Chương 23

Trên đời này có nhiều người rất buồn cười, ngay cả bản thân mình là ai cũng không biết mà lúc nào cũng nghĩ bản thân mình rất cao siêu, xem người khác không ra gì, đến cuối cùng người chịu thiệt lại là chính mình. Đối với những người này, tôi không có mảy may một chút thương cảm. Nếu hôm nay không phải là tôi thì với tính cách của Trịnh Kiều Hoa sớm muộn gì cũng sẽ có người giải quyết cô ta thôi. Mà có lẽ qua tối nay, cô ta sẽ không còn mang họ Trịnh nữa rồi.

Tôi quay lại dù che nắng của chị Kiều Vi điều chỉnh lại cảm xúc của mình, thật tình tôi không muốn mang tâm trạng thế này chút nào hết, thật khó chịu. Có lẽ bây giờ mọi người trong đoàn phim đang bàn tán về mình. Họ đều biết Trịnh Kiều Hoa là dùng tiền mua vai nên cũng đoán được gia thế cô ta không vừa, cộng thêm tính tình cô ta kỳ quái thích bắt nạt người nên họ có thể tránh liền tránh không dám trêu vào, vậy mà giờ đây đang rũ rượi bị bảo vệ lôi ra khỏi cổng đoàn phim như một tên ăn mày. Còn có người lúc nào cũng vui vẻ nói nói cười cười với họ như tôi đột nhiên lại trở nên uy phong tàn nhẫn như vậy quả thật là có chút đáng sợ, nếu họ không bất ngờ, không lời ra tiếng vào bàn tán một chút thì mới là lạ. Điều này tôi có thể hiểu cũng không thể trách họ được. Dù gì có Lê Na ở đây đảm bảo qua tối nay đến sáng ngày mai họ lại có thể nhìn tôi mà trêu ghẹo mấy câu thôi, vậy nên tôi cũng không lo lắng lắm. Tôi nhìn anh trai và Tô Kiệt vẫn còn đang nhìn mình bằng ánh mắt vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ liền hỏi:

- Sao hôm nay hai người lại đến đây?

Anh trai tôi thu lại ánh mắt, cuối người kéo một cái ghế đưa cho Tô Kiệt, lại kéo một cái ghế khác ngồi xuống. Sau đó với tay lấy bình trà rót cho Tô Kiệt một ly rồi lại tự rót cho mình một ly, người em gái là tôi đây coi như là không khí đi. Khóe miệng tôi giật đến đau, tôi thấy Ngô Dật Hiên cũng đang nhìn hai người họ mà rất muốn mở miệng hỏi bây giờ anh ấy đã tin lời tôi nói chưa? Tôi bất lực gõ lên bàn hai cái, ra hiệu rằng ở đây còn có rất nhiều người đang nhìn hai người họ đấy, ví dụ như chị Vũ Đồng, ví dụ như Ngô Dật Hiên chẳng hạn, hai người không thể tém tém lại một chút hay sao? Chúng tôi cũng không có nhu cầu ăn đường của hai người mà. Nhưng mà anh trai đáng kính của tôi nào thèm quan tâm, vẫn tự nhiên phớt lờ sự nhắc nhở của tôi, hoàn thành xong một loạt động tác mới ngẩng mặt nói:

- Đến xem thử đóng phim có gì hay mà em lại thích thú đến vậy?

Tô Kiệt nãy giờ im lặng, bỗng nhiên nhìn tôi giả vờ sợ hãi nói:

- Nhưng mà anh nghĩ em cứ nên ở đây đóng phim thì tốt hơn.

Đây là kẻ tung người hứng đó sao? Nhưng sao kiểu tung hứng này có vẻ lạ kiểu gì ấy nhỉ? Tôi nghe mà không hiểu gì cả. Còn chưa kịp hỏi cho rõ thì thấy đạo diễn đã đi đến từ phía sau, không nghĩ thời buổi này người làm nghệ thuật như đạo diễn cũng có thể trở nên cáo già như vậy? Tình cảnh nãy giờ ra sao, cũng không thấy ông ấy xuất hiện nói hai câu, giờ sóng yên biển lặng lại điềm nhiên chạy lại chào hỏi. Bản thân tôi không ở lập trường của người ta không tiện đưa ra nhận xét, cũng không thích mấy chuyện làm ăn này nên thôi vẫn là không quan tâm thì hơn. Tôi đưa mắt nhìn quanh, phát hiện Ngô Dật Hiên ấy vậy mà lại không thấy đâu, bên dù đối diện cũng không có. Rõ ràng mới vừa rồi còn thấy đây mà? Tôi đứng dậy nói với Lê Na bản thân muốn một mình đi dạo một chút, bảo cô ấy đừng đi theo, rồi hướng phía cây cầu bên kia đi tới. Tôi cũng không chắc Ngô Dật Hiên sẽ ở đó, nhưng tôi đã vài lần bắt gặp anh ấy đứng đó ngắm cảnh nên thử vận may mà thôi. Có một điều phải công nhận là bộ phim này được quay ở một phim trường có phong cảnh rất đẹp, hơn một nửa đều là cảnh thật, có lẽ một phần vì đây là phim cổ trang, phần còn lại là được rót vốn nhiều nên có sự đầu tư lưỡng đi. Vị trí mà tôi đang đi đến có đình đài lầu các, còn có cả sông giả. Hai bên bờ sông có một cây cầu bắt ngang qua, dưới chân cầu trồng một hàng liễu rũ thướt tha. Ngô Dật Hiên hay đứng đó nhìn về phía bờ bên kia. Lần này cũng không ngoại lệ chỉ là nét mặt không còn vẻ thản nhiên như mọi lần nữa. Hôm nay anh ấy có vẻ lạnh lùng xa cách hơn mọi ngày, bóng lưng đó trông thật cô đơn. Tôi tiến đến đứng song song với anh ấy, làm ra vẻ thật tự nhiên mặc dù lúc này tôi có hơi hồi hộp một chút, dù gì cũng là lần đầu tiên tôi chủ động tiếp xúc với người ta mà, vậy mà đứng một lúc lâu vẫn không thấy anh ấy phản ửng gì tôi đành phải giả vờ ho khan hai tiếng nói:

- Ngắm cảnh sao?

Anh ấy nghe tôi hỏi vẫn im lặng nhìn về phía trước, bầu không khí lại có chút xấu hổ rồi, tôi ngượng ngịu nói tiếp:



- Tâm trạng không tốt sao?

Có vẻ lần này tôi đã đoán đúng rồi, Ngô Dật Hiên thở dài quay lại nhìn tôi, thật lạ lẫm bởi lẽ đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một Ngô Dật Hiên như bây giờ. Khuôn mặt điển trai ôn hòa ngày thường nay bị thay thế bởi biểu cảm phức tạp, có một chút bi thương, một chút tức giận lại còn xen lẫn một chút tự ti, cũng có lẽ theo khách quan thì tôi đã nhầm nhưng chủ quan bản thân tôi cảm nhận như vậy. Anh ấy dùng ánh mắt đầy xúc cảm phức tạp đó cứ như vậy nhìn tôi đến khi tôi cả thấy hơi sợ hãi quay mặt nhìn sang hướng khác, mới mở miệng hỏi:

- Tại sao lại làm vậy với Trịnh Kiều Hoa?

Tôi sửng sốt, hóa ra anh ấy vì Trịnh Kiều Hoa nên tâm trạng mới không tốt? Tôi ở phim trường hơn một tháng cũng không không thấy anh ấy có tiếp xúc qua với Trịnh Kiều Hoa, ngày hôm qua có lẽ là lần đầu gặp đi, vậy mà tình cảm đã tốt như vậy rồi? Còn vì cô ta mà ở đây chất vấn tôi? Tôi cười tự giễu hỏi lại:

- Anh đang đang vì cô ta mà trách em ?

Nói xong câu này tôi lại thấy mình buồn cười, cũng đúng bản thân mình là gì của người ta mà không được trách, người ta mới giúp mình vài lần thì đã tưởng tượng tới đâu rồi hả? Thật đáng xấu hổ. Tôi hơi nhụt chí rồi, sau bộ phim này tôi nên đến tỉnh B với chị Kiều Vân nằm gai nếm mật ở đó một thời gian, có lẽ sẽ tỉnh táo lại mà quên đi đoạn thời gian hoang đường này. Cũng không đợi Ngô Dật Hiên trả lời, tôi quay người đi về. Đúng lúc tôi quay người, anh ấy đã nói:

- Tôi không có ý đó.

Tôi ngừng bước quay lại im lặng nhìn anh ấy đợi anh ấy nói tiếp. Tôi sẽ không hỏi thêm bất kỳ điều gì nữa, bởi lẽ tôi nhận ra một điều nếu anh ấy muốn nói tự ắt sẽ nói, còn không thì tôi có hỏi như thế nào anh ấy cũng sẽ bơ tôi như những lần trước mà thôi, mà tôi không có thói quen lấy mặt nóng dán mông lạnh, cho dù anh ấy có là Ngô Dật Hiên đi chăng nữa. Ngô Dật Hiên thở dài trong mắt dường như có một tia dãy giụa, phức tạp nhìn tôi nói:

- Em đối với Trịnh Kiều Hoa như vậy là vì cô ta là con riêng của bác em?

Tôi kinh ngạc rồi, anh ấy biết về tôi nhiều hơn tôi tưởng đó, nếu như người không biết nhìn vào thái độ của anh em tôi sẽ nghĩ Trịnh Kiều Hoa mới là con riêng của ba tôi mới đúng, nhưng anh ấy không hỏi đã nói thẳng cô ta là con riêng của Bác tôi, mà khoan anh ấy hỏi gì nhỉ? Cô ta là con riêng hay con chung thì có ảnh hưởng gì đến tôi mà tôi phải xử lý cô ta nhỉ? Liền kinh ngạc hỏi lại :



- Cô ta là con riêng thì sao? Có ảnh hưởng gì đến em mà em phải xử lý cô ta chứ?

A... Ngô Dật Hiên anh ấy đang dùng thái độ gì nhìn tôi vậy? Là... Tôi thật ngốc? Hay đầu óc em có vấn đề? Mà không, hình như cả hai đều không khác biệt lắm, vậy có nghĩa là tôi nghĩ đúng rồi? Bực bội rồi nha, thái độ như vậy là có ý gì chứ, tôi liền hậm hực hỏi lại:

- Anh như vậy là có ý gì?

Ngô Dật Hiên vậy là lại ôm mặt, lại hít sâu một cái, kiểu như tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, hết sức bình tĩnh. Sau đó anh ấy nhìn tôi, kiểu như nhìn một đứa bé thiểu năng nói nhỏ nhẹ từng chữ:

- Cô ta là con riêng đó?

Tôi bây giờ là muốn phát hỏa thật rồi, cũng hít sâu một hơi, tự nhủ bản thân phải cố gắng bình tĩnh, khuôn mặt anh ấy đẹp như vậy, nếu đánh thì người chịu thiệt còn không phải là mình sao? Tôi lại hít sâu thêm một lần rồi nhìn anh ấy, gằn từng chữ:

- Em biết.

Ngô Dật Hiên đờ người ra, nhìn tôi chăm chăm sau đó anh ấy phì cười. Tôi ngây ngốc tại chỗ rồi, đây có được xem là cười với tôi không? Là lần đầu tiên anh ấy nhìn tôi cười thoải mái như vậy đấy, tôi thấy trong mắt anh ấy còn có chút nuông chiều nha, Ngô Dật Hiên vừa cười vừa gật đầu nói:

- Được, được. Thật không biết Trịnh gia bình thường đã bảo bọc em như thế nào mà có thể dưỡng ra một người như em? Vậy tại sao em lại xuống tay nặng với cô ta như vậy?

Có ai nói cho tôi biết, anh ấy đây là quan tâm tôi hay quan tâm Trịnh Kiều Hoa không? Vì lý do gì mà từ nãy giờ chúng tôi nói với nhau lâu như vậy, vẫn không thoát khỏi cái người Trịnh Kiều Hoa kia? Đã vậy lời anh ấy nói là có ý gì? Cả nhà tôi nuông chiều tôi thì làm sao? Tôi thế này không tốt à? Nhưng mà... Không khí hiện tại đang tốt đẹp thế này tôi làm sao có thể trách anh ấy được đây.