Chương 28

Tôi lại có cảm giác không nói nên lời, mệt mỏi tinh thần rồi. Tại sao nói chuyện với mấy người này tôi luôn có cảm giác IQ của mình không đủ dùng vậy không biết. Tôi giận không thèm nói với họ nữa. Có thời gian nói chuyện với mấy người này thôi thì tự mình ngồi đọc thoại cho rồi. Nói thì nói vậy nhưng khóe mắt tôi không tự chủ mà vẫn hướng về phía bên đó. Tôi tinh ý phát hiện, mặc dù có khá nhiều người vây quanh lấy nữ phụ phản diện kia nhưng bọn họ đều không mấy nhiệt tình, còn có cảm giác là làm cho xong việc mà thôi, mà bản thân cô ấy cũng dường như không mấy vui vẻ, là không nguyện ý đi, người ta không nguyện ý phục vụ mình thì còn có thể hiểu, nhưng được phục vụ mà còn không nguyện ý thì tại sao chứ? Thật là kỳ lạ.

...

Đổ nước rồi?

Tôi rõ ràng thấy cô gái kia là cố tình làm đổ ly nước lên người nữ phụ phản diện, nhưng nữ phụ phản diện lại không có phản ứng gì lớn, chỉ nhàn nhạt liếc qua chỗ góc váy bị ướt rồi xem như không có gì tiếp tục công việc trong tay của mình, có lẽ đã quá quen thuộc với kiểu đổ ly hất nước này rồi chăng? Cô gái làm đổ nước thấy nữ phản diện không phản ứng với mình liền bĩu môi đi ra phía sau nhường chỗ cho một người khác. Drama này đúng là càng xem càng thú vị, nhưng mà nữ phụ phản diện này tôi xem cô ấy cũng không đáng ghét lắm, mà ngược lại còn có cảm giác cô gái này có chút đáng thương. Tôi rõ ràng thấy cô ấy bị bắt nạt tập thể lại còn là công khai mà bắt nạt, rõ ràng có rất nhiều người quây quanh nhưng làm cho người ngoài nhìn vào thấy rõ ràng là cô ấy bị bọn họ cô lập với những người khác.

Tôi nhìn Lê Na, cô ấy cũng đang xem diễn biến của drama bên cạnh và trong trạng thái không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chị Vũ Đồng nhúng vai không cho ý kiến, tôi nhỏ giọng hỏi chị ấy, nữ phản diện kia tên gì, xem xem Lê Na có thể lên mạng tra được thông tin gì không?

Chị Vũ Đồng thở dài, nhìn tôi với vẻ mặt giễu cợt hỏi:

 Sao em quan tâm cô ta vậy? Không sợ nam thần nhà em ghen à?

Trời chị ấy đang đề cao tôi quá sao? Tôi nhìn về phía Ngô Dật Hiên, hai dù chỉ cách nhau có hai ba mét, chúng tôi nói gì chắc anh ấy cũng nghe rõ nhỉ, chị Vũ Đồng cũng lớn tiếng thế kia mà, tôi nghĩ anh ấy có nghe thì chắc cũng là giả vờ như không nghe thấy rồi, tôi đang định thở dài thất vọng thì lại thấy anh ấy rời mắt khỏi tập kịch bản nhìn về chúng tôi nói:

 Tôi không để ý.

Chị Vũ Đồng được dịp cười phá lên một cách sung sướиɠ, làm cho Ngô Dật Hiên không tự chủ mà đỏ cả mặt, Lê Na ôm trán nhìn tôi, tôi vô tội nha, cũng không phải tôi nói. Thật không hiểu Ngô Dật Hiên vừa rồi nghĩ gì, sao anh ấy có thể lên tiếng trả lời chị Vũ Đồng như vậy chứ, không lẽ IQ của anh ấy đột nhiên bị giảm không phanh? Cơ mà lúc anh ấy đỏ mặt xấu hổ cũng đẹp như vậy thì ai mà chịu nổi hả? Chỉ tội cho trợ lý của anh ấy vẻ mặt như vừa nuốt phải con ruồi thật to.

Á...

Đám người bên kia lại có động tĩnh rồi, tiếng la vừa rồi không những khiến tôi mà đến chị Vũ Đồng, Ngô Dật Hiên và những diễn viên khác ở xung quanh cũng chú ý lại đây, Châu Á Băng là diễn viên đóng nữ phụ số hai, tính cách khá vui vẻ cởi mở, tôi mới mời nước hai lần thì đã quen thói mỗi ngày đều chạy theo tôi đòi uống ké nước đậu xanh cho giải nhiệt. Lúc này cô ấy mới từ phòng hóa trang đi ra nghe tiếng la thất thanh như vậy cũng chạy vội đến đây, thấy cánh tay của nữ phụ phản diện đỏ thành một mảng cũng hoảng hốt la lên. Trên chiếc váy màu xanh nhạt lúc nãy đã ướt một mảng do bị hất nước lạnh, giờ lại ướt thêm một mảng lớn nữa chắc là do mới bị hắt nước nóng đi. Nữ phụ phản diện mắt rưng rưng ngập nước phẫn nộ nhìn đám người xung quanh, nhưng bọn họ lại thờ ơ như không có việc gì, thậm chí còn không thèm nhìn cô ấy. Tôi thấy có một cô gái khác trông cũng trẻ trung xinh đẹp không kém mấy diễn viên ở đây đang đứng cạnh nữ phụ phản diện trên tay còn đang cầm một ly nước trống, đây chính là vật chứng trong truyền thuyết rồi, nhân chứng vật chứng rõ ràng vậy mà cô ta có thể dùng vẻ mặt đầy hách dịch nói với nữ phụ phản diện một cách thách thức:

 Tôi lỡ tay, xin lỗi nha.

Trời, thế giới này còn có loại người này tồn tại sao? Trong lúc cảm giác phẫn nộ của tôi chỉ mới trào dâng, cầu mong người ngoài hành tinh hãy mang cô gái không có nhân cách này về với sao hỏa của cô ta đi, thì cả Lê Na và Á Băng đột nhiên cùng nhau xông lên lao vào đám người kia, người thì chạy về phía nữ phụ phản diện xung phong bôi thuốc, người thì lao vào cô gái hách dịch kia mà làm nữ anh hùng, khiến tôi hoa mắt chóng mặt, bất ngờ đến mức nói không nên lời. Tôi không hiểu Lê Na tức giận như vậy làm gì chứ? Người bị bỏng cũng có phải là tôi đâu? Tôi nhìn mặt cô ấy đỏ bừng, kích động chỉ tay vào thẳng mặt cô gái hách dịch kia mắng mà cảm thấy thật khó hiểu:

 Xin lỗi? Cô cố tình hất nước nóng vào người khác như vậy rồi nói xin lỗi là xong à? Cô tưởng mọi người ở đây mù hết rồi?



Điều đáng nói vậy mà cô gái kia khi nghe Lê Na nói không một chút chột dạ cô ta còn vênh mặt hỏi lại Lê Na:

 Thế thì sao?

Á Băng không biết kiếm đâu được lọ thuốc mỡ trị bỏng đang bôi cho nữ phụ phản diện, đúng lúc nghe cô gái vênh váo bên này nói như vậy không biết lại lấy đâu ra một ly nước nóng khác hất thẳng vào người này còn hết sức hung dữ nói:

 Xin lỗi, tôi lỡ tay.

Trời à, tôi đơ rồi, ai có thể nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra được không? Á Băng là diễn viên, mặc dù cũng là hàng ngũ diễn viên trẻ nhưng nghe nói thâm niên cũng đã mấy năm rồi, phải hiểu được quy tắc của giới này chứ, sao có thể xúc động như vậy? Lỡ động phải vào người không nên động thì phải làm thế nào? Tương lai sẽ ra sao chứ? Đúng lúc tôi đang phân vân không viết nên làm gì, chị Vũ Đồng đi tới bên cạnh khoanh tay nhìn một màn trước mắt nhỏ giọng nói với tôi:

 Đằng sau cô gái hách dịch đó là Nguyễn gia thế lực không thua kém Trần gia, còn kim chủ sau cô gái kia là Lê gia, chỉ có hơn chứ không kém Trịnh gia, Lê gia và Nguyễn gia đã xác định hôn ước, em liệu mà xử lý.

Tôi kinh ngạc nhìn chị ấy, rõ ràng lời chị ấy nói là một lời nhắc nhở hết sức thâm thúy nhưng sao lại có thể dùng thái độ cà lơ phất phơ như vậy mà nhìn tôi chứ? Thái độ này nếu tôi đoán không nhầm là vui sướиɠ khi người khác gặp họa đi, mà người gặp họa là ai chứ? Còn nữa, chị ấy nói xử lý, chuyện này tôi còn có thể xử lý thế nào? Đây rõ ràng là một màn đánh ghen. Lê Na và Á Băng không biết còn nhảy vào, cô gái kia là đáng thương hay đáng ghét ai mà biết? Có khi còn đang diễn cho người khác xem cũng nên. Tôi bất lực ôm trán ngồi lại ghế của mình, mỗi ngày làm xong việc đi ngắm trai nhà mình không phải tốt hơn sao? Tôi đếm bàn tính lạch cạch lạch cạch, tính thế nào cũng không ra phải làm thế nào đây, lỡ cô gái vênh váo kia mà muốn lôi Lê Na và Á Bằng đi thì tôi phải làm sao? Bỏ mặc cũng không được mà giúp thì tôi giúp thế nào đây? Nhìn đám vệ sĩ lực lưỡng kia đi, tối một cô gái yếu đuối. Thật sự cảm thấy có chút lực bất tòng tâm.

Tôi nhìn Ngô Dật Hiên, anh ấy vậy mà cũng đang chau mày nhìn tôi, tôi như con cún không làm gì sai cũng chột dạ, liền hướng anh ấy phất tay nói:

 Em không có làm gì hết.

Chị Vũ Đồng ở bên cạnh lại cười rồi, còn ghé sát tai tôi giễu cợt thì thầm:

 Chưa là gì của nhau mà đã sợ cậu ấy như vậy rồi, thật không có tiền đồ.

Tôi như bừng tỉnh đại ngộ, đúng nha, tại sao tôi lại sợ anh ấy vậy chứ? Nhưng bảo tôi phải làm thế nào đây, người đang theo đuổi người ta là tôi đây này, thật buồn, chị ấy không biết tôi cũng muốn được làm nũng với anh ấy lắm nhưng mà có thể sao? Tôi dùng ánh mắt đáng thương nhìn Ngô Dật Hiên, mặc dù biết anh ấy cũng không thể giúp được gì cho tôi đi, nhưng mà anh ấy không thể cho tôi một ánh mắt an ủi sao? Có lẽ Ngô Dật Hiên bị ánh mắt của tôi làm mềm lòng đi, anh ấy vậy mà thở dài lắc đầu như không còn cách nào khác với tôi, liền nói:

 Muốn giúp thì giúp, còn chưa chắc bọn họ có thể làm gì.

Nhưng sao tôi có cảm giác anh ấy nói câu này có ý khác vậy nhỉ? Chỉ là diễn biến bên kia không cho phép tôi suy nghĩ nhiều hơn. Sau khi cô gái vênh váo kia bị tạt một ly nước nóng vào người liền trợn mắt một tay túm lấy Á Băng. Tôi đúng là lại được mở mang tầm mắt, một cô gái trông mảnh mai như vậy lấy đâu ra sức mạnh kinh người như vậy chứ? Tuy nhiên, nữ lực sĩ này còn chưa kịp làm gì Á Băng thì Lê Na không hiểu mắt để ở đâu mà không nhìn thấy cảnh này còn nhào vào cô ta, chắc tính giúp Á Băng. Tôi còn chưa kịp la lên tiếng nào thì cô ấy đã bị nữ lực sĩ kia tát cho một cái muốn lệch cả quai hàm. Tôi kinh hoàng đến mức chị Vũ Đồng phải ở phía sau đỡ tôi mới đứng vững được. Trời à, nhìn khuôn mặt Lê Na gần như bị biến dạng vì một bên má sưng vù, tôi cho dù là một con thỏ nhút nhát cũng thật sự muốn cắn người luôn rồi.