ quái này, làm gì cũng như có một con sư tử rượt đuổi phía sau. Nghĩ chút thử xem, ít nhất cũng phải có kế hoạch quay phim từ trước chứ? Đùng một phát nói quay là quay, còn phải đến một làng quê nào đó chỉ cách thành phố có hơn hai trăm cây số nhưng nghe nói là hoang sơ đến mức người dân ở đó là tự cung tự cấp gần như không giao lưu với cuộc sống bên ngoài. Lê Na đang trong kỳ thi nào có thể đi cùng tôi, chỉ có Tô Tranh ngày ngày như hình với bóng với tôi, nghe tôi nói là đi đóng phim cũng hí hửng nói muốn làm trợ lý cho tôi, nghĩ thử xem, tôi có thể để tiểu thư Tô Tranh đi làm trợ lý cho mình sao, tiền công tôi đóng cả bộ phim chắc cũng không đủ trả lương cho cô ấy mất, nhưng mà xem xem, không phải bây giờ cô ấy còn đang nằm rất thoải mái trên cái giường rộng một mét mà đọc tiểu thuyết sao? Nói đến cái xe này cũng là trò của Tô Tranh cả, cái gì mà chúng ta phải ngụy trang, không phải nói chúng ta cần nỗ lực phấn đấu từ con số không sao? Không được đi xe xịn, khi tôi nhìn thấy bề ngoài của cái xe này xém chút nữa đã tin lời cô ấy nói, dù cho nuốt nước miếng ba lần vẫn không dám bước lên, đến bà nội cũng phải trợn mắt suýt chút nữa cấm cửa Tô Tranh. Lúc đó sao nhỉ? Cô ấy cười ngoặt nghẽo, cười đến mức bác cả Lý sợ hãi lấy điện thoại gọi cấp cứu, nhưng cuối cùng khi bị cô ấy lôi vào trong xe, mọi người mới hiểu nguyên nhân tại sao? Bà nội gật đầu hài lòng, bác cả Lý trầm trồ khen ngợi. Tô Tranh lúc ấy nói, ra ngoài là phải khiêm tốn, chỉ cần chúng ta biết chúng ta sống hưởng thụ là được. Như vậy rất thú vị. Tôi phát hiện, Tô Tranh là một cô gái rất tinh nghịch, suy nghĩ có chút khác người lại rất thích bày trò, thật không biết chị Vũ Đồng mà gặp cô ấy sẽ cười đến mức nào. Ngạc nhiên hơn là sau đó, bà nội nói rất yên tâm nếu có Tô Tranh ở bên cạnh tôi. Vậy nên mới có câu chuyện như hiện tại.

Xe chạy hai tiếng đồng hồ mới ra khỏi thành phố, trên đường không còn nhiều xe như trong nội thành, xe bắt đầu chạy ổn định hơn, tôi nằm trên giường nhìn hàng cây hai bên đường cứ lùi dần về phía sau bắt đầu thiu thiu ngủ, cho đến khi Tô Tranh đánh thức tôi mới biết chúng tôi đã đến nơi, vậy mới nói chiếc xe này thực sự rất tốt. Trên xe chỉ có tài xế và người nấu ăn và hai người chúng tôi. Vì hai người họ đều là đàn ông nên từ lúc xuất phát vẫn luôn wrtrong buồng lái, bây giờ mới theo chúng tôi cùng xuống xe.

Tôi mơ màng nhìn ra bên ngoài qua lớp cửa xe, trong giây lát cơn buồn ngủ tan biến hẳn. Tôi đang nhìn thấy gì vậy? Xung quanh là một màu xanh bạc ngàn của núi đồi, xa xa trên những triền núi còn có ruộng bậc thang, ánh nắng cuối ngày len lỏi qua khe núi chiếu thẳng một đường xuống cánh đồng cỏ phía xa kia đẹp không sao tả xiết. Tôi bước xuống xe đi đến đứng cạnh Tô Tranh, hóa ra cô ấy gọi tôi dậy để ngắm cảnh chứ không phải là đến nới rồi, nhìn về phía trước mặt tôi cảm thán nói:

- Cảnh đẹp thật, không ngờ cậu còn có nhã hứng này, khi nào mới tới nơi?



Tô Tranh đang nhìn phía trước nghe tôi nói, cô ấy chầm chậm quay đầu nhìn tôi bằng vẻ mặt không lương được, tự nhiên tôi có cảm giác những gì cô ấy chuẩn bị nói rất không tốt. Tô Tranh nhìn tôi trong chốc lát lại quay đầu nhìn về phía trước thản nhiên nói:

- Không phải ngừng lại để ngắm cảnh, mà là lạc đường rồi, chúng qua đã đi qua chỗ này ba lần.

Lần này đến lượt tôi chầm chậm quay đầu nhìn cô ấy, lại chầm chậm nhìn con đường trước mặt chúng tôi, lại một lần nữa chầm chậm quay đầu nhìn con đường sau lưng chúng tôi, rõ ràng đây là đường thẳng, so có thể lạc được, Tô Tranh đang đùa tôi à? Tôi còn chưa nói ra thắc mắc của mình đã nghe cô ấy thở dài một hơi lẩm bẩm:

- Rõ ràng là đường thẳng, sao lại bị lạc?

Tôi nhìn cô ấy bắt đầu sợ hãi, trời ơi thiên đường trước mặt bỗng chốc sao lại giống cảnh phim kinh dị thế này nè.

Tôi nhìn trước nhìn sau, bốn phía chỉ có núi và núi, tự dưng nhớ đến một chuyện liền hỏi Tô Tranh:

- Cậu đã gọi cho đoàn phim chưa?

Theo lý mà nói bọn họ sẽ đến đây trước chúng tôi, tất nhiên là có thể gọi cho bọn họ cầu cứu rồi, nhưng đáp lại hy vọng mong manh mới được nhen nhóm trong lòng tôi chính là vẻ mặt khó lường của Tô Tranh, cô ấy dùng khuôn mặt vô cảm nhìn tôi không nhanh không chậm nói:

- Đã thử, nhưng ở đây không có sóng

Tôi phải mất mất giây để tiếp thu những lời cô ấy nói, không có sóng, là nơi nào mà đến cả sóng điện thoại cũng không có vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »