Lòng trắc ẩn ta dành cho Tạ Huyền Thanh bị Tạ Trạc hủy hoại sạch sẽ rồi.
Cứ nghĩ đến nam tử dịu dàng kia sẽ có ngày trở thành tên ngốc vừa cãi nhau với ta, ta chỉ hận không thể lấy nước vôi rửa mắt ba trăm lần, dứt khoát chọc mù mắt chó của ta cho xong.
Tối đó ta uất hận tính xem ngày mai mình nên làm gì. Hôm sau ta dậy rất sớm, không chào hỏi Tạ Trạc mà đi thẳng ra cửa.
Ta không đi tìm Tạ Huyền Thanh mà đến tiên phủ của mình năm trăm năm trước.
Hạ Hạ bị Tạ Trạc phụ bạc, đau khổ đóng cửa nhốt mình trong phòng. Ta hôm nay mạo hiểm đến đây, đơn giản là vì kế hoạch ta dành cho Tạ Huyền Thanh, cái khác không cần, nhưng linh thạch chắc chắn tốn không ít.
Trộm của mình thì không tính là trộm, ta quen lối tìm đến chỗ cất tiền trong tiên phủ.
Tây Vương Mẫu ở Côn Luân vẫn luôn khởi xướng lối sống tu hành tiết kiệm, mặc kệ là tiểu tiên hay đại tiên, là người nghèo hay kẻ giàu, tiên phủ của mọi người phải giản tiện số người hầu hết mức có thể, ví dụ như tiên phủ của Mông Mông, đến một người hầu cũng chẳng có. Ta trước đây ham ăn, tiên phủ cũng nuôi một đầu bếp tiểu trư yêu, trừ hắn ra thì cũng không còn ai khác. Sau này Tạ Trạc vào phủ, hắn không thích người ngoài, thế là ta đành cho tiểu trư nghỉ việc.
Ta lẻn vào phủ, thuận lợi đến bất ngờ, thậm chí khi đến gần Hạ Hạ cơ thể cũng không cảm thấy đau đớn như trước nữa.
Ta không suy nghĩ quá nhiều, trộm toàn bộ linh thạch trong ngân khố của mình.
Không phải ta ác với bản thân, mà bởi vì ta biết rất nhanh thôi, ta sẽ thăng cấp thành thượng tiên. Chờ sau khi nhậm chức, Côn Luân sẽ có cả đống người kéo đến tặng ta lễ vật.
Nghèo dăm ba bữa, cũng chẳng chết được.
Cuỗm được một túi linh thạch, ta cũng không vội vàng đến tìm Tạ Huyền Thanh, mà đi thẳng đến chợ đông Côn Luân, tìm được trung tâm buôn bán “hàng đen” —— Thúy Hồ Đài.
Nơi ta rất quen thuộc.
Côn Luân là nơi tiên nhân ở, trên có Tây Vương Mẫu, dưới có hai mươi tư vị thượng tiên. Cho đến nay, Côn Luân lập sơn hơn tám nghìn năm, tính cả ta, hai mươi tư thượng tiên đã xuất hiện mười chín người, còn để trống năm vị trí. Hai mươi tư thượng tiên phân chia đảm nhiệm các chức vụ khác nhau, còn những ghế trống thì luân phiên giữ chức.
Trước khi phi thăng, ta chỉ là một trong các tướng quân thủ vệ Côn Luân. Sau khi phi thăng, chức vị thống soái vốn do các thượng tiên thay phiên đảm nhận liền biến thành trọng trách của một mình ta.
Nhìn thì có vẻ quan trọng, thật ra lại rất nhàn rỗi.
Suy cho cùng…
Đều là người tu tiên, ngoại trừ Tạ Trạc nhà ta khác loài, bình thường đại đa số tiên nhân đều cực kỳ ôn hòa. Trộm cướp gần như không có, ẩu đả thi thoảng cũng có, nhưng mọi người đều giữ chừng mực, không để xảy ra án mạng.
Ngăn cản yêu ma bên ngoài xâm nhập đã có kết giới của Rìu Bàn Cổ, chúng ta chỉ cần mỗi ngày đi tuần tra bảo vệ kết giới là dược, mà công việc này binh lính Côn Luân đã làm mấy ngàn năm, sớm đã đi vào nề nếp, khỏi cần ta đến thay đổi cải cách.
Vậy nên, trước khi nhậm chức, chỗ ta lui tới nhiều nhất chính là khu chợ đông Côn Luân.
Chợ đông là nơi hỗn tạp nhất ở Côn Luân.
So với khu chợ tây do người bản địa mở, chợ đông không chỉ có các tiên nhân ngoại lai mà còn có cả yêu quái và đủ loại kỳ nhân dị sĩ.
Côn Luân chưa từng cấm tiên, yêu hay con người bên ngoài vào buôn bán, nhưng không tránh khỏi có yêu ma gian xảo mang tà khí trà trộn vào. Mỗi tháng, quân thủ vệ đều theo lệ đến kiểm tra chợ đông.
Trước khi phi thăng ta đều đích thân đến kiểm tra, nhưng sau khi nhậm chức thống soái thủ vệ quân, những việc kiểu này đương nhiên phải giao cho cấp dưới xử lý.
Năm đó, chỗ chúng ta kiểm tra nghiêm ngặt nhất, chính là Thúy Hồ Đài, bởi vì nơi đây… được biết đến như một khách điếm trứ danh.
Bên trong là địa bàn "kinh doanh" cũa những hồ yêu dung mạo xuất chúng, nam nữ hay bất nam bất nữ đều đủ cả, khẩu hiệu của bọn họ là "Đảm bảo hài lòng". Phục vụ ở đây rất tận tâm, vậy nên danh tiếng của họ truyền ra cả bên ngoài Côn Luân, không ít tiên yêu, nhân sĩ ái mộ mà đến.
Nhưng cũng vì tính đặc thù của nơi này mà thu hút rất nhiều yêu tà ẩn mình. Bởi lẽ đó, mỗi lần thủ vệ quân đến kiểm tra đều phải buộc họ dừng kinh doanh một ngày để khám xét thật kỹ càng. Cứ thường xuyên qua lại như vậy, thành ra cũng quen thân với chưởng quầy...
Ta mới tới cửa, một nam hồ yêu đã trông thấy ta, hắn trang điểm phong lưu, để lộ nửa ngực, tiếng "Tiên trưởng" còn chưa kịp hô, vừa nhìn rõ mặt ta, hắn liền ngây như phỗng, vô thức đứng thẳng người dựa vào lan can chỉnh trang lại y phục.
“Phục tướng quân.” Nụ cười của hắn cứng đờ, "Hôm nay đến kiểm tra ạ?"
Đúng vậy, trước đây ta đến đây chỉ để kiểm tra, nhưng hôm nay...
Ta đanh mặt, chống nạnh, vỗ vỗ túi linh thạch bên hông.
Nam hồ yêu lại run rẩy, sau đó mặt mày lộ rõ vẻ khó xử, có lẽ là sợ ta bảo hắn đến hầu hạ ta.
Ta cũng không làm khó hắn, hất cằm hỏi: “Lão Tần đâu?”
Lão Tần là đại quản gia của bọn họ, quản tiền quản cả người, mỗi lần tới kiểm tra, đều là Lão Tần tiếp chúng ta.
Nam hồ yêu yếu ớt đáp: “Tần quản gia cũng đang tiếp khách.”
Nhìn xem, thật chuyên nghiệp. Quản gia cũng tự mình lên sàn! Chẳng trách vang danh thiên hạ.
“Bảo hắn tới gặp ta.”
Ta thật sự đã đến kiểm tra quá nhiều lần, vậy nên quay về năm trăm năm trước, ta vẫn như in đường đến phòng Lão Tần, tự rót cho mình một chén trà ngồi đợi hắn.
Lúc ngồi uống trà, ta bỗng cảm thấy vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
Năm trăm năm trước ta thường cùng quân sĩ uống rượu luận bàn, thi thoảng lại hẹn bàn bè cùng đi đỉnh Côn Luân ngắm tuyết thưởng trà, còn có sau khi kiểm tra xong sẽ cùng ông chủ và tiểu nhị ở đây nói chuyện phiếm...
Thành thân với Tạ Trạc... Mà có thể còn trước cả khi thành thân, từ ngày quen biết Tạ Trạc, thời gian dành cho bản thân của ta ngày càng ít đi.
Thời gian đầu gặp Tạ Trạc, ta vì yêu mà quấn lấy hắn, không có tâm tư quan tâm chuyện khác. Sau khi thành thân, đổi lại là hắn đi theo ta.
Trong mắt người ngoài, chúng ta gắn bó keo sơn, như hình với bóng, nhưng kỳ thực, ta đã mất đi toàn bộ không gian riêng.
Thật ra trước khi thành thân ta cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý rồi, phu thê hai người sao có thể duy trì lối sinh hoạt khi còn độc thân. Ta bỏ ra thời gian của ta, Tạ Trạc cũng bỏ ra thời gian của hắn, chúng ta thành thân không phải chuyện của một người, mà là xây dựng cuộc sống lứa đôi.
Tuy rằng ta và Tạ Trạc đột ngột thành thân, nhưng lòng ta rất kiên định, thế nên thời gian đầu ở bên nhau cũng không quá bỡ ngỡ, rất nhanh đã thích ứng với cảm giác hai người cùng chung sống.
Tạ Trạc đến với cuộc hôn nhân của chúng ta là một người không có quá khứ, ta những tưởng sẽ dễ dàng dung nhập hắn vào cuộc sống của ta.
Ta cũng từng đưa hắn đến những buổi tụ tập bạn bè.
Nhưng hắn chỉ biết lạnh mặt, không thích nói chuyện. Mỗi lần ra ngoài, đám bạn của ta đều cảm thấy một áp lực vô hình từ phía hắn. Ngoại trừ Mông Mông ngốc nghếch, những người khác đều bắt đầu xa lánh ta.
Theo thời gian, dần dần, ta trở thành thượng tiên Côn Luân, thống soái quân thủ vệ, rồi thành thân,... ta cách những năm tháng phiền phức nhưng chân thật ấy càng xa...
“Cộc cộc”, một ngón tay thon dài nõn nà, trắng quá mức cho phép gõ gõ xuống bàn trước mặt ta.
Ta mở to mắt, bắt gặp khuôn mặt hoàn hảo không tì vết của lão hồ yêu họ Tần.
Hắn vuốt tóc, đôi mắt hồ ly cười như không cười, ướŧ áŧ như chứa đựng mưa xuân nhìn ta: “Cửu Hạ tướng quân, hôm nay đơn thương độc mã đến Thúy Hồ Đài của ta là muốn kiểm tra kiểu gì đây?"
Hồ yêu này mặc dù là nam nhưng lại quá sức xinh đẹp.
Ngoại trừ bàn công chuyện với tướng lĩnh ở quân danh, đã rất lâu rồi ta không tiếp xúc với nam nhân nào ngoài Tạ Trạc.
Ta chớp mắt nhìn nửa ngực trần của hắn, vài sợi tóc rủ xuống xương quai xanh gần như hoàn mỹ, khiến người ta không nhịn được muốn tán tỉnh hắn.
Ta ho khan một tiếng, khôi phục lí trí, uống một ngụm trà, đè xuống cảm giác khô nóng, hơi nhích mông về sau, ổn định tâm trạng một lát mới hướng mắt nhìn hắn.
“Hôm nay, ta đến làm khách.”
Lão Tần nhướng mày. Chậm rãi ngồi xuống bên cạnh ta, chống cằm dí sát mặt quan sát ta.
Ta nhịn không được lại lùi về phía sau thêm một chút.
Lão Tần cười ta: “Cửu Hạ tiên trưởng, ngươi lúng túng thẹn thùng như vậy, đâu giống tới làm khách?"
Ta lấy lại bình tĩnh, thầm nghĩ, con cáo già này lớn hơn ta những tám trăm tuổi, không thể để sắc đẹp của hắn làm phân tâm.
“Ta quả thực không phải vị khách ngươi cần tiếp đãi." Ta móc túi vải, lấy ra bảy viên linh thạch tốt nhất.
Lão Tần nhướng đuôi mày, hắn chỉ là con cáo già yêu tiền, ánh mắt hắn nhìn ta lại càng thêm chân thành quyến rũ: "Linh thạch tốt nha~~~, Cửu Hạ tiên trưởng muốn ta tiếp vị khách quý nào đây?"
“Một yêu quái không thích nói chuyện.” Ta đẩy linh thạch đến trước mặt hắn, "Tìm cho ta bảy mỹ nhân xinh đẹp nhất Thúy Hồ Đài."
Ngón tay đẹp đẽ của Lão Tần với lấy một viên linh thạch: "Yêu quái thế nào mà đáng để Cửu Hạ tiên trưởng dày công tiếp đãi như vậy, thật khiến tiểu yêu ngưỡng mộ."
“Yêu quái ta thích." Ta nói.
Lão Tần dừng tay, hứng thú nhìn ta.
Ta làm ra vẻ cực kỳ nghiêm túc, hi vọng Lão Tần chú tâm đến yêu cầu của ta: "Hôm nay, ta muốn ép hắn rời khỏi ta."
Ta cho rằng, nếu bây giờ ta tùy tiện nói với Tạ Huyền Thanh ta không thích hắn, bảo hắn tránh xa ta ra, hắn nhất định sẽ không tin. Không chừng còn tưởng ta có nỗi khổ khó nói. Một khi đã như vậy, ta dứt khoát đem tình cảm của ta đối với hắn biến thành tình huynh đệ, ta đưa huynh đệ đến thanh lâu, chọn cho hắn những cô nương xinh đẹp, còn chẳng phải nói lên rằng ta không thích hắn sao?
Tạ Huyền Thanh lĩnh hội được ý tứ này, về sau khẳng định sẽ không muốn thành thân với ta nữa.
Nhưng Lão Tần lõi đời với tình trường phong phú lại nhìn ta chốc lát rồi che miệng cười: "Cửu Hạ, nếu ngươi muốn đuổi người ta đi, tiền này e rằng lãng phí rồi."
Ta sửng sốt, nghe hắn hiến kế:
“Còn không bằng, ngươi tự tìm mấy người tới vui chơi, làm hắn tưởng ngươi phong lưu khinh bạc, bấy giờ hắn mới tự biết thân biết phận mà rút lui."
Ta cân nhắc vài giây, quả là chí lý!
Vì thế ta tách ba viên linh thạch từ bảy viên ra, chỉ vào bốn cái bên trái nói: "Tìm cho hắn bốn người." Sau đó lại chỉ vào ba cái bên phải, "Tìm cho ta ba người."
Lão Tần lấy đi ba viên linh thạch: "Vừa hay." Hắn nói,
“Ta đáng giá ba viên."