Đầu thu, cơn mưa phùn hạ xuống dày đặc, tí tách không ngừng; chỉ cần một trận gió thổi qua, khí lạnh càng thêm nồng đậm.
Hà Loan thôn, ở một căn đại viện, chính viện là gạch xanh nhà ngói; đông, tây sương phòng là nhà đá; sương phòng phía tây tương đối nhỏ, nhìn có vẻ nghèo túng, cô đơn.
Bên trong chính viện, đồ đạc được bố trí quy củ.. Một chiếc giường đất đặt cạnh cửa sổ phía nam, phía cuối giường cách xa lò sưởi là một chiếc tủ nhỏ có bốn cánh, trên tủ đặt chăn đệm được gấp chỉnh tề. Bên cạnh giường đất có hai chiếc rương bằng gỗ lim để đựng quần áo. Dựa vào cửa sổ phía bắc là một bộ bàn ghế bát tiên không mới không cũ.
Lúc này, Lưu thị - con dâu lớn nhà họ Huyền đang quỳ giữa nhà. Trên người là một thân vãi thô có vài mụn vá, chiếc bụng phồng lên, dễ dàng nhận thấy là đang mang thai, tóc tai hỗn độn được vấn bằng chiếc trâm gỗ.
Phụ nhân khóc đến tê tâm liệt phế đến nổi nhận không ra diện mạo vốn có, trong lòng ngực còn ôm một nữ hài tử chừng mười tuổi, có khuôn mặt thanh tú nhưng cả người ướt sủng, hơi thở chỉ còn mong manh.
Quỳ ở bên cạnh là Huyền gia trưởng tử Huyền Văn Đào, cả người hắn ướt dầm dề; người này mày kiếm, mắt sáng, vừa thấy là người chính trực. Lúc này hắn đã mặt rơi đầy lệ: " Nương, van cầu ngươi, tìm cái lang trung khám bệnh cho Diệu Nhi".
Bên cạnh hai vợ chồng còn có hai nam hài, đứa lớn Huyền An Duệ mười bốn tuổi, Huyền gia đời thứ ba, trong nhà xếp lão Nhị, mọi người thường gọi hắn là Huyền Nhị Lang. Tiểu hài tử bảy tuổi tên Huyền An Hạo - Huyền Tứ Lang. Quần áo hai đứa mặc trên người đều không phải chất liệu tốt, nhưng sạch sẽ, chỉnh tề.
Hai huynh đệ cũng không ngừng hướng trên mặt đất dập đầu: " Cầu tổ mẫu tìm Lang Trung đến xem muội muội ( tỷ tỷ)"
Ngồi xếp bằng trên giường đát lão thái thái chính là đương gia chủ mẫu Mã thị của gia đình này. Mã thị tuổi tác không nhỏ, xuyên trên người một kiện áo sa - tanh màu đỏ thẩm vạt xéo, đầu đội khăn, trên mặt bôi một lớp phấn dày, trắng như nữ quỷ, không cảm xúc.
Khi nói chuyện, răng không mở, mặt vô biểu tình, thanh âm lạnh băng: " Ta tuy rằng là mẹ kế, chính là mấy năm nay ta tự hỏi lương tâm chưa từng bạc đãi quá các ngươi, Diệu nha đầu kia trộm bạc mua giấy vẽ, ta cái này làm tổ mẫu chẳng qua chỉ nói vài câu, nàng liền nhảy sông, cái này làm cho người ngoài thấy, còn không biết nói ta như thế nào lại ngược đãi các ngươi đâu. Nàng trong bụng đã không còn nước, có thể chịu nổi hay không là dựa vào chính nàng, thỉnh lang trung có ích lợi gì."
Một lời nói xong, Mã thị vẫn vẻ mặt vô cảm như cũ, không để ra hỉ nộ, ngồi bên cạnh nàng là nữ nhi Huyền Bảo Châu, cô nương mười lăm mười sáu tuổi, dáng dấp có mấy phần giống nương, mặt cũng bôi phấn trắng bệch, mặtt lạnh tỏ vẽ không kiên nhẫn.
Lưu thị bụng lớn, nhìn hài tử có chút ôm không được trong ngực, khóc lóc nói: " Nương không cần oan uổng Diệu Nhi, Diệu Nhi là cầm ta của hồi môn vòng tay đi cầm, đổi bạc mua giấy vẽ, không phải trộm bạc."
Huyền An Duệ ở bên lo lắng nương không ôm được muội muội nên đưa tay sang giúp Lưu Thị nâng thân mình nhỏ gầy của nữ hài.
Lúc này, Huyền Diệu Nhi nằm trong ngực phụ nhân chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhất thời không biết mình ở nơi nào, chuyện gì đang xảy ra, nàng dây là làm sao?
Nàng nhớ hôm này nàng bồi sư phụ đi xem một cái triển lãm tranh cổ, chính mình ở trường chính là học sinh khiến sư phụ đắc ý nhất., không chỉ vẽ tốt, chủ yếu là trí nhớ siêu cường, người xưng máy ảnh sống.
Rất nhiều triển lãm không cho phép chụp ảnh, sư phụ liền kéo theo nàng, để nàng xem non nửa ngày, trở về có thể vẽ lại đến tám, chín phần.
Công việc này đã làm mấy năm, trước giờ quan hệ giữa nàng và sư phụ vẫn là như vậy. Hôm nay, sư phụ xem trọng một trương bảo đồ bằng da dê, chỉ có một mảnh nhưng sư phụ lại thích vô cùng. Hôm nay về nhà, nàng liền suốt đêm sao chép bảo đồ cho sư phụ, chỉ là mệt quá ngủ một lúc, lần nữa tỉnh lại làm sao lại ở đây?
Nàng muốn mở to mắt, nhưng mí mắt lại nặng trĩu , không mở ra được. Nếu không mở được mắt, không động đậy được, liền lại nằm một lúc nữa đi, có lẽ ngủ một giấc liền trở về, có lẽ đây chỉ là giấc mơ.
Chẳng qua, rất nhanh sau đó, ý nghĩ này đã bị nàng phủ định, bởi vì nữ nhân đang ôm nàng, cùng hai nam hài bên cạnh đều đang ra sức lắc nàng, khiến nàng choáng váng không chịu được.
“Ta xem nha đầu này tắc thở rồi. Nhỏ như vậy vẫn chỉ là một cái tiểu nha đầu, không thể nhập vào phần mộ tổ tiên. Một hồi nữa trời tối, đại ca, đại tẩu tìm cái chiếu cuốn nàng lại, ném sau núi đi, kẻo đen đủi.” Một giọng nữ nhân thô to truyền tới, nữ nhân này có làn da ngăm đen, thân hình cao lớn, chính là tứ phòng tức phụ Vương Thị.
“ Chúng ta Diệu Nhi còn nóng hổi đây này, không thể chết được, tứ đệ muội đừng nói lung tung”. Phụ nhân đang ôm Huyền Diệu Nhi nức nở gào thét, chẳng qua nàng cố sức như thế nào đi nữa, cũng không lớn bằng một nửa thanh âm của Vương thị.
Lúc này, nam tử dựa vào bàn bát tiên bên cạnh, đôi mắt híp, dáng người nhỏ gầy nhưng quần áo được xem là có thể diện chậc lưỡi lên tiếng: “ Ai u, đại tẩu, ta tức phụ đều là nói thật, này trong sông vớt ra đã bao lâu, lại để nữa sẽ cứng ngắc”. Huyền gia lão tứ, Huyền Văn Tín lạnh nhạt nói.
Huyền Văn Tín bên người còn có hai cái choai choai tiểu tử, lấm la lấm lét chính là tam lang Huyền An Bổn, nước mũi lùa thùa qua miệng chính là ngũ lang Huyền An Húc, đều là Huyền Văn Tín nhi tử, hai cái hài tử cười một cách tự nhiên, giống như là đang xem kịch.
Huyền Diệu Nhi có chút lo lắng, nếu mình không tỉnh lại, thật liền bị ném ra sau núi, nàng dùng hết tất cả khí lực của mình, ngón tay mới có thể hơi nâng động.
Động tác này bất ngờ bị Huyền An Hạo bắt được, hắn nắm lấy tay Huyền Diệu Nhi hô lên: “ Tỷ tỷ động tay, tỷ tỷ chưa chết”.
Như thế một hô, người một nhà ở trên mặt đất đều hưng phấn, vây quanh Huyền Diệu Nhi, vui đến phát khóc.
Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân hoảng loạn, sau đó là giọng nói gấp gáp: “ Đại ca, ta đi nhà nhị gia tìm được cha, cấp Diệu Nhi thỉnh lang trung, mau để lang trung nhìn xem”. Huyền Văn Giang lôi kéo lang trung cõng hòm thuốc chạy vào, phía sau đi theo còn có Huyền lão gia tử.
Huyền lão gia tử mặc trên người bọ bố y màu xanh, cũ nát nhưng không có mụn vá. Lúc này, lão nhân mặt tràn đầy tức giận, chỉ vào trên giường đất Mã thị giận giữ hỏi: “ Đứa nhỏ đều thành như vậy, nếu như lão nhị không tìm ta, ta đều không biết chuyện lớn như xảy ra”.
Mã thị vẫn như cũ không cảm xúc, giật giật miệng nói: “ Cũng không phải ta đưa nàng ném vào trong sông”.
Lý lang trung đứng cau mày không nói gì, để hòm thuốc xuống, tới xem Huyền Diệu Nhi. Hắn bắt mạch , lại xem Huyền Diệu Nhi đôi mắt cùng miệng, mới nhẹ nhàng thở ra: “ Không có việc gì, chính là đứa nhỏ này quá hư nhược rồi, ta kê một ít dược trước, đứa nhỏ này về sau phải bồi bổ thật tốt”.
Huyền Văn Đào một nhà vội vàng cảm ơn Lý lang trung, Lý lang trùng nhìn đến một nhà như vậy chật vật, trong lòng cũng là cảm thấy đáng thương. Mẹ kế chung quy vẫn là không bằng mẹ ruột, nhìn một nhà Huyền lão đại ăn mặc, lại nhìn đến những người khác ăn mặc, không cần nói cũng biết.
Còn có, Lão nhị Huyền Văn Giang bị mù một con mắt, đã ngoài ba mươi vẫn là quang côn ( độc thân). Nếu không phải tại mẹ kế Mã thị, lúc lão nhị 4 tuổi kêu Huyền lão nhị cho gà ăn, làm gà trống mỗ mù mắt.
Huyền lão gia tử nghe xong liền nhanh chóng trả lời: “ Cảm ơn Lý lang trung, vậy ngài nhanh viết đơn thuốc đi, ta sẽ bảo lão nhị đi bốc thuốc ngay”.
Lý lang trung ngồi vào bàn bát tiên, viết đơn thuốc đưa cho Huyền Văn Giang. Hắn biết rằng, nếu đơn thuốc đưa cho người khác, chưa chắc thuốc này có thể bốc về, trong nhà này chỉ có hai anh em giúp đỡ lẫn nhau.
Huyền lão gia tử nhìn Mã thị ngồi trên giường: “ Nhanh lấy bạc cho lão nhị đi bốc thuốc”.