Ta cảm thấy Lão Tần tự đề cử mình là một ý tưởng không tồi, vì thế liền dùng ba viên linh thạch đặt trước hai canh giờ của hắn.
Nhưng khi ta chuẩn bị rời đi, Lão Tần mới nói với ta: "Ngươi phải đi à, ta đã bắt đầu tính giờ rồi đó. Ngươi mau mau quay về cho kịp giờ nhé."
“Ngươi đã tính giờ rồi?"
“Chỗ bọn ta là trả phí phục vụ, ngươi đã trả phí, phục vụ đương nhiên lập tức bắt đầu."
“Vậy ngươi trả tiền lại cho ta trước đã, lát nữa ta đến trả phí sau."
“Đặc thù của loại phục vụ này là không trả lại tiền."
Ta chỉ vào Lão Tần, “Ngươi là đồ gian thương!"
Lão Tần dùng cây quạt xếp che đi nửa khuôn mặt, chỉ để lộ đôi mắt hồ ly lúng liếng: "Giá đã niêm yết, không lừa già dối trẻ."
Mẹ kiếp...
Ta hùng hổ rời khỏi Thúy Hồ Đài, nhưng vẫn không quên dặn dò Lão Tần chuẩn bị thật tốt bốn nữ hồ yêu tuyệt sắc.
Ta nghĩ, mấy nàng có thể mê hoặc được Tạ Huyền Thanh là tốt nhất, nếu thật sự không được mới để họ dẫn Tạ Huyền Thanh đến xem "hành vi phóng túng" của ta...
Dù sao ta cũng là tướng quân đại doanh, ta vẫn cần mặt mũi, không phải vạn bất đắc dĩ tuyệt đối không dùng đến tuyệt chiêu.
Sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, ta mới đến sơn động trong Tuyết Trúc Lâm.
Trước khi đi vào, trong đầu ta tua lại bộ mặt đáng ghét của Tạ Trạc cả trăm lần, mãi đến khi cảm thấy đã chán ghét khuôn mặt ấy đến cực điểm ta mới yên tâm bước vào sơn động.
Dù là ban ngày nhưng sơn động vẫn khá âm u, toàn là hơi ẩm không thoát ra được. Bên trong truyền đến những tiếng "kẽo kẹt" kỳ quái, khiến cho ta cảm thấy hơi chói tai.
“Tạ Huyền Thanh?” Ta gọi tên hắn, lần mò đi tới trước mặt hắn.
Không gian tối như hũ nút, Tạ Huyền Thanh dựa vào vách đá, trong lòng hắn đang ôm một cây sáo trúc sắp hoàn thành, còn tự tay khoan lỗ sáo...
Ta đã hoàn toàn quên mất chuyện này... Nhưng hắn vẫn nhớ...
“Cửu Hạ, ngươi đợi một lát, sẽ xong ngay thôi.”
Ta nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, vừa muốn mềm lòng, lý trí của ta liền hóa thành một "ta" khác, hung hăng nhéo vào tim ta.
Không được! Cứng rắn lên! Ngươi không được mềm lòng!
Tiền đã trả rồi! Thời gian vẫn đang tính! Mau dẫn hắn đi!
Ta mím môi, đoạt lấy sáo trúc trong tay hắn, khẩn trương đặt xuống mặt đất bên cạnh, Tạ Huyền Thanh kinh ngạc, ta liền giữ chặt tay hắn, lôi hắn dậy.
“Không chờ được nữa, ta đưa ngươi đi chơi!"
Ta không giải thích chỉ chăm chăm kéo hắn ra khỏi sơn động ẩm thấp.
Thật ra Tạ Huyền Thanh cũng không phản kháng, mơ mơ hồ hồ bị ta lôi thẳng đến chợ đông.
Nhưng khi thấy đám người hỗn tạp ở chợ đông, thái độ của Tạ Huyền Thanh hiển nhiên thay đổi, hắn không còn để mặc ta lôi đi nữa mà theo sát bên cạnh ta, vẻ mặt dửng dưng pha chút phòng bị, không ngừng quan sát từng tốp tiên yêu đi lướt qua.
Trạng thái này của hắn...
Đột nhiên bắt đầu Tạ Trạc hóa.
Ta không rõ nguyên do, nhưng dưới áp lực của thời gian ta cũng không hỏi hắn, trực tiếp đem hắn đến cửa lớn bên ngoài Thúy Hồ Đài.
Trên chiếc cầu lộ thiên đám hồ yêu đã túm năm tụm ba cả nam lẫn nữ ngả ngớn vẫy chào quan khách, y phục của bọn họ đều nửa kín nửa hở, vai ngọc lồ lộ, tóc tai lòa xòa, khiến cho bọn họ giữa ban ngày ban mặt cũng mang vẻ kiều diễm ái muội.
Ta và Tạ Huyền Thanh đứng trước cây cầu, ta len lén quan sát sắc mặt Tạ Huyền Thanh.
Sắc mặt hắn hệt như tên, đen xì xì.
(*huyền: đen)
Ta không giải thích, cất bước tiến lên, Tạ Huyền Thanh rốt cuộc kéo ta lại, ngón tay hắn túm chặt cổ tay ta, khiến ta cảm thấy hơi đau.
“Ngươi tới chỗ này làm gì?”
“Đưa ngươi đến chơi” Bốn chữ này vừa đến bên miệng, ta liền vội vàng nuốt xuống. Ta đảm bảo, nếu bây giờ ta dám nói như thế, bảy viên linh thạch của ta chắc chắn đổ sông đổ biển! Không thể nói bừa được!
Ta uyển chuyển bịa ra một lý do: "Tới làm việc."
Tạ Huyền Thanh nhíu mày, nghiêng đầu nhìn ta.
Ta nói liến thoắng: "Ta chẳng phải là tướng quân thủ vệ Côn Luân sao, chúng ta hàng ngày đều tới đây tuần tra, hôm nay ta quyết định cải trang vi hành, đóng giả làm quan khách, bất ngờ đánh úp xem bên trong có yêu quái nào đang lén lút làm chuyện xấu hay không."
Tạ Huyền Thanh không hề dời mắt: "Đứng bên ngoài nhìn là được rồi." Hắn lạnh nhạt nói, "Bọn họ nhất định có."
Giờ phút này, mùi vị của Tạ Trạc lại toát ra từ hắn.
Ta ho khan một tiếng, tiếp tục nói bừa: "Chuyện mờ ám khẳng định là có, trên lý thuyết Côn Luân cũng cho phép hồ yêu tiến hành loại hình kinh doanh này, nhưng chủ yếu hôm nay ta muốn đến xem có yêu tà nào lợi dụng tình hình phức tạp để ẩn náu bên trong hay không." Ta không cho hắn cơ hội hỏi tiếp, nhanh chóng kéo ngược người hắn vào trong, "Đi nào đi nào, ngươi đi xem cùng ta."
Tạ Huyền Thanh cau mày, lạnh mặt bị ta kéo lên cầu.
Có lẽ khí thế của hắn quá dọa người, đám hồ yêu đứng dựa lan can trên cầu trông thấy hắn đều không tự chủ kéo lại xiêm y, đứng thẳng người tránh đường.
Mãi cho đến khi Lão Tần ra tiếp đón, không hổ là hồ ly ngàn năm, chẳng hề sợ hãi bộ mặt lạnh của Tạ Huyền Thanh. Hắn tươi cười chào hỏi: "Đến rồi sao?" Lão Tần phe phẩy cây quạt xếp, vài sợi tóc lơ thơ rủ xuống, càng tôn lên khuôn mặt yêu mị vô ngần của hắn, "Cửu Hạ, đây là khách quý của nàng sao?"
Ta quay đầu nhìn Tạ Trạc, nếu so sánh với Lão Tần như tắm mình trong gió xuân, thì hắn quả thực là núi tuyết Côn Luân l*иg lộng gió, một khuôn mặt âm trầm lạnh lẽo, ép người đối diện đến không thở nổi.
Ta hạ quyết tâm làm như không thấy.
“Đúng vậy.” ta gật đầu, “Vào trong rồi nói."
Lão Tần cười tủm tỉm đi trước dẫn đường, ta và Tạ Huyền Thanh cũng theo sau.
Ta hiện tại không dám đυ.ng vào Tạ Huyền Thanh, sợ khí lạnh trên người hắn đâm rách tay ta...
Cũng may Tạ Huyền Thanh không bỏ đi, hắn trầm mặc đi sau ta, đến chỗ rẽ, ta còn thấy hắn nhìn về phía xa, không biết đang đề phòng thứ gì... Hình như có rất nhiều thời điểm giống với Tạ Trạc...
Lão Tần dẫn chúng ta vào một căn phòng, khoảnh khắc cánh cửa gỗ đặc chế được kéo ra, nói thật ta ngây ngẩn cả người.
Bốn tuyệt sắc nữ hồ đang ở trong căn phòng được trang hoàng lộng lẫy, sắc đẹp không đủ làm người ta kinh diễm, nhưng mỗi người một vẻ lại khiến lòng người đắm say!
Chúng ta tiến vào, các nàng đều mang theo nụ cười ấm áp chào đón, một tiểu hồ ly mặt tròn đặc biệt đáng yêu, miếng thịt đầy đặn trên gò má thực khiến người ta muốn nhéo, nàng trông thấy ta liền cười híp mắt bước đến: "Tiên trưởng đừng đứng nữa, mau ngồi đi."
Trên người nàng có mùi trái cây, hương thơm ngọt ngào, ngón tay mềm mại của nàng nắm lấy cổ tay ta, mái tóc dài quét qua mu bàn tay ta...
A... Mềm mại như mây...
“Bọn tỷ muội vừa dùng hoa quả ủ được chút rượu tiên, các vị có muốn nếm thử không?" Nàng dâng cho ta một ly ngọc chứa thứ rượu màu phấn hồng.
A, tiêu tiền thật sảng khoái!
Ta cười hề hề nhận lấy, đang định uống, người bên cạnh đột nhiên vươn tay che trước miệng ta.
Ta quay sang nhìn, Tạ Huyền Thanh lạnh mặt đoạt lấy ly rượu của ta, hắn cũng không uống, chỉ "cộc" một tiếng đặt ly rượu xuống bàn.
Không khí sôi nổi trong phòng thoáng chốc bị thái độ lạnh lẽo của hắn phá vỡ.
Hắn liếc ta một cái, cảm xúc đan xen trên khuôn mặt quả là một lời khó diễn tả... Có chút không vui, có chút thiểu não, còn có chút tủi hờn khó hiểu.
Ta không biết hắn tủi thân cái gì, ta chỉ mới nắm tay nữ hồ thôi mà...
Tạ Huyền Thanh nhìn sang nữ hồ kia, thu lại cảm xúc, đường hoàng ngồi xuống, bỏ lại một câu: "Đều ngồi xuống đi."
Bốn nữ hồ mỏng manh xinh đẹp chột dạ nhìn nhau, sau đó yêu kiều ngồi xuống.
Bầu không khí hoàn toàn không còn vui vẻ như lúc đầu. Hệt như khi ta dẫn binh đến tuần tra, đều là những cái mím môi cùng đôi mắt ướŧ áŧ mở to, vừa yếu đuối lại đáng thương.
Tạ Huyền Thanh lại quét mắt qua các nàng, nhấn mạnh: "Ngồi hẳn hoi."
Nhóm nữ hồ ngẩn ra, có người thu chân lại, có người kéo lại váy, có người chỉnh lại cổ áo, giống như học trò ngồi ngay ngắn trước mặt phu tử.
Ta nghĩ đến bốn viên linh thạch của ta, đau lòng không thôi.
Ta ghé tai Tạ Huyền Thanh: “Ngươi làm thế hình như không hợp lý cho lắm?"
Tạ Huyền Thanh quay sang nhìn ta, thần sắc càng trở nên phức tạp, hắn ngập ngừng nửa ngày mới nhả ra một câu: "Nơi này không tốt."
“Ta biết.” Ta lắc não ứng phó, "Ngươi mau giúp ta xem trên ngươi bọn họ có tà khí hay không. Nghe nói bốn nàng ấy là tứ đại mỹ nhân của Thúy Hồ Đài, biết đâu là do yêu quái ngụy trang. Ngươi cẩn thận kiểm tra nhé."
Tạ Huyền Thanh nghe vậy, ánh mắt quả nhiên lại đặt trên người các nữ hồ.
Nhóm nữ hồ sợ sệt nhìn ta rồi lại nhìn Tạ Huyền Thanh, cuối cùng đồng loạt nhìn sang Lão Tần cầu cứu.
Lão Tần mặt không đổi sắc mỉm cười: “Tiên trưởng đùa với các ngươi thôi. Đừng sợ.” Trấn an bọn họ xong, Lão Tần nhìn về phía ta, “Cửu Hạ, nàng theo ta lên lầu ba đi."
Ta mở miệng, vừa định tùy tiện tìm một lý do rời khỏi Tạ Huyền Thanh, ai ngờ tay bị hắn nắm chặt, Tạ Huyền Thanh không để ta phân trần mà mạnh mẽ kéo ta ngồi xuống bên cạnh hắn, thay ta lên tiếng: "Nàng không đi đâu hết."
Tác phong ngang ngược này khiến ta bừng tỉnh, hình bóng Tạ Trạc năm trăm năm sau nhất thời như hòa vào làm một với Tạ Huyền Thanh.
Lão Tần thấy thế cũng nhướng mày, hắn tủm tỉm cười nhìn Tạ Huyền Thanh rất lâu: "Ôi chà, vậy thì không hay rồi, tiệc rượu trên lầu ta dày công chuẩn bị cho Cửu Hạ thì phải làm sao?"
Tạ Huyền Thanh nhíu mày, ánh mắt như dao phóng về phía Lão Tần.
Lão Tần cứng họng.
Ta vội vàng trấn an Tạ Huyền Thanh: “Cải trang vi hành, âm thầm điều tra! Chuyện công, chuyện công!"
Ta gỡ tay hắn ra, cầm tay hắn đặt lên bàn, đem một ly rượu nhét vào trong tay hắn.
Ta vỗ vỗ Lão Tần, ra hiệu cho hắn nhanh chóng chuồn đi, sau đó quay đầu nhắc nhở Tạ Huyền Thanh: "Ta đi một lát rồi về, thật đó. Ngươi giúp ta trước, xong việc chúng ta sẽ đi ngay." Ta nhìn Tạ Huyền Thanh, khoa chân múa tay chỉ vào bốn nữ hồ đang nũng nịu.
Tạ Huyền Thanh chỉ gắt gao nắm chặt cái ly, ánh mắt khóa chặt lấy ta, thẳng đến khi ta kéo cửa gỗ, cùng Lão Tần ra ngoài.
Sau khi chúng ta đi khỏi, đám nữ hồ cùng Tạ Huyền Thanh đều im lặng như đã chết.
Ta xoa mày cùng Lão Tần lên lầu, nghĩ thầm bốn viên linh thạch thế là mất trắng rồi, Tạ Huyền Thanh rốt cuộc là loại yêu quái khỉ gió gì vậy?
Lòng như sắt đá!
Lão Tần bên cạnh dùng cây quạt che môi, nhẹ giọng cười ta: “Cửu Hạ, ngươi thật sự muốn đuổi người ta đi sao?”
“Nếu không thì sao?”
“Vậy ngươi còn dỗ hắn làm gì?”
“Ta đâu có dỗ hắn?”
“Nếu không phải dỗ hắn, ngươi còn bảo hắn đừng nóng giận? Hiện tại đi cùng ta rồi vẫn nơm nớp lo sợ như đã làm sai không bằng." Lão Tần châm chọc ta, "Ta nói thật, thái độ này của ngươi thay vì nói muốn đuổi hắn đi, chi bằng nói cùng ta diễn trò thử lòng hắn nghe còn hợp lý hơn."
Ta sửng sốt, dừng lại bước chân đang bước lên cầu thang, nhìn sang Lão Tần.
Đôi mắt hồ ly mị hoặc mê người của Lão Tần, thế nhưng lại giống như tấm gương trong suốt nhìn thấu nhân tình thế thái.
“Ngươi vẫn còn thích hắn?”
Ta ngậm miệng, không nói lên lời.
Ta đương nhiên thích hắn, dù là quá khứ hay hiện tại, ta đều vô cùng thích Tạ Huyền Thanh, bằng không sao ta lại cầu thân với hắn.
“Ta cần phải đuổi hắn đi.”
Lão Tần cười ta: “Đổi lại là ta, đã nói là phải làm, nhất định không nói suông."
Lão Tần áp sát ta, đột nhiên duỗi tay bắt lấy cổ tay ta, ngay khi ta còn chưa hết bất ngờ, hắn liền ấn ta lên tường. Trong lúc hỗn loạn, ngón tay cái của ta mơ hồ chạm vào vành tai ta, hắn không cho ta thời gian thích ứng, môi hắn ghé sát tai ta, nhẹ giọng nói một câu:
“Ta chỉ cần cho hắn thấy một màn này là xong."
Chất giọng mị hoặc mang theo hơi ấm của hồ ly nhẹ nhàng thổi vào tai ta, khiến cho khuôn mặt ta lập tức đỏ bừng. Ta vốn không còn sức phản kháng, Lão Tần lại đột nhiên buông ta ra, tránh một sát chiêu vừa đánh lên cầu thang.
Yêu khí hóa thành lưỡi đao sắc bén chém tới, xẻ cầu thang ra làm hai.
Ta ngây ngốc nhìn Lão Tần trước mặt, mà Lão Tần lại ngoảnh đầu nhìn Tạ Huyền Thanh dưới lầu.
Tạ Huyền Thanh chẳng nói chẳng rằng, ánh mắt trở nên hung ác.
Hắn giống như một con sói bị chọc giận, đôi mắt hằm hè nhìn con mồi, chỉ chờ một giây sau liền kết liễu tính mạng kẻ xấu số.
Ta bám vào thành cầu thang, người cứng đờ, thật lâu không khôi phục được thần trí.
Ta nhìn Tạ Huyền Thanh, điều đầu tiên xuất hiện trong đầu là - hắn tức giận, ta hoàn thành tâm nguyện quay về năm trăm năm trước.
Sau đó tầm mắt ta chuyển đến cái hố sâu hoắm trước mặt, lại nghĩ, xong rồi, cơn thịnh nộ của hắn đáng sợ hơn ta tưởng rất nhiều. Ta trước kia có thể không sợ, nhưng ta bây giờ còn có thể không sợ sao? Hắn là nam nhân có sức mạnh bổ ra thời không, ta và Lão Tần sao có thể là đối thủ của hắn?
Cuối cùng ta nhìn sang Lão Tần. Cũng may hắn là hồ ly ngàn năm, lúc này rồi mà hắn còn có thể cười được!?
Không chỉ cười, hắn còn kéo tay ta, nhảy qua cái hố trên cầu thang, đứng sau lưng ta, dán môi vào tai ta nói:
“Ngươi muốn đuổi hắn đi, bây giờ nói là được.”
Tuy hắn ghé sát tai ta nói, nhưng giọng cũng không nhỏ, Tạ Huyền Thanh chỉ cần không phải kẻ điếc thì đều có thể nghe thấy.
Vì thế ánh mắt ta xoay vòng vòng rồi lại trở về chỗ Tạ Huyền Thanh.
Tạ Huyền Thanh lần này cũng nhìn về phía ta.
Cách một tầng lầu đổ nát, chúng ta bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt hắn từ giận dữ, rét lạnh đến tỉnh ngộ, cuối cùng dừng lại ở bi thương. Nhưng rất nhanh, những cảm xúc ấy đều từ từ mai một.
Hắn bình tĩnh nhìn ta.
“Ngươi muốn đuổi ta đi, hôm qua cứ nói thẳng là được."
Hắn cho rằng, ngày hôm qua sau khi ta biết thân phận của hắn, hôm nay bèn cố ý diễn kịch đuổi hắn đi...
Ta há miệng thở dốc, hết đường chối cãi.
Ta vẫn luôn muốn ép hắn ra đi, nhưng ta chưa từng nghĩ, sẽ ở trong hoàn cảnh này đạt được mục đích... Cũng đúng, kế hoạch của ta và Tạ Trạc, vốn dĩ phải đẩy hắn vào tình cảnh đau khổ nhất mới có thể hoàn thành.
Đây rõ ràng là thời cơ tốt nhất.
Tạ Huyền Thanh bị ta đâm một nhát, nhất định một đi không trở lại, từ nay về sau, Hạ Hạ và Tạ Huyền Thanh mãi mãi không còn quá khứ, mãi mãi không còn tương lai.
Vì thế ta nén đau thương, nhắm mắt nhớ lại ngàn vạn lần hình ảnh Tạ Trạc cùng ta tranh cãi đêm qua, cuối cùng ta mở to mắt, nhìn chằm chằm Tạ Huyền Thanh, mở miệng:
“Ngươi đi đi. Ta sợ ngươi.”
Hắn giống như bị một lưỡi dao sắc bén đâm xuyên tim.
Hắn ngước mắt nhìn ta, rõ ràng hắn chưa lùi bước, nhưng ta lại cảm thấy thần thức trong mắt hắn đang dần vụn vỡ.
Hắn rũ mắt, cuối cùng chỉ để lại một câu: “Ngươi không cần không quý trọng bản thân như vậy."
Hắn xoay người rời đi.
Ta nhìn chỗ hắn khuất bóng thật lâu chưa hoàn hồn.
Mãi đến khi Lão Tần buông ta ra. Hắn mỉm cười: “Ngươi xem, ta không để ngươi tốn linh thạch vô ích đâu."
Ta nhìn Lão Tần, nhất thời không biết nên khen hay mắng hắn...
Nửa ngày sau ta mới nói một câu: “Ta còn có thể hưởng thụ nốt gói phục vụ của mấy nữ hồ kia không?"
Lão Tần như cũ cười tủm tỉm: “Thời gian còn chưa hết, tiên trưởng cứ tự nhiên. Nhưng mà đám nhỏ của ta, chỉ bán nghệ không bán thân." Hắn đi xuống lầu, xoay người giơ tay muốn đỡ ta. Ta bấy giờ thần trí rối loạn, không hề suy nghĩ mà đặt tay vào lòng bàn tay hắn.
Lão Tần khẽ vuốt ve: “Trước nay ta chưa từng nghĩ, cơ thể của Cửu Hạ tướng quân lại mềm mại đến vậy..."
“Ngươi..."
Ta còn chưa nói được gì, một trận gió đột ngột quét ngang, Lão Tần giống như cái bóng rách xẹt qua trước mặt ta, "Rầm" một tiếng trực tiếp bị đánh lên tường.
Luồng khí sau cú va chạm của hắn khiến vụn gỗ trên cầu thang đều bay thẳng lên không trung.
Tạ Trạc một thân hắc y bóp cổ hắn, nhấc bổng hắn, dí sát vào tường.
Khuôn mặt tuyệt sắc của Lão Tần bị ngạt thở trở nên méo mó.
Ta hít một hơi, rốt cuộc lấy lại phản ứng, ta bước nhanh xuống cầu thang, giữ chặt tay Tạ Trạc: "Ngươi làm gì vậy?" Ta quát hắn.
Vẻ mặt hắn ngập tràn sát khí, cũng nổi giận trừng mắt nhìn ta: "Còn ngươi thì đang làm gì?"
Lão Tần ngạt thở đến mức tím tái mặt mày, nhưng hắn vẫn khổ sở rêи ɾỉ: "Ngươi... làm... làm gì..."
Trong mơ hắn cũng chẳng thể ngờ, người vừa buồn rầu rời đi, đổi một bộ y phục liền quay lại đánh hắn sấp mặt...
Ta không có thời gian quan tâm Lão Tần, chỉ liều mạng kéo tay Tạ Trạc: "Ngươi buông hắn ra trước đã!"
Tạ Trạc không nói một lời, ánh mắt hắn ác liệt nhìn chằm chằm vào ta, cơ hồ cũng muốn đem ta ấn lên tường.
Nhưng hắn nói hắn sẽ không đánh ta, hiện tại hắn quả nhiên cũng không động thủ.
Ta thấy Lão Tần sắp bị bóp chết, hắn tốt xấu gì cũng giúp ta làm việc, không phải con lừa muốn gϊếŧ là gϊếŧ! Ta nổi giận, vận công pháp đánh vào tay Tạ Trạc.
“Bảo ngươi buông ra!” Ta gầm lên một tiếng, dùng toàn bộ sức lực kéo tay hắn.
Công pháp của ta đấu không lại Tạ Trạc, nếu bây giờ hắn muốn sòng phẳng đánh trả, ta khẳng định lập tức chầu trời, nhẹ hơn thì bị nội thương.
Nhưng hắn không có.
Hắn buông tay.
Ta túm tay hắn, thở hồng hộc.
Lão Tần trượt xuống bờ tường, hắn ôm cổ, đến ho khan cũng không còn sức.
Yêu hồ cùng quan khách bốn phía đều nhốn nháo đến xem náo nhiệt. Nơi này có không ít người nhận ra ta. Không cẩn thận chuyện ta và Tạ Trạc làm loạn ở Thúy Hồ Đài còn truyền đến tai Hạ Hạ, đến lúc đó muốn giải thích cũng không thể.
Ta kéo tay Tạ Trạc: “Đi trước đã.” Người vây quanh còn chưa đông lắm, về sau có chết cũng không nhận là được...
Tạ Trạc không nhúc nhích, ánh mắt hắn đảo quanh bốn phía, rõ ràng hắn đã biết đây là nơi nào.
Hắn không đi, ta nghiến răng, vận công pháp, phá tan cửa sổ Thúy Hồ Đài, trực tiếp ngự phong đưa Tạ Trạc đi.
Về đến căn nhà trong Tuyết Trúc Lâm, ta chỉ vào Tạ Trạc bắt đầu mắng:
“Hôm nay ngươi làm loạn thế là có ý gì! Ta bảo ngươi trông chừng Hạ Hạ! Ngươi chạy tới đó làm gì? Hôm qua ta đã nói với ngươi rồi, ngươi làm tốt chuyện của ngươi, ta làm tốt chuyện c..."
Tạ Trạc kéo ta, đẩy ta vào vách trúc ngoài sân, răng môi chợt lạnh, ta cảm giác được...
Hắn hôn ta...
Hắn không cách nào biểu đạt sự tức giận, không cách nào bày tỏ sự nôn nóng, còn có... Không khống chế được mà để tâm.