Nhóm dịch: Sea
***
Tuy Hoa Minh Nguyệt luôn tự tin vào bản thân, nhưng cũng hiểu rất rõ con người mình. Một cô chiêu “ăn hại” như cô, nếu có thể quản lý tốt tập đoàn mới là lạ. Tập đoàn mà nằm trong tay cô, sớm muộn cũng “toang”.
“Ông ơi.” Cô vắt óc kiếm cớ: “Cháu vẫn còn đang đi học, thật sự không có sức lực lẫn tinh thần để trông nom một tập đoàn lớn như này đâu.”
Hoa Minh Nguyệt cảm thấy hơi chột dạ khi nói đến hai từ “đi học”. Từ trước đến giờ, cô luôn ghét học, trong bốn năm đại học cũng chỉ chơi là chính. Nhưng vì tự do sau này của bản thân, chút chột dạ đó có là gì? Cùng lắm về sau học hành tử tế là được.
Hoa Minh Nguyệt càng nghĩ càng thấy có lý, thoáng cái đã thuyết phục được chính mình.
“Không sao.” Hoa Hoành Vĩ biết tỏng cô sẽ viện mọi cớ để từ chối, nên đã có sự chuẩn bị từ trước. Ông thản nhiên nói: “Hiện cháu đang là sinh viên năm cuối, đúng lúc cũng nên đi thực tập rồi. Giờ cháu vào làm Tổng giám đốc của công ty, luyện tập trước đã. Đến khi quen hẳn với công việc, cũng tốt nghiệp là vừa, rồi cứ thế thăng lên làm chủ chủ tịch hội đồng quản trị luôn. Ôi, ông cũng đã già, nên nghỉ ngơi hưởng phúc thôi.”
Nghĩ đến cảnh tượng thảnh thơi nhàn nhã trong tương lai, Hoa Hoành Vĩ không khỏi mỉm cười. Chao ôi, ông đã vất vả hơn nửa đời người, cuối cùng con cháu của ông cũng trưởng thành, còn ông đã có thể về hưu. Đến lúc đó, ông sẽ ngồi thuyền dạo chơi trên hồ, đi câu cá với vài người bạn già, như vậy còn gì tuyệt hơn?
Hoa Hoành Vĩ đang mặc sức tưởng tượng về những viễn cảnh, còn Hoa Minh Nguyệt lại nhận ra rằng ông đang rất nghiêm túc. Cô đã hoàn toàn hoảng loạn, bồn chồn thấp thỏm, ấp úng hồi lâu vẫn không biết nên nói gì cho phải.
“Ông ơi, ban lãnh đạo công ty sẽ không đồng ý đâu.”
Thật ra, Hoa Minh Nguyệt cũng không nói quá, thực tế trong mấy năm nay, tiếng xấu của cô đã lan xa. Ngoại trừ ông nội của cô nhìn đâu cũng thấy cháu gái mình tốt, như thể đeo kính lọc dày 800 mét, thì những người xưa nay luôn có lợi mới làm như ban lãnh đạo công ty, sẽ không bao giờ đồng ý để một cô tiểu thư vô tích sự như cô làm chủ tịch hội đồng quản trị. Bọn họ tuyệt đối sẽ không cho phép người khác mang lợi ích của họ ra để mạo hiểm.
“Không sao.” Hoa Hoành Vĩ nói với giọng điệu sâu xa: “Họ sẽ đồng ý thôi.”
Năm xưa, ông khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, trải qua bao nhiêu sóng gió mới gây dựng nên gia sản khổng lồ này. Có loại người khó chơi nào mà ông chưa từng gặp qua. Ông biết suy tính của ban lãnh đạo công ty, chẳng qua bình thường ông không muốn để ý đến mà thôi. Hiện tại, ông muốn trải đường cho cô cháu gái quý hoá của mình, nếu kẻ nào hồ đồ thì đừng trách ông độc ác, không nể tình xưa.
Mặc dù năm tháng đã lưu lại dấu vết trên khuôn mặt ông, nhưng đôi mắt ông vẫn sắc như mắt chim ưng giống như năm nào. Ông ngồi trên ghế chủ tịch, từ trên cao nhìn xuống các vị trong ban giám đốc đang ngồi phía dưới. Khi ánh mắt của ông quét đến ai, người đó lập tức như bị kim châm, đầu đổ đầy mồ hôi, liền thẳng lưng ngồi ngay ngắn, chẳng khác gì học sinh tiểu học, mọi sự tính toán đều tan biến trong nháy mắt.
Rất nhiều người trong số bọn họ đã được chứng kiến thủ đoạn đối phó với kẻ địch của Hoa Hoành Vĩ, bởi vậy, bọn họ thật sự không muốn và không dám đối đầu với ông. Ban đầu, bọn họ cho rằng ông lui về phía sau là do kiệt sức, thậm chí có vấn đề về sức khỏe. Suy cho cùng, mọi người đều yêu thích quyền lực, đâu có ai sẵn lòng từ bỏ quyền lực to lớn một cách tùy tiện như vậy. Cho dù người đó có là người thân của mình đi chăng nữa, nhưng khi đã quen đứng nhìn phong cảnh từ trên cao, ai còn muốn đi xuống?
Do đó, những “toan tính nho nhỏ” đã khϊếp sợ trước Hoa Hoành Vĩ, cho nên mới đổ mồ hôi trộm đầy đầu. Bây giờ xem ra, đây là ông đang câu cá, còn cố tình dùng cháu gái của mình làm mồi nhử để xem có ai trong tập đoàn “hai lòng” với ông hay không.
Ban lãnh đạo càng nghĩ càng cho là như vậy, trời đang rất lạnh mà bọn họ lại sợ đến nỗi toát mồ hôi, còn thi nhau thể hiện lòng trung thành: “Chúng tôi nhiệt liệt tán thành việc cô Cả vào tập đoàn.”
“Đúng, đúng, cô Cả vừa thẳng thắn, vừa quả cảm mưu trí, cực kỳ thích hợp làm người đứng đầu tập đoàn.”
Mọi người sôi nổi phụ họa, khen hoa Minh Nguyệt lên tận mây xanh, ánh mắt tha thiết chân thành. Chú họ của cô cũng sửng sốt trước cảnh này, chẳng phải vừa nãy bọn họ còn bảo là cô không gánh vác nổi trọng trách, sao mới đó mà đã đổi ý hết cả rồi?
Ông ta không nhìn ra ưu điểm nào của cô trong lời nói của ban lãnh đạo, chỉ thấy từ đầu đến chân vẫn là dáng vẻ một Hoa Minh Nguyệt ăn hại và thích gây chuyện. Ông ta lấy làm bái phục, những người đó không hổ là ban lãnh đạo của công ty. Tố chất tâm lý thật đáng học hỏi.
Bấy giờ, nét mặt Hoa Minh Nguyệt cũng không khác chú họ của cô là bao. Cô không nén nổi hoài nghi, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra đây?
Chẳng lẽ cô đang nằm mơ? Tuy nhiên, điều này thật phản khoa học!
Cô đưa mắt nhìn ông nội của mình thì thấy ông lắc đầu cảm khái: “Các chú ấy đang kỳ vọng tha thiết vào cháu đấy. Nguyệt Nguyệt à, cháu đừng từ chối nữa.”
“...”
Hoa Minh Nguyệt dám mang Trần Hương Ngâm ra thề rằng sự thật không phải như thế, nhưng bây giờ điều đó không quan trọng, mà quan trọng nhất là đánh bài chuồn cho nhanh.
Cô lấy ra một chiếc gương, giả vờ soi chốc lát, sau đó đột nhiên ôm mặt, làm ra vẻ đau khổ, nũng nịu nói với Hoa Hoành Vĩ: “Ông ơi, lớp trang điểm của cháu trôi hết rồi, hay là cháu đi dặm lại lớp trang điểm một chốc rồi quay lại, ông nhé!”
Hoa Hoành Vĩ nhìn thật kỹ mặt cô và nói: “Có sao đâu, cháu gái ông vẫn xinh nhất.”
Cô thẹn thùng đáp: “Ôi, đó là ông không nhìn ra đấy thôi. Trông cháu bây giờ xấu lắm. Cháu ra ngoài một lát rồi trở lại ngay ạ.” Nói đoạn, cô chạy biến.
Khi đến cửa thang máy, Hoa Minh Nguyệt mới chợt nghĩ đến một việc, nếu cô đi thang máy thì chẳng phải sẽ dễ dàng khiến người ta nhận ra là cô muốn bỏ trốn hay sao? Ví thử, để họ nói đến tai ông cô, e rằng cô sẽ không thể ra khỏi cửa công ty.
Ngộ ra được điều này, cô liền quay đầu lại, chuẩn bị đi cầu thang bộ.
Ở đầu cầu thang bộ, Tần Đông Hải đang đi qua đi lại kiểm tra hệ thống an toàn phòng cháy chữa cháy.
Đáng lẽ Diệp Tuyết Nhi đi cùng anh, nhưng với chức vụ thư ký của chủ tịch, cô ấy thực sự quá bận, do đó đành phải tỏ ý lấy làm tiếc, rồi rời đi. Tần Đông Hải lại không phải là người ngang ngược vô lý, vì thế, chỉ còn lại một mình anh trong phòng khách.
Ngồi mãi cũng chán, anh đứng lên đi dạo một vòng. Lúc nhìn thấy những thiết bị phòng cháy chữa cháy, máu nghề nghiệp nổi lên, anh bèn kiểm tra xung quanh một lượt, lại tiện tay sửa luôn khi bắt gặp những vấn đề nhỏ, còn những chi tiết khá nghiêm trọng, anh nhủ thầm đợi lát nữa gặp chủ tịch Hoa thì sẽ nhắc ông.
Đúng lúc này, Hoa Minh Nguyệt cuống cuồng lao bừa xuống cầu thang, đột nhiên không cẩn thận trượt chân một cái.
Mắt thấy sắp cắm mặt xuống sàn đến nơi, theo kinh nghiệm đánh nhau nhiều năm, cô lập tức đưa hai tay ôm lấy đầu, bảo vệ bộ phận quan trọng nhất cơ thể, sau đó tuyệt vọng chờ đợi màn “hôn” đất thân mật.
Chỉ là, cô không thấy cơn đau như trong dự đoán, mà lại cảm nhận được một cánh tay ấm áp, mạnh mẽ đỡ lấy cô, giúp cô tránh khỏi nỗi đau da thịt.
Hoa Minh Nguyệt sống sót sau tai nạn, tim đập thình thịch, đầu óc trống rỗng, chỉ cảm thấy xung quanh lặng như tờ.
Đầu cô tựa vào l*иg ngực rắn chắc và ấm áp, bên tai là tiếng tim đập mạnh mẽ của anh, trộn lẫn với nhịp tim hỗn loạn, dồn dập của cô. Dần dần, nhịp tim của hai người hòa làm một, cho đến khi không thể phân biệt được của ai với ai.