Mã thị bất đắc dĩ đi về phía tủ, lấy chìa khóa lận trong thắt lưng ra, mở tủ lấy ra một chiếc hộp gỗ nhỏ, đưa tay bắt mấy văn tiền, ném về phía lão nhị Huyền Văn Giang, cũng không nói chuyện.
Huyền lão gia tử xem mấy cái văn tiền, lại nhìn Lý lang trung. Mặt lập tức đỏ, quay người về phía Mã thị quát: “ Như thế mấy văn tiền có thể bốc thuốc sao, lấy thêm chút, còn phải giao Lý Lang trung phí xem bệnh”.
Lúc này, vợ chồng lão tứ Huyền Văn Tín con mắt đều nhìn chằm chằm Mã thị cái hộp kia, Mã thị quay lưng lại, lại từ trong hộp xuất ra một lượng bạc, ném qua: “ Thật sự là thiếu các người, nuôi các người nhiều năm như vậy, ăn uống chùa còn gây chuyện, nhảy sông liền chết đuối đi, còn sống lãng phí bạc.”
Huyền Văn Giang cầm theo bạc, theo sát Lý Lang trung đi lên trấn bốc thuốc.
Huyền Diệu Nhi nghẹn một cổ khí, mở mắt, này nếu không tỉnh lại, chính mình đều phải tức chết, làm sao có thể khi dễ người như vậy. Ta Huyền Diệu Nhi từ nhỏ không có ba mẹ, cũng không chịu qua tức giận như vậy. Thân thể này cũng kêu huyền Diệu Nhi, chẳng lẽ là chính mình xuyên không rồi?
Nàng đưa tay lên nhìn đôi tay bé nhỏ của mình, dở khóc dở cười, này có tính là kiếm lời không? Chính mình vốn nên ba mưới tuổi, sau khi chịu qua mối tính đầu tổn thương, liền vẫn luôn bận bịu sự nghiệp, cũng may có sư phụ coi trọng, ở trong giới hội họa cũng coi là có chút danh tiếng, có thê rduwaj vào chính mình tại thủ đô mua nhà, mua xe.
Hiện tại lại biến thành cái tiều nha đầu, liệu có nên sống một cuộc sống tốt đẹp một lần nữa không, dù sao ở kiếp trước trừ sư phụ cũng không có thân nhân nào khác. Khi còn bé, bố mẹ cô lái xe dường dài gặp tai nạn, bà nội nhận tiền bồi thường, hai bà cháu sống nương tựa lẫn nhau.
Nàng có thiên phú vẽ tranh, bà nội vẫn luôn ủng hộ, Hai bà cháu khổ cực cũng kiên trì đến khi nàng lên đại học, lựa chọn ngành hội hoại chuyên nghiệp. Chẳng qua, trước khi nàng tốt nghiệp, nãi nãi đã qua đời, nàng trở thành trẻ mồ côi.
Hiện tại sống lại một lần nữa, cái nhà này điều kiện chẳng ra sao cả, thế nhưng có thể nhìn ra được phụ mẫu, huynh đệ đối với nàng rất tốt. Đã xuyên đến liền sống thật tốt đi, cũng thay Huyền Diệu Nhi cái kia đã chết đi chiếu cố người nhà thật tốt.
Nhìn nàng mở to mắt, mẫu thân Lưu thị khóc càng thêm lớn: “ Diệu Nhi a, ngươi rốt cục tỉnh, ngươi làm sao ngốc như vậy a”.
Huyền Văn Đào một bên sờ lấy Huyền Diệu Nhi khuôn mặt nhỏ, một bên an ủi Lưu Thị: “ Nương hài nhi, bụng của ngươi còn có một cái tiểu đậu nhân đâu, ngươi cũng đừng quá thương tâm, cẩn thận động thai khí”.
Lúc này Huyền Diệu Nhi mới cảm giác được, thân thể mình mặc dù được Lưu Thị ôm, nhưng khoảng cách giữa nàng và nương có chút xa, lúc này nàng mới nhận ra mình đang nằng trên một quả bóng, xác thực là đang nằm trên đệ đệ hoặc muội muội của mình.
Nàng nhanh chóng từ trên người Lưu Thị lăn xuống, kẻo mình ép phải nương cùng đệ đệ, muội muội. Người nương này đối với mình thật lòng, bao nhiêu năm không có thân nhân đau, nhất thời nàng có chút lưu luyến cảm giác này.
Thấy Huyền Diệu Nhi lăn xuống, Huyền Văn Đoàn tranh thủ thời gian tiếp được nàng, ôm vào trong ngực: “ Cha nương, chúng ta hồi hạ phòng, Diệu Nhi trên người còn ướt, cần đổi quần áo”.
Huyền lão gia tử gật gật đầu: “ Mau đi đi, mấy ngày nay để tức phụ nhà ngươi chiếu cố thật tốt Diệu Nhi, đừng để bị bệnh.”
Huyền Văn Đào đáp ứng, ôm lấy Huyền Diệu Nhi, Lưu thị, Huyền An Duệ, Huyền An Hạo đi theo phía sau về tây sương phòng.
Lúc này, mưa bắt đầu tạnh, vừa đi vào trong viện, Huyền Diệu Nhi nhìn thấy một thiếu nữ khoảng mười hai, mười ba tuổi từ cổng đi vào, trên tay cầm tú khăn.
Thiếu nữ kia trừng Huyền Diệu Nhi : “ Kẻ trộm”. Sau đó quay người hướng thượng phòng.
Huyền Diệu Nhi đoán đây là vị đường tỷ nào đó, chẳng qua người ta không chào đón mình, vậy thì chính mình cũng không cần thiết phản ứng lại nàng.
Sau lưng. Huyền An Duệ nhỏ giọng nói: “ Đừng để ý Huyền Thanh Nhi, nha đầu kia lòng mang ác ý.”
Huyền Diệu Nhi gật gật đầu, không nói gì.
Vào phòng. Đầu tiên Huyền Diệu Nhi đánh giá căn phòng, so với thượng phòng, sự chênh lệch không phải chỉ một chút. Chỉ một cặp rương không khóa, còn lại gần như không có nội thất gì, nhiều người chen chung tại một cái phòng, thật có chút tồi tàn.
Huyền Diệu Nhi mở to đôi mắt nhìn xung quanh.
Trong nhà bốn người còn lại không bình tĩnh, có chút ngạc nhiên, tiểu nha đầu ngày thường rất ít ngẩng đầu, cái ánh mắt này bọn họ chưa bao giờ thấy qua, chẳng lẽ đầu óc bị nước ngâm hỏng.
Lưu thị cho nàng đổi một kiện quần áo khô, y phục có thật nhiều miếng vá, nhưng vẫn đủ giữ ấm và che chắn tốt. Bản thân Lưu Thị cũng thay quần áo, chải tóc, nàng bởi vì lao động quá sức trên mặt cũng có vài nếp nhăn, thế nhưng vẫn nhìn ra được là một mỹ nhân.
Thấy Huyền Diệu Nhi nãy giờ không nói gì, Huyền Văn Đào sợ hãi: “ Diệu Nhi, Ngươi còn chỗ nào không thoải mái ?”
Huyền Diệu Nhi không biết nói cái gì, đặc biệt là cưng hô như nào. Mình thật sự cao hứng khi có cha mẹ, nhưng nhất thời lại có chút gọi không được, nghẹn nửa ngày mới lên tiếng:”Ta đói”.
Huyền Văn Đào kéo Lưu Thị ra xa: “ Tình Lam, ngươi có thấy đứa nhỏ này so với trước kia có phải là không giống? Làm sao giống như là không nhận ra người?” Tình Lam là khuê danh của Lưu thị.
Lưu thị một tay nâng eo, phụ nữ có mang lại bị hành hạ như thế, thật sự là mệt mỏi: “ Là có chút kỳ quái, có thể là bị hù đến, dù sao tỉnh lại là được, chậm rãi liền tốt lên.”
“Đúng vậy, còn sống chính là tốt, ngươi cũng mau tới giường nằm xuống, nửa ngày bị dày vò, ngươi còn là phụ nữ có mang”. Huyền Văn Đào đỡ Lưu Thị đến cạnh giường.
LưuThị quả thực mệt mỏi, mặc dù những năm qua mang thai nàng không chậm trễ làm việc, nhưng hôm nay thật là kinh hãi quá sức, may sao thân thể còn tốt, hài tử trong bụng vẫn ổn định.
Huyền Văn đào nhìn mẹ con hai người nằm nghỉ, muốn đi thượng phòng lấy chút gì cho hai người ăn, biết Thượng phòng sẽ làm khó mình, nhưng vẫn là buộc phải đi.
Không chờ hắn ra khỏi phòng, nhị lang Huyền An Duệ chạy tới:” Cha, ta buổi sáng nhặt mấy quả trứng chim, lúc đầu nghĩ ban đêm vụиɠ ŧяộʍ nướng cho đệ đệ, muội muội ăn, vừa hay hiện tại nấu cho muội muội.”
Ở lối vào Tây sương phòng có một phòng bếp nhỏ, một bên bếp, một bên là phòng cho người ở, bếp thường không làm cơm mà chỉ là hai cái lò để đốt giường đất, khi kháng cháy thì có thể đun nước và nấu ít đồ. Vừa vặn lúc này đem mấy quả trứng chim nấu lên.
Huyền Văn đào nhìn đứa trẻ hiểu chuyện, trong lòng quặn đau, nếu không phải mẹ kế, vợ con hắn cũng phải theo chịu tội sao.
Hắn vỗ bả vai Huyền An Duệ: “ Hảo hài tử, chúng ta cùng nấu trứng chim cho nương cùng muội muội ngươi đi”.
Nếu trứng xong, một lúc sau, Nhị Thúc Huyền Văn Giang cũng bốc thuốc trở về, vào phòng đem thuốc đặt trên giường, lại từ trong ngực móc ra hai cái bánh bao đưa cho Huyền Diệu Nhi: “ Diệu Nhi, Nhị Thức mua cho ngươi hai cái bánh bao nhân thịt, mau ăn.”
Lưu thị nhìn banh bao, cẩn thận quan sát xung quanh: “ Nhị đệ, ngươi làm sao mua bánh bao thịt, nết để nương trông thấy, ngươi liền bị mắng.”
Huyền Diệu Nhi cầm bánh bao, cảm giác ánh mắt của ca ca cùng đệ đệ đều rơi vào bánh trên tay, đệ đệ Huyền An Hạo nhìn bánh nuốt nước bọt, sau đó lạ đem ánh mặt dịch đi chỗ khác.
Huyền An Duệ lớn hơn, còn tốt, chỉ nhìn thoáng qua rồi nói: “ Muội muội mau thừa dịp còn nóng ăn đi, hôm nay ngươi bị dày vò rồi.”
Nhìn một nhà hòa thuận, đoàn kết, tâm Huyền Diệu nhi lập tức mềm nhũn, đây không phải là mình tha thiết ước mơ một cái gia đình sao, cha mẹ, huynh đệ, còn cần gì nữa? Nghèo cũng được. Dù sao, đôi tay của mình cũng không phải là vô ích, Từ nay trở đi, mình cũng sẽ là một phần của gia đình này; cha, nương, ca ca và đệ đệ đều là của mình.