Ta đi đến trước mặt Tạ Huyền Thanh.
Bởi vì vừa rồi ở gần Tạ Trạc cho nên sắc mặt Tạ Huyền Thanh hiện tại khá tệ. Hắn ôm ngực, nhất thời không thể nói được. Ta tuy có thể rất tàn nhẫn với Tạ Trạc, nhưng đối với Tạ Huyền Thanh...
Ta luôn có chút đau lòng cùng áy náy...
Dù sao trong chuyện của bọn ta, hắn chưa hề làm gì sai.
Ta đỡ Tạ Huyền Thanh, hắn cũng khẩn trương bắt lấy cổ tay ta, hình như... bị ta cướp vòng cổ làm cho tức chết, vội vàng đuổi theo muốn đoạt lại viên đá của mình.
Hắn trái lại thở hồng hộc, chậm rãi bình ổn hô hấp, nhất thời không thể mở miệng đòi vòng cổ, ta liền tận dụng khoảng thời gian này âm thầm cân nhắc.
Bây giờ, nếu ta muốn tiếp tục dùng cứng đối cứng với Tạ Trạc để đòi lại Rìu Bàn Cổ, viên đá này chính là lợi thế của ta. Nếu ta muốn tiếp tục phối hợp với Tạ Trạc đoạn nhân duyên, vậy thì ta nên lập tức ném viên đá này xuống vực, khiến Tạ Huyền Thanh hoàn toàn chặt đứt vọng tưởng đối với ta.
Bất luận xuất phát từ mục đích nào, ta đều không nên giao viên đá cho Tạ Huyền Thanh.
Ta ngược lại đột nhiên muốn dùng vòng cổ này moi chút thông tin từ chỗ Tạ Huyền Thanh, ví dụ như ——
Càng nhiều bí mật của hắn.
Thân thế của Tạ Trạc, Chử Liên là ai, viên đá trên vòng cổ rốt cuộc là thứ gì...
Chỉ trong một khoảnh khắc, ta dường như vừa từ bỏ cơ hội trở về năm trăm năm sau, mà lựa chọn... hiểu thêm về hắn.
Lòng ta biết rõ, chúng ta đã hòa li, ta không nên như vậy, nhưng ta không làm chủ được bản thân.
Ta há miệng, vừa định thăm dò về vòng cổ của hắn, không nghĩ tới Tạ Huyền Thanh sau khi ổn định hơi thở, đầu còn chưa ngẩng lên đã vội vàng hỏi ta một câu: “Hắn là ai?”
Ta đơ luôn.
“Hả? Ai cơ?”
“Người áo đen, là ai?”
Hả? Hắn trông thấy Tạ Trạc rơi xuống? Câu đầu tiên hắn không hỏi vòng cổ mà lại hỏi Tạ Trạc?
Tình huống có điểm nằm ngoài dự đoán của ta, ta phải nhanh chóng "nhảy số", tìm ra lời thoái thác hợp lý nhất.
“Đó là...” Ta đương nhiên không thể thật thà nói với hắn, đó là chồng cũ của ta, cũng chính là ngươi năm trăm năm sau!? Kết hợp với mục đích vừa rồi, ta lập tức nghĩ ra một sáng kiến, “Người nọ tự xưng là Chử Liên!”
Tạ Huyền Thanh tức thì ngẩng đầu nhìn ta, ta cố gắng làm cho vẻ mặt trông thật nghiêm túc, bình tĩnh nhìn lại hắn.
Ánh mắt Tạ Huyền Thanh mang theo sự ngỡ ngàng trở nên nghiêm trọng, lát sau, lại lộ ra vài tia sát khí.
Phát giác sát khí trong mắt hắn ngày càng nồng đậm, giống như sắp cầm tay ta mang thân thể tàn tạ của mình đi đánh lộn, ta lập tức giữ chặt tay hắn: "Ta đã đánh hắn bỏ chạy rồi."
Tạ Huyền Thanh quay sang đánh giá ta, từ đầu đến chân, hết sức tỉ mỉ.
Vết xước đỏ trên cổ ta đã được Tạ Trạc chữa lành, nhưng vết rách trên tay tuy đã cầm máu nhưng vẫn để lại miệng vết thương nho nhỏ.
Tạ Huyền Thanh nhìn tay ta, ta vội vàng giải thích: “Vết thương nhỏ thôi. Do ta cầm kiếm dùng sức quá đà. Yêu vật kia rõ yếu, hắn đánh không lại ta. Vừa rồi chắc ngươi cũng thấy, một chưởng của ta là đủ khiến lục phủ ngũ tạng của hắn tan nát."
Tạ Huyền Thanh nghe xong ba câu đầu của ta thì chậm rãi thả lỏng cơ thể đang căng cứng, theo những lời nói nhảm của ta, cơ thể hắn ngày càng thả lỏng, đợi ta nói hết, hắn giống như được hồi sinh, dựa vào vách đá chậm chạp ngồi xuống.
Tay hắn đặt trên đầu gối, ngón tay không khống chế được mà run rẩy, hắn thở phào nhẹ nhõm:
“Không sao... là tốt rồi."
Hai chữ "là tốt" của hắn, nghe ra giống như hắn vội vàng đuổi theo không phải vì vòng cổ, mà là vì... ta?
Ta nhìn Tạ Huyền Thanh, một lần nữa nhớ lại, nguyên nhân năm đó ta mơ mơ hồ hồ cùng hắn thành thân, ngay đến thân phận gia thế của hắn, một câu cũng chưa từng hỏi... Bởi vì ngôn từ cử chỉ của yêu quái này, đều quá sức mê người.
“Vòng cổ...” Hắn rốt cuộc nhắc tới hai chữ này, “Ngươi không thể lấy.”
“Vì sao?”
Dựa theo tác phong của ta, đầu tiên, ta sẽ không vô duyên vô cớ cướp đồ của người khác, thứ hai, kể cả trong trường hợp khẩn cấp ta lấy đi, khi người ta đòi lại, ta nhất định sẽ hoàn trả nhanh nhất có thể, hoàn toàn không có quyền hỏi vì sao.
Nhưng hôm nay, ta muốn chất vấn Tạ Huyền Thanh, vì sao.
Tạ Huyền Thanh ngẩng đầu nhìn ta: “Không tốt cho ngươi.”
“Chỗ nào không tốt?”
Ta hỏi đến cùng, khiến cho Tạ Huyền Thanh ngẩn ra. Hắn mím môi rơi vào trầm tư.
Hồi tưởng lại năm trăm năm qua, rất nhiều lần, những đoạn đối thoại của ta và Tạ Trạc đều kết thúc trong im lặng như thế.
Thời gian càng dài, ta càng không hiểu hắn, càng không tin hắn, mà hắn cũng cách trái tim ta ngày càng xa.
Ta hôm nay không biết lấy từ đâu ra hứng thú cùng sức lực, rõ ràng Tạ Huyền Thanh cố tình che giấu, ta càng trở nên có sức công kích, ta truy hỏi hắn: "Một chiếc vòng cổ chỗ nào đối với ta không tốt? Vì sao lại không tốt? Vì sao ngươi phải để ý vòng cổ này đến vậy?"
Tạ Huyền Thanh mấp máy môi, thường ngày hắn ít nói, ta biết hắn nhất thời không thể trả lời nhiều câu hỏi như vậy, cho nên ta cũng kiên nhẫn chờ hắn.
Hắn có lẽ biết hôm nay không thể trốn tránh, chỉ có thể mở miệng, nhưng như cũ không phải trả lời thẳng vào vấn đề của ta, mà là hỏi ngược lại ta một câu: "Cửu Hạ, ngươi ở Côn Luân có vui vẻ không?"
Ta kinh ngạc, quả thực chưa từng nghĩ hắn sẽ hỏi một câu không liên quan này.
“Ngươi hỏi cái này làm gì? Ngươi trả lời câu hỏi của ta là được rồi."
Hắn cụp mắt: “Nếu vui vẻ, thì không cần biết quá nhiều.”
Lời này của Tạ Huyền Thanh, ta nghe rất quen tai.
Ta vẫn còn nhớ rõ, không lâu sau khi ta và Tạ Trạc thành thân, Tạ Trạc cũng từng nói với ta câu này.
Khi đó ta không bận tâm đến sự phản đối của đông đảo tiên nhân Côn Luân, kiên quyết cùng Tạ Trạc thành thân, trong hôn lễ, ngoại trừ Mông Mông cùng vài ba bằng hữu thân thiết của ta, thì toàn bộ tiên nhân đều không tới, còn Tây Vương Mẫu chỉ sai người đưa đến lễ vật chúc mừng, đại biểu cho sự chấp nhận của Côn Luân dành cho Tạ Trạc.
Ban đầu ta vốn tưởng rằng, Tạ Trạc phải chịu đối xử bất công, chờ sau này chung sống hòa thuận mọi thứ sẽ dần tốt lên.
Nhưng không ngờ, cuộc sống luôn phát sinh những chuyện khiến chúng ta trở tay không kịp. Ít lâu sau khi bọn ta thành thân, tiên nhân Côn Luân liên tiếp biến mất một cách bí ẩn.
Thân là tướng lĩnh thủ vệ Côn Luân, ta còn chưa kịp hưởng thụ thời gian tân hôn ngọt ngào đã đầu tắt mặt tối trong quân doanh. Nhưng bất luận chúng ta điều tra, tìm kiếm ra sao, cũng không thể tìm được tung tích của các tiên nhân mất tích.
Theo thời gian, sự tình ngày càng căng thẳng.
Mọi người bắt đầu phát hiện những mảnh cơ thể của các tiên nhân mất tích tại những nơi hẻo lánh khắp Côn Luân, bọn họ giống như bị một con quái vật đáng sợ xé xác, chỗ này tìm thấy một cánh tay, chỗ kia tìm thấy một cẳng chân, có khi lại chỉ còn bộ tóc.
Kỳ quái nhất chính là, ngoại trừ những đồ vật bị bỏ lại, hiện trường tuyệt nhiên không có dấu vết chống cự hay vết máu.
Bọn ta không tìm ra hung thủ, đám tiểu tiên Côn Luân mỗi ngày đều thấp thỏm lo sợ, có người nói là do tà thần vốn đã bị chư tiên thần phật phong ấn sống lại tàn sát nhân gian, lại có người nói là do yêu ma xâm nhập Côn Luân, nhưng nhiều nhất, là nhắm đến Tạ Trạc.
Mà Tạ Trạc lại chưa từng giải thích một lời.
Năm đó ta thích Tạ Trạc như vậy, đương nhiên không chịu nổi kẻ khác vô cớ chỉ trích hắn. Vì để giải trừ hiềm nghi cho Tạ Trạc, mỗi ngày ta đều mang Tạ Trạc đi tuần tra cùng, khi có kẻ nhàn rỗi nói lung tung, ta liền chắn trước mặt Tạ Trạc, giúp hắn mắng kẻ đó.
Ta khi đó còn nói với Tạ Trạc: "Không sao, chàng không thích nói chuyện, ta giúp chàng nói. Chàng không muốn giải thích, ta giúp chàng giải thích!"
Tạ Trạc ngày ấy nghĩ về ta như thế nào, ta cũng không biết, nhưng hắn mỗi ngày đều nghe theo sự sắp xếp của ta, cùng nhau ra ngoài, cùng nhau tra án, cùng nhau tuần tra.
Nhưng ta không lường trước được sự tình lại chuyển biến trùng hợp đến vậy, khi ta bắt đầu đưa Tạ Trạc ra ngoài, cũng là lúc chuyện mất tích của tiên nhân Côn Luân đột nhiên dừng lại.
Lần này hoài nghi của mọi người đối với Tạ Trạc càng khó kiểm soát.
Có tiên nhân mất đi bạn đời thậm chí còn đến tận tiên phủ mắng ta. Trong đó có một người quá kích động liền đập nát cửa phủ của ta. Lúc ta ra ngăn lại, ngoài ý muốn bị hắn dùng mảnh gỗ đập vào đầu.
Tạ Trạc ngày đó vô cùng tức giận, ta hiện tại vẫn nhớ rất rõ, hắn bóp cổ nhấc bổng tiên nhân kia lên.
Ta khi ấy còn chưa biết sức mạnh khủng khϊếp của Tạ Trạc, ta khuyên Tạ Trạc đôi câu, bảo hắn buông người nọ xuống, sau đó ta liền thấy tiên nhân kia ngồi bệt trên đất, mặt trắng bệch nhìn Tạ Trạc, cũng không dám lỗ mãng nữa.
Ta cho rằng hắn diễn kịch trước mặt ta, cố ý khiến cho Tạ Trạc trở nên đáng sợ, ta còn trách móc hắn một hồi, nói với hắn ta hiểu nỗi đau khổ của hắn, nhưng hắn cũng không thể đến trút giận lên người ta!
Tiên nhân mặt mày xám xịt bỏ chạy.
Ta lại an ủi Tạ Trạc một hồi, ta nói với hắn, bất luận người khác nghĩ thế nào, nói thế nào, ta đều tin tưởng hắn.
Tạ Trạc hiếm khi chủ động mở miệng hỏi ta: "Cửu Hạ, nàng ở Côn Luân có vui vẻ không?"
Ta không hiểu hắn có ý gì, gãi đầu trả lời: “Tuy rằng khoảng thời gian này có chút khó khăn, nhưng ta vẫn luôn cảm thấy rất vui. Huyền Thanh, không sau đâu, chàng yên tâm, mấy lời đồn kiểu này sớm muộn cũng lắng xuống thôi." Ta mỉm cười ôm lấy hắn, "Chờ ta tìm ra chân tướng, ta sẽ đưa chàng đi ăn thật nhiều đồ ăn ngon của Côn Luân."
Nhưng mà, ta lại suy nghĩ quá đơn giản rồi.
Tiên nhân bị Tạ Trạc đánh hôm sau đột nhiên mất tích, rất nhanh, xác của hắn đã được tìm thấy ở bờ sông Hắc Thủy phía tây Côn Luân. Hắn chỉ còn lại nửa dưới cái đầu và nửa cái cổ dính liền. Khuôn miệng há to chứng tỏ trước khi chết hắn đã rất hoảng sợ. Đem phần đầu và cổ ghép với nhau, vết máu tụ bên trên hoàn toàn trùng khớp với dấu tay Tạ Trạc bóp cổ hắn hôm qua.
Sự tình càng không thể giải thích.
Ta tin Tạ Trạc, nhưng trên dưới Côn Luân hầu hết đều không tin hắn, ta liền trở thành thượng tiên bao che cho tội ác của hung thủ.
Liên tiếp có người trình báo Tây Vương Mẫu, muốn người bắt ta và Tạ Trạc lại, nghiêm khắc xử phạt bọn ta.
Tây Vương Mẫu luôn cố đặt sự việc trong tầm kiểm soát, nhưng vẫn khó lòng xoa dịu cơn thịnh nổ của chúng tiên, rốt cuộc đã hạ lệnh giam lỏng ta và Tạ Trạc trong tiên phủ, cho đến khi vụ án được sáng tỏ.
Trong lòng ta tuy rằng rất bất bình, nhưng vẫn tuân theo mệnh lệnh của Tây Vương Mẫu.
Nhưng Tạ Trạc...
Một ngày ta tỉnh lại, không biết từ khi nào Tạ Trạc đã không còn ở bên cạnh ta. Ta biết bên ngoài tiên phủ của ta có rất nhiều người canh gác, cho nên không dám tùy tiện xông ra. Tạ Trạc ra ngoài hai ngày, khi hắn trở về, cũng là lúc Côn Luân trải qua một đêm dông tố hiếm có.
Khắp người hắn đều là máu, viên đá trên vòng cổ cũng hoàn toàn lộ ra, viên đá phát ra ánh sáng xanh trong bóng đêm, giống như ánh trăng bên ngoài tầng mây bão tố, yên tĩnh lại thê lương.
Hắn tránh khỏi tai mắt của mọi người, lặng yên không tiếng động trở về, nhưng không thể tránh được ta vẫn luôn đợi hắn.
Ta ngồi trên bậc cửa nhà chúng ra, rốt cuộc mừng rỡ chờ được hắn về, ta vội vàng nhào đến hỏi hắn: "Chàng đi đâu thế?" Phát hiện ra người hắn đầy máu, ta bắt đầu lo lắng, "Chàng làm sao vậy? Chàng không bị thương chứ? Chàng để ta xem..."
Tạ Trạc đẩy ta ra.
Trong ấn tượng của ta, đó là lần đầu tiên.
Ta bị đẩy đến mái hiên, ngoài trời đang mưa to, hắn vào phòng, khóa cửa nhốt mình lại.
Ta đứng bên ngoài, không dám dùng sức gõ cửa, chỉ một lần lại một lần hỏi hắn: “Tạ Trạc, chàng làm sao vậy? Chàng đừng dọa ta, chàng đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Ta nói với hắn: “Có chuyện gì chàng cứ nói với ta, ta đều nguyện ý cùng chàng đối mặt."
Ta còn nói: “Chàng để ta vào đi, bên ngoài lạnh lắm.”
Mưa tầm tã suốt đêm, Tạ Trạc vẫn không mở cửa cho ta. Ta định thử xông vào, lại bị kết giới của hắn đẩy ra.
Đến ngày hôm sau, cửa cuối cùng cũng mở.
Tạ Trạc đứng trong phòng, thần sắc đã bình tĩnh như thường, ta nhìn hắn, ta có vô số điều muốn hỏi hắn, chẳng hạn như —— Chàng rốt cuộc đã đi đâu? Làm gì? Vụ án này thật sự không liên quan gì đến chàng sao?
Hoặc hỏi hắn —— Chàng vì cớ gì đối xử với ta như vậy? Có chuyện gì không thể để ta vào cùng nói? Chàng ở bên trong thực ra đang làm cái gì?
Lời sắp đến bên miệng, ta lại chỉ hỏi ra một câu: “Chàng bị thương sao?”
Chịu lạnh suốt một đêm, ta bị cảm, giọng nghẹn đến mức chỉ có thể thều thào hỏi hắn.
Tạ Trạc nghe xong, trả lời ta: “Không sao.” Hắn giơ tay, định sờ vào má ta.
Ta nghiêng đầu tránh tay hắn: “Chỉ như vậy?” Ta mở to mắt nhìn hắn, “Những chuyện khác, chàng không có gì muốn nói?”
Hắn trầm mặc thật lâu: “Ta muốn nàng được vui. Không biết, mới có thể vui.”
Ta nhìn hắn, không nói gì thêm, ta không biết biểu cảm cùng ánh mắt của ta giờ này ra sao, nhưng ta thấy Tạ Trạc chớp mắt hai cái.
Đôi mắt của hắn giống như phản chiếu đau đớn trong đôi mắt ta.
Hắn lại lần nữa giơ tay, chạm vào má ta: “Cửu Hạ, cười một cái nào.”
Ta rũ mắt, không đáp lại hắn.
Ta nghĩ đây có lẽ là lần đầu tiên sau khi thành hôn, ta cảm thấy thất vọng về hắn —— ta cho rằng, hắn xem ta như... một con chim hoàng yến vô dụng.
Vài ngày sau, Tây Vương Mẫu phát hiện kẻ đầu sỏ gây ra hàng loạt rắc rối chính là một thượng tiên Côn Luân, hắn không biết từ đâu học được một phương thức tu luyện tà môn ngoại đạo, ăn thịt tiên nhân khác, cướp lấy linh lực của họ. Khi Tây Vương Mẫu phát hiện ra hắn, thần trí hắn đã trở nên điên dại, sắp tẩu hỏa nhập ma. Sau khi hắn bị tiêu diệt, vụ việc này coi như chấm dứt.
Nhưng những tiên nhân lúc trước hiểu lầm Tạ Trạc, lại không hề đến tạ lỗi với hắn.
Ta chiến tranh lạnh cùng Tạ Trạc một thời gian, thấy hắn cũng không để ý những chuyện này, trong lòng lại bắt đầu vì hắn mà cảm thấy bất bình, cũng đau lòng cho hắn.
Chuyện này tuy rằng đã tạo ra một khe nứt nho nhỏ giữa ta và hắn, nhưng nào có phu thê hoàn hảo không tì vết, ta tự an ủi bản thân, Tạ Trạc nhất định có chuyện không thể nói. Chúng ta tuy đã thành thân, nhưng vẫn là hai cá thể riêng biệt, ta không thể cưỡng ép hắn phô bày toàn bộ thế giới riêng cho ta xem...
Ta tha thứ cho hắn, tiếp tục làm phu thê với hắn.
Cách mấy trăm năm, lại một lần nữa nghe thấy luận điệu này, ta thật muốn cho Tạ Huyền Thanh một cái tát.
Nhưng ta phải nhịn, bởi vì ta đã biết hắn trâu bò biết bao, ta bây giờ đánh không lại hắn, mà có đánh hắn cũng chẳng đau, chỉ khổ cho cái tay của ta.
Nhưng ta vẫn không chịu nổi khẩu khí của hắn, ta cơ hồ theo bản năng ánh mắt trở nên sắc lạnh, khoanh tay rung chân, nhếch mép bật ra một tiếng cười lạnh.
Thế nào gọi là vợ chồng già, vợ chồng già chính là, vào lúc cảm xúc bùng nổ, rất khó giữ "tính người" trước mặt đối phương.
Vì thế ta quát thẳng vào mặt hắn:
“À thế à? Cái gì gọi là "Nếu vui vẻ, thì không cần biết quá nhiều", ta yêu cầu ngươi quyết định thay ta sao? Vui hay không là chuyện của ta, ngươi dựa vào đâu mà quản? Ta cảm thấy ta biết càng nhiều mới càng vui, lỗ tai ta chuyện gì cũng muốn nghe, cái miệng ta nghe cái gì cũng có thể cười, mấy lời này của ngươi cũng làm ta cảm thấy ngươi rất buồn cười."
Ta mỉa mai một tràng, mới chú ý đến Tạ -- ngồi dưới đất, có chút lúng túng, có chút kinh ngạc, có chút ngây dại -- Huyền Thanh.
Ta trầm mặc một giây.
Sau đó cái miệng còn đang cười lạnh cực ngầu của ta bỗng chốc cứng đờ.
Ta đã quên, đức phu quân Tạ Trạc mới là người đã gặp qua mọi sắc thái của ta, còn Tạ Huyền Thanh trước mặt... Hắn chỉ biết một Hạ Hạ tối ngày "Huyền Thanh, Huyền Thanh, ta tới đây!", “Huyền Thanh, Huyền Thanh ngươi xem ta mua cho ngươi thứ gì nào!"
Ta ho khan một tiếng: “Thế nào? Muốn biết vừa rồi tại sao ta đột nhiên trở nên như vậy không? Muốn trao đổi bí mật của ngươi với ta không?" Ta đưa ra một thỏa thuận hợp tình hợp lý nhất, "Ngươi trả lời một câu hỏi của ta, ta cũng trả lời một câu hỏi của ngươi, chơi không?"
Tạ Huyền Thanh ngơ ngác nhìn ta một lúc lâu, sau đó cúi đầu: “Không... Không chơi.”
Ta có chút bất mãn: “Ta không trả vòng cổ cho ngươi.”
Tạ Huyền Thanh bị buộc ngẩng đầu nhìn ta, hắn có chút bất đắc dĩ: “Cửu Hạ, cái này không thể đem ra đùa.”
Ta thật sự không nhịn được nữa, lấy vòng cổ từ trong tay áo ra đặt trước mặt Tạ Huyền Thanh: "Vì sao?" Ta nói thẳng, “Bởi vì nó liên quan đến thân phận tuyết lang yêu tộc của ngươi sao?"
Lời vừa nói ra, Tạ Huyền Thanh vốn muốn nắm lấy vòng cổ đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta.
Trong mắt hắn tràn ngập khϊếp sợ cùng kinh ngạc, thậm chí... có lẽ là ảo giác của ta, ta mơ hồ nhận ra một chút... sợ hãi trong mắt hắn...
“Tạ Trạc.” Ta không thể khống chế cảm xúc, "Ngươi luôn giấu ta mọi thứ, rốt cuộc ngươi đang sợ cái gì?"