Sáng sớm, ta cùng Tạ Trạc rời khỏi căn nhà trúc.
Ta dựa vào dáng vẻ của Hạ Hạ gặp lần trước, biến ra y phục và cách trang điểm của ta năm trăm năm trước, Tạ Trạc cũng làm tương tự. Nhưng sự thay đổi của hắn sau năm trăm năm có vẻ vô cùng ít ỏi, vẫn là bộ dạng quần đen áo đen trước sau như một, biến như không biến.
“Ngươi nhớ cho rõ, hôm nay địa bàn tác chiến của ta là sơn động nhỏ kia, ta đảm bảo không để Tạ Huyền Thanh chạy loạn. Còn ngươi, đưa Hạ Hạ đi chỗ nào cũng được, miễn là không đến gần sơn động, bằng không, chúng ta đều toi mạng ở thời không này…”
Ta dặn dò Tạ Trạc, nhưng hắn cứ nhìn chằm chằm vào đồ vật trong tay ta, nhìn không chớp mắt, ta sợ hắn không nhớ, bèn dùng khuỷu tay huých vào người hắn: “Ngươi có nghe ta nói không đấy?”
Hắn ông nói gà bà nói vịt chỉ vào đồ trong tay ta, hỏi ta: “Một vò rượu, một vò ớt?”
“Đúng vậy.” Ta rất đắc ý quơ quơ hai cái vò trong tay, “Ta ra ngoài suốt đêm mới tìm được đấy.”
Ánh mát Tạ Trạc quét qua khuôn mặt ta và hai cái vò hai lần, hắn mấp máy môi, hiếm thấy, không phải thái độ trầm mặc, mà là sự cam chịu ẩn nhẫn lời sắp buột ra khỏi miệng.
Hắn nghẹn họng.
Hắn mắc nghẹn một lúc lâu. Rốt cuộc nhịn được, quay đầu bỏ đi không nói một lời.
Nhìn bộ dạng “tức giận mà không dám nói” của Tạ Trạc, ta sướиɠ phát điên, có một loại cảm giác muốn nhảy lên hát vang bài ca cách mạng đại thắng.
Năm trăm năm! Năm trăm năm rồi! Cuối cùng cũng có một ngày, ta có thể quang minh chính đại cầm hai thứ này, thẳng thắn đứng trước mặt Tạ Trạc mà không phải nghe hắn lải nhải ngăn cấm!
Sảng khoái!
Quan trọng nhất chính là, còn có thể nhìn hắn uất nghẹn nuốt những lời vô nghĩa đó vào bụng!
Thật con mẹ nó sảng khoái!!
Hòa li quả là quyết định sáng suốt!
Ta cao hứng dương dương tự đắc hướng về phía Tạ Trạc gọi: “Buổi tối sau khi đưa Hạ Hạ về, nhớ về sớm chút nhé!”
Bóng lưng Tạ Trạc quyết tuyệt rời đi, đầu cũng không ngoảnh lại.
Tâm trạng ta rất tốt, cũng không so đo với hắn, xách theo hai cái vò, nhảy nhót đi đến sơn động.
Ta không biết Tạ Trạc định làm gì với Hạ Hạ, ta chỉ cần biết ta định làm gì là được ——
Chỉ cần là chuyện Tạ Trạc phiền lòng, hôm nay ta sẽ giúp hắn giải quyết triệt để!
Ta dựa theo trí nhớ tìm được sơn động, sắp đến cửa, ta còn có chút xúc động như tìm về cố hương. Sau một hồi chuẩn bị tâm lý, chỉnh trang lại đi y phục đầu tóc, ta khoan thai bước vào.
Sơn động tối om, nhất thời ta không tìm được mục tiêu cần tiếp cận.
“Tạ Huyền Thanh?” Ta gọi một tiếng, trong sơn động tối như hũ nút, một đôi mắt màu xám hé mở, ánh sáng trong đôi mắt tương phản với không gian tăm tối, mang lại cảm giác như loài dã thú.
Mắt ta cuối cùng cũng thích ứng với bóng tối, đồng thời trông thấy hắn.
Tạ Trạc năm trăm năm trước quả nhiên một thân hắc y, dựa vào vách đá trong sơn động chống chân ngồi trong góc.
Chỉ là vẻ mặt của hắn…
Ta cùng hắn bốn mắt chạm nhau, đột nhiên cảm thấy một nguồn sát khí, nhưng ta…
Đại ca à ta chỉ vừa mới tới thôi mà!? Ta chắc chắn chưa để lộ sơ hở gì đúng chứ? Chẳng lẽ là một đôi rượu ớt trong tay ta đã chọc giận hắn, khiến cho hắn nộ khí xung thiên? Tên này trời sinh đã ghét hai thứ này sao?
Ta đứng cách hắn hơn một trượng, bị dáng vẻ của hắn dọa đến mức không dám động.
Tạ Huyền Thanh như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của ta. Bởi vì trong trí nhớ của ta, Tạ Trạc chưa bao giờ dùng thái độ đó đối xử với ta.
Bộ dạng đề phòng của hắn giống như một thanh kiếm sắc bén lạnh như băng… Cơ hồ đang rình rập, chỉ chờ đâm vào tim ta, gϊếŧ chết ta…
“Ngươi… Ngươi không thoải mái sao?” Ta cả gan mở miệng.
Nghe được tiếng của ta, gương mặt Tạ Huyền Thanh giãn ra, hắn nhíu mày, nhưng vẫn nhìn ta không chớp mắt.
“Cửu Hạ?”
Ta không dám không thưa: “Ừ.”
Thanh âm trầm thấp của hắn vừa quen thuộc vừa xa lạ: “Lại đây.”
Ta nhịn xuống nỗi sợ hãi trong lòng, nghiến răng gom đủ dũng khí đi tới chỗ hắn, sau đó ngồi xổm trước mặt hắn, buông hai cái vò ra: “Làm sao vậy?”
Cơ thể dựa vào vách đá của Tạ Huyền Thanh đột nhiên vươn ra, khoảng cách tương đối an toàn giữa ta và hắn bị phá vỡ, chóp mũi của hắn gần như chạm vào cổ ta, độ ấm trong hơi thở của hắn cũng giống như có thể lập tức làm tổn thương ta.
Ta bất giác nổi da gà.
Nhưng để không khiến bản thân cư xử kỳ quái chuyện bé xé ra to, ta nhịn xuống, cố gắng không nhúc nhích.
Ta nghe thấy tiếng hắn ngửi ngửi hai cái. Hắn dừng bên cạnh ta một lúc lâu, cho đến khi ta lần nữa mở miệng nhắc nhở hắn: “Tạ Huyền Thanh?”
Hắn giống vừa được giải huyệt, chậm rãi lùi về. Ánh mắt lại lần nữa hướng về phía ta, không có sát khí, không có đề phòng, nhưng lại mang theo vài phần khó hiểu và lạ lẫm: “Ngươi… vừa ăn gì thế?”
Câu hỏi này đột nhiên nhảy ra khiến ta có chút không kịp phản ứng.
Hoặc là nói từ khi ta đặt chân vào sơn động, Tạ Huyền Thanh luôn có điểm nằm ngoài kế hoạch của ta.
Nhưng hiện tại, nhìn thái độ của hắn, cảm giác quen thuộc với Tạ Trạc đã trở lại. Ta ổn định tâm trạng, lấy lại sĩ khí, kiểm soát biểu cảm của mình, bắt chước bộ dạng hoang mang khó hiểu của hắn, hỏi ngược lại: “Vừa ăn cái gì là sao? Ta chỉ ăn cơm như thường ngày thôi, tại sao ngươi lại hỏi vậy?”
Tạ Huyền Thanh hơi nghiêng đầu, đánh giá ta một lát, rồi lại tiếp tục trầm mặc.
Hắn năm trăm năm trước vốn là kiểu người không thích nói chuyện.
Ta bắt đầu tìm về tiết tấu của mình. Đầu tiên ta cầm vò rượu lắc lắc trước mặt Tạ Huyền Thanh: “Ngươi xem ta mang cho ngươi đồ tốt gì này! Ta thấy thương thế của ngươi sắp khỏi rồi, chúng ta có thể chúc mừng trước, uống thật sảng khoái nào!”
Sáng sớm, thương thế còn chưa khỏi đã bắt uống rượu, tất cả đều là những chuyện khiến Tạ Trạc chán ghét.
Ta đột nhiên cảm thấy, ta nhẫn nhịn năm trăm năm, chính là vì giờ này ngày này, giờ này khắc này, trở thành một nữ nhân khiến Tạ Trạc chán ghét.
“Nào!” Ta trực tiếp đẩy vò rượu đến trước mặt Tạ Huyền Thanh, “Uống đi!”
Tạ Huyền Thanh giống như không kịp phản ứng. Hắn chớp mắt hai cái, nhìn vò rượu trước mặt, bởi vì ta dùng hơi nhiều sức nên rượu bên trong bắn cả vào vết thương trên ngực hắn, hắn một lời khó nói hết trầm mặc giây lát, lại chớp chớp mắt, nhìn về phía ta: “Cửu Hạ.” Hắn đã mở miệng.
Ta âm thầm chờ mong, nhìn không vừa mắt đi, trong lòng không thoải mái đi, đến đây đi, mắng ta đi.
Ta mỉm cười, nghe hắn nói.
“Chỉ có một vò, ta uống rồi, vậy còn ngươi thì sao?”
Ta: “…”
Còn trách ta chuẩn bị thiếu ư?
Ta ngàn vạn lần không ngờ sẽ nghe được câu trả lời này.
“Ta…” Ta giống như vội vàng đáp theo bản năng, “Ta có thể uống rượu?”
Tạ Huyền Thanh trịnh trọng nhìn ta: “Vì sao không thể?”
Ta câm nín, nghệt mặt khó hiểu nhìn Tạ Huyền Thanh, nhìn nửa ngày, ta buông vò rượu ra, lại cầm lên vò ớt: “Vậy ớt cay này thì sao? Ta cũng có thể ăn?”
Hắn nhìn vò ớt đầy ự, im lặng chớp mắt: “Vị cay khử ẩm, nhưng không thể coi như đồ ăn.”
Ta chấn kinh rồi.
Ta buông vò ớt xuống, học bộ dạng con vịt lạch bạch lùi lại ba bước, ta nhìn Tạ Huyền Thanh trước mặt như vừa gặp quỷ.
Kỳ quái, là trời long hay là đất lở? Mà khiến cho nam nhân kia, dùng vẻ mặt kia, cái miệng kia nói ra những lời như thế!?
“Ngươi không ghét uống rượu? Cũng không ghét ăn cay?”
Tạ Huyền Thanh kỳ quái nhìn ta, nhưng vẫn gật đầu đáp lại.
Ta khϊếp sợ tiếp tục hỏi: “Ta còn có thể ở trước mặt ngươi uống rượu? Ăn cay?”
Hắn lại gật đầu.
Ta đặt phịch mông xuống đất.
Tổn thọ rồi. Ta tỉnh ngộ rồi.
Ta nói mình năm đó sao có thể coi trọng một yêu quái đến vậy, yêu đến không hiểu nổi, móc hết ruột gan say mê hắn, mơ mơ hồ hồ cầu thân với hắn, điên cuồng đem bản thân vội vã gả cho hắn, hóa ra năm trăm năm trước khi chưa thành thân, là do tên tiểu tử này lừa ta sao?
Con mẹ nó đúng là kẻ lừa gạt tình cảm khốn kiếp!
Tạ Huyền Thanh thấy ta ngồi dưới đất, rốt cuộc cau mày, nói với ta một câu quen thuộc: “Mặt đất lạnh.”
Nghe thấy ba chữ này, ta mới cảm thấy Tạ Huyền Thanh trước mặt và Tạ Trạc trong trí nhớ của ta là cùng một ngươi.
Chính là mùi vị này.
Ta lại lần nữa nhắc nhở bản thân bình tâm.
Ta ngồi xổm dậy, nhìn Tạ Huyền Thanh, lại nhìn hai cái vò trước mặt hắn.
Một tên Tạ Huyền Thanh hết ăn cay lại uống rượu đã hoàn toàn làm kế hoạch của ta chệch hướng. Nhưng mặc cho Tạ Huyền Thanh giả vờ thế nào, việc hắn không ăn cay không uống rượu là do ta sau năm trăm năm mới nhận thức được. Hắn hiện tại muốn lừa ta, muốn ta thành thân với hắn, khẳng định là đang cố tình diễn cho ta xem. Nhưng con người hắn vốn đã ghét hai thứ này, cho nên, hắn chỉ nói như vậy thôi…
Ta xoa cằm suy nghĩ chốc lát, sau đó nhanh tay nhanh mắt bốc một nắm ớt, dùng tốc độ sét đánh không theo kịp nhét tất cả vào miệng Tạ Huyền Thanh.
“Ngươi nếm thử đi, ngon lắm.”
Ta vừa nói vừa nhét ớt cay vào miệng Tạ Huyền Thanh.
Tạ Huyền Thanh bị nghẹn.
Nhưng sau khi ta rút tay về, hắn vẫn chầm chậm nhai thật kỹ rồi nuốt nắm ớt cay xè trong miệng xuống, hắn lắc đầu: “Không thể ăn riêng được.”
Ta lấy ra vò rượu, nắm lấy cằm hắn, không để cho hắn phân trần đã rót thẳng một ngụm rượu lớn vào miệng hắn, “Thêm rượu lại càng ngon.”
Tạ Huyền Thanh lại bị sặc rượu.
Ớt cay thêm rượu, nghĩ cũng đã thấy chịu không nổi.
Hắn che miệng ho khan, giống như không muốn khiến ta cảm thấy có lỗi, còn tận lực áp chế cơn ho.
Chờ l*иg ngực và yết hầu đau đớn của hắn hòa hoãn lại, hắn mở mắt, có chút bất đắc dĩ nhìn ta: “Ngươi đừng ăn như vậy.”
Không trách ta, không mắng ta, chỉ đơn giản quan tâm bảo ta đừng ăn như vậy, sợ ta… khó chịu giống như hắn…
Ta ngây ngốc nhìn Tạ Huyền Thanh, bỗng nhiên trong l*иg ngực có tiếng động, sau đó, ta hiểu ra vì cớ gì năm đó ta lại thích hắn.
Nếu không phải hắn hiện tại diễn xuất quá tốt, vậy nhất định là do sau khi thành thân hắn đã thay đổi quá nhiều.